Chương Tụ không tin những lời nói đó, Lâm Trạch cũng không ép cậu được.
Hiện tại, hắn tạm thời không giải thích với cậu hắn không phải là 'Lâm Trạch' kia.
Nhìn bộ dáng Chương Tụ sợ hãi phòng bị hắn, Lâm Trạch tạm thời từ bỏ giao lưu, trầm mặc lấy khăn giúp cậu lau mình.
Nơi này không có bồn tắm cũng không có vòi sen, chỉ dựa vào bản thân thì không làm sạch được nhiều chỗ phải cần có người hỗ trợ, vừa rồi hắn xem nhẹ chuyện này.
Chương Tụ miễn cưỡng chịu đựng sợ hãi động tác của hắn, chờ tay Lâm Trạch di chuyển đến chỗ khó nói kia, Chương Tụ run rẩy hạ thân nhịn không được cuối cùng cũng co thân lại.
Làm xong Chương Tụ liền hối hận, động tác của cậu rõ ràng mang tính kháng cự, đối với 'Lâm Trạch' là hành vị không thể chấp nhận.
Cậu vội vàng giải thích, "Nơi đó dơ, ta, ta tự lau được......"
Chương Tụ vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Trạch, tùy thời bảo hộ bản thân không bị đánh, không nghĩ tới mình đang thỏa thân, bộ dáng như nai con chấn kinh không làm người khác muốn đánh, chỉ muốn đè cậu xuống giường.
Đôi mắt Lâm Trạch ám ám, không lấy khăn ra ngoài.
"Đừng nhúc nhích, em không nhìn thấy đâu, ta giúp em lau cho."
Ngữ khí cường thế không cho cự tuyệt, vốn chậm rãi lau trên người cậu sau đó nhanh chóng lau tới chỗ khó nói kia.
Tối qua, những chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, hiện tại cũng không cần câu nệ, hắn đang giúp phu lang tương lai lau mình, đây là sự tình đứng đắn.
"......"
Mặt Chương Tụ đỏ rực, cảm giác thẹn thùng cũng nhiều hơn so với sợ hãi 'Lâm Trạch'.
Chương Tụ không biết phu phu trong thôn sống chung như thế nào, nhưng trong tiềm thức của cậu, cảm thấy tình huống hiện tại so tối qua càng thêm thẹn thùng.
Hiện tại đặc biệt vẫn là ban ngày, ánh mắt Lâm Trạch nhìn cậu rất đen tối và lưu manh.
Chương Tụ không biết nên làm gì bây giờ, chân tay có chút luống cuống.
Lâm Trạch thấy đến cậu đỏ mặt cùng với phản ứng ngây ngô, tâm tình của hắn thật tốt.
Thầm nghĩ tiểu gia hoả này có thiên phú câu dẫn, từ trước đến nay hắn là người thanh tâm quả dục, kết quả hôm nay đụng phải nam hài này không biết hắn đã động tà niệm bao nhiêu lần, cậu đỏ mặt không biết phải làm sao thật sự nhìn quá đáng yêu.
Hắn cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của Chương Tụ.
Nguyên thân trước nay chưa từng nhìn rõ Chương Tụ, ký ức mơ hồ, hắn vừa rồi chỉ nhìn sơ qua cảm thấy cậu rất thanh tú là loại hình hắn thích.
Hiện tại nhìn cẩn thận, Lâm Trạch phát hiện so với ấn tượng đầu tiên của hắn, cậu lớn lên rất xinh đẹp.
Ngoại trừ làn da vì hàng năm làm việc ở nông thôn biến thành tiểu mạch, ngũ quan thanh tú, môi hồng không dày không mỏng, phượng nhãn xinh đẹp, tròng mắt đen bóng phi thường đẹp.
Nếu là hiện đại, nam hài xác định sẽ ký hợp đồng với các công ty giải trí.
Đặc biệt ở giữa mày có nốt chu sa màu đỏ đại diện cho thân phận ca nhi, làm tăng thêm vài phần nhan sắc, ngoài từ đẹp ra Lâm Trạch không biết nên dùng từ nào để hình dung.
Nhìn nốt chu sa này, Lâm Trạch nhớ tới cánh tay Chương Tụ tối qua trình diễn một màn huyền huyễn.
Chu sa giữa mày đại diện cho thân phận, chu sa trên cánh tay đại diện cho trinh tiết, khi ca nhi phá thân nốt chu sa trên cánh tay sẽ biến thành đóa hoa sen, đại biểu cho đối phương có thể sinh con.
Lâm Trạch tuy rằng mang theo tư tưởng hiện đại, hắn cũng không coi trọng vấn đề trinh tiết, đã là nam nhân vẫn hy vọng lần đầu tiên của bạn trai /bạn gái dành cho mình.
Lâm Trạch nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt, cảm thấy mình có khả năng nhặt được bảo bối.
Nhìn thiếu niên sợ hắn như vậy, trong lòng hắn nhịn không được lại mắng nguyên thân, buông khăn xuống, cầm lấy thuốc trật khớp vừa bôi đầu gối cho cậu vừa nói:
"Em yên tâm, ta sẽ không bán em, không đánh em, chúng ta về sau cùng nhau sinh hoạt......" Yêu đương.
Lâm Trạch nỗ lực khống chế cảm xúc của mình không quá đột ngột, âm thanh bình đạm.
Ba mươi năm độc thân cuối cùng cũng tìm được đối tượng yêu đương, trong lòng hắn cao hứng tâm tình cũng không dấu được, khóe miệng hắn nhếch lên tượng trưng cho tâm tình phi thường tốt.
Chương Tụ không biết nội tâm của Lâm Trạch ra sao, khi nghe hắn nói không bán mình đi, đôi mắt ảm đạm có chút cao hứng.
"Huynh sẽ không bán ta?"
Ngữ khí có chút không xác định và mong đợi kinh hỉ.
Chương Tụ không mong sinh hoạt quá xa vời. Tâm tư 'Lâm Trạch' đối với Chương Ngân Châu toàn thôn đều rõ, thiên địa chứng giám, ông trời gieo cho lão đại Lâm gia hạt giống si tình.
Khi Chương Tụ mới thành thân còn ảo tưởng phu phu sinh hoạt hạnh phúc. Nửa năm qua làm cậu không dám còn suy nghĩ đó, hiện tại cậu hy vọng nhất chính là sống thật tốt, cùng 'Lâm Trạch' xem ai chết trước.
Dù sao 'Lâm Trạch' sinh tình với Chương Ngân Châu, chờ Chương Ngân Châu trở thành đệ muội của 'hắn', khẳng định hắn sẽ bị đả kích, sau đó sống không bằng chết nhất định sẽ chết trước cậu......
Từ nhỏ Chương Tụ ăn khổ mà lớn, bất quá cậu không oán trách số phận, cậu nghĩ thoáng và kiên cường sống tiếp.
Lâm Trạch may mắn không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, nếu không sẽ tức đến hộc máu, hiện tại hắn là 'Lâm Trạch' mà!
Nhìn biểu tình của Chương Tụ, Lâm Trạch rất vừa lòng.
"Được, không bán. Em ngủ một lát đi, ta xuống phòng bếp xem có cơm chưa, ta đã nói với phụ thân rồi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi".
Ngày mai, về sau cũng không cần làm, Lâm Trạch hắn đây cho dù vô dụng, sẽ không làm phu lang của mình chịu khổ.
Chương Tụ đều việc gì cũng làm, gánh nước, nấu cơm, đốn củi, giặt đồ. Quần áo cả nhà đều do cậu giặt, Lâm gia nhiều người như vậy bộ không có tay sao? Bây giờ chương Tụ muốn giặt quần áo cũng chỉ có thể giặt cho hắn!
Tình huống Lâm gia qua ký ức của hắn rõ ràng, hắn không phải lão đại Lâm gia nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục phụ trọng* gì đó, việc đó không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Nhẫn nhục phụ trọng*: chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách
Mặc kệ là ai, không chọc đến hắn thì không có việc gì, nếu chọc tới hắn vậy đừng trách hắn không khách khí. Pháp luật cổ đại quy củ lại nghiêm ngặt, hắn có rất nhiều biện pháp để thu thập.
Đắp chăn mỏng cho Chương Tụ, Lâm Trạch đi ra khỏi cửa phòng liền xuống phòng bếp.
Chương Tụ không có phản ứng cho đến khi hắn ra khỏi cửa, ngốc ngốc chui vào ổ chăn. Lần đầu tiên cậu bước vào Lâm gia được 'Lâm Trạch' đối đãi bình thường, cũng là lần đầu tiên ngoại trừ nương có người khác đắp chăn cho cậu.
Lâm Trạch...... Có phải uống hỏng đầu rồi không? Hình như trước kia có chút không giống nhau.
Chương Tụ nhìn cửa gỗ đã đóng lại, không hề buồn ngủ, tuy rằng thời tiết hiện tại trong chăn có điểm nóng nhưng cậu không xốc chăn lên.
Nhớ đến hình ảnh tối qua, ửng hồng trên mặt không biến mất.
********
Trong phòng bếp, Tam muội Lâm gia Lâm Tiểu Liên và nương nguyên thân Trần Thục Cúc nấu cơm.
Từ lúc Chương Tụ bước vào cửa hai người cơ bản không xuống phòng bếp, do không nấu cơm thường xuyên nên ở trong phòng bếp luống cuống chân tay.
Người ở Lâm gia không nhiều cũng không ít, trên dưới thêm lên là tám người nhưng người biết làm việc thì rất ít.
Không phải đọc sách cũng là tuổi già, sức lao động chân chính cũng chỉ có Lâm Tam Quý và Chương Tụ. Ngày thường đều lười biếng ngoại trừ vụ mùa, cả nhà già trẻ đều xuống ruộng.
Hai lão thái thái Lâm gia tuổi già không làm việc được thì không nói tới, coi như hưởng phúc con cháu.
Ngoài Lâm Tam Quý, nguyên thân và Chương Tụ ra, Trần Thục Cúc, Lâm lão nhị và Lâm tam muội không phải bất đắc dĩ dù là cầm cây chổi cũng không phụ đến.
Trong tư tưởng của Trần Thục Cúc là: Mụ làm lụng vất vả nửa đời người rồi nên phải hưởng phúc, lão nhị là người đọc sách sao có thể làm việc? Tam muội tuy là nữ nhi nhưng di truyền khuôn mặt xinh đẹp của mụ, về sau có thể gả đến trấn trên, cũng có thể sống thoải mái.
Vấn đề là nguyên thân cũng đọc sách, không biết tính tình sau lại biến thành xấu, chỉ cần có thời gian 'hắn' cũng phụ giúp gia đình, con cháu nhà nghèo sao có thể thanh thản đọc sách?
Đây cũng là lý do nguyên thân ở trong lòng Lâm Tam Quý có vị trí quan trọng, đại nhi tử không chỉ có khả năng đọc sách, từ nhỏ đến lớn còn giúp đỡ phụ thân 'hắn'.
Nếu không phải Lâm Tam Quý có tay nghề sao trà*, Lâm gia đừng nói cho hai nhi tử đọc sách chỉ sợ làm cả nhà chết đói.
Sao trà*: trà để vào chảo nóng, người sao trà chỉ dùng tay trực tiếp đảo trà liên tục.
Nói thật, Lâm Trạch nghĩ không ra phẩm hạnh Lâm gia sao lại kém như vậy, chỉ có thể dùng câu 'rồng sinh chín con, mỗi con bất đồng' để giải thích.
Trong phòng bếp.
"Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ngày càng giống heo!"
Thấy Lâm Trạch xuất hiện, Trần Thục Cúc liền giận sôi máu, đập chậu xuống đất, chỉ tay mắng Lâm Tiểu Liên nhưng ánh mắt lại trừng Lâm Trạch, chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Tuy Lâm Tiểu Liên được yêu thích hơn Lâm Trạch, nhưng trong lòng Trần Thục Cúc coi trọng lão nhị nhất cho nên Lâm Tiểu Liên vẫn bị mụ mắng thường xuyên.
'Lâm Trạch' ngày xưa là tên tai ương, hôm nay Lâm Trạch có bộ dáng lãnh đạm làm ả không dám tiến lên, khiến Lâm Tiểu Liên gần đây xui xẻo.
Lâm Tiểu Liên không có tính nhẫn nhục chịu đựng, kế thừa tính đanh đá của Trần Thục Cúc liền phản kháng,
"Nương, ngươi muốn mắng ai thì chỉ trước mặt người đó đi, ngươi khi dễ ta làm gì, nếu ta có thể thành heo thì ta đã thành heo lâu rồi, thì ra nữ nhi của ngươi cũng không bằng con heo......"
Trần Thục Cúc không chỉ bất công mà còn trọng nam khinh nữ, Lâm Tiểu Liên sống cũng không tốt quá so với 'Lâm trạch', từ nhỏ bị Trần Thục Cúc bất công nên trong lòng ả không coi Trần Thục Cúc là nương.
Lâm Tiểu Liên không phối hợp ngược lại đối nghịch với mụ làm Trần Thục Cúc tức muốn chết.
Lâm Trạch mặc kệ mụ, trực tiếp giở nắp nồi lấy trứng gà chưng cho Chương Tụ.
Hắn không quên việc Lâm Tam Quý cho Chương Tụ một quả trứng gà, tối qua phu lang hắn đã vất vả nên cần được bồi bổ. Nếu không phải Lâm gia không có đồ bổ khác, hắn không nghĩ một quả trứng gà có thể loại bỏ được ủy khuất của phu lang.
Khi giở nắp nồi lên, nhìn thấy trong nồi chỉ có nửa chén trứng chưng...... mặt Lâm Trạch trầm xuống.
Tỉnh lại thành tên bạo lực gia đình hắn đã thấy khó chịu, Lâm Tam Quý nói cho phu lang hắn một trứng gà chưng, trong chén chỉ có một nửa, định chơi gia đình đại chiến sao?
"Ai chưng trứng gà?"
Lâm Trạch nâng mí mắt lên nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Tiểu Liên và Trần Thục Cúc.
Trứng gà này không có vấn đề, dám khi dễ phu lang hắn chính là gây sự với hắn, nam nhân nhà họ Lâm cần phải tính toán chi li.
Lâm Tiểu Liên và Trần Thục Cúc bị ánh mắt quét đến da đầu tê dại.
Phản ứng trở lại, Lâm Tiểu Liên lui ra sau một bước không do dự bán đứng Trần Thục Cúc,
"Đại ca, là nương chưng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: Không sai, nhi tử ta chính là lưu manhcó văn hóa! Hình tượng chỉ đều là mây bay!