Bởi vì bọn người Nhị lão gia cùng Lý thị ở đây, Sở Lệnh Tuyên nói đại khái một ít này, không dám nói kỹ, chỉ nói Tam lão gia nỗ lực từ chức (lực từ), Sở Hầu gia cũng giúp đệ đệ lực từ, Hoàng thượng mặc dù ngoài miệng không đáp ứng, nhưng hình như có buông lỏng. Sau bữa cơm chiều, Sở Lệnh Tuyên liền về nhà trước, mà Sở Hầu gia cùng Tam lão gia lại bị Hoàng thượng tiếp tục lưu lại.
Mấy lời nói này ngày hôm qua hắn đã nói qua với lão hầu gia, hôm nay cường điệu nói một lần cùng tam phu nhân. Tam phu nhân có nhìn xa trông rộng, cũng cảm thấy trượng phu cùng đại bá làm rất đúng. Đương kim hoàng thượng cơ trí, quả cảm, khẳng định sẽ nhớ kỹ nhà mình tốt, đặc biệt là đối với đại bá, có tình cảm sâu đậm. Nhưng tiên đế đối với đại bá có nghi kỵ, trước khi băng hà chắc chắn có chỗ giao phó cho đương kim. Hoàng thượng như vậy, khả năng là thăm dò. Khi hắn biết rõ Sở gia xác thực không có không lòng thần phục, bỏ xuống tất cả khúc mắc, ngày tốt lành Sở gia liền đến rồi.
Chỉ nghe lão hầu gia cười nói với tam phu nhân: "Nếu như lão Tam từ thực thiếu, nó không đến bốn mươi tuổi, liền sẽ nhàn phú ở nhà rồi."
Tam phu nhân cười nói: "Lão gia nhà con lúc còn trẻ ở biên quan, khi đó biên quan không thái bình, lão gia thường xuyên mang người ra trận giết địch. Trở lại kinh thành mấy năm nay, đầu tiên là bận rộn đến không ở nhà, về sau lại đi phía nam bình định. Lòng con ấy, vẫn lien tục treo cao. Về sau chàng ấy có thể rảnh rỗi, là chuyện tốt, con cũng vui vẻ."
Lão hầu gia vuốt râu bạc gật gật đầu, người con dâu này tìm được thật tốt, biết đại thế, lại đại khí.
Lý thị mặt đầu tiên là cười, về sau lại càng lúc càng trầm. Sở gia hai người quản gia đều từ đại quan, nhi tử của bà về sau chẳng phải là ít người dìu dắt rồi? Mặc dù Sở Lệnh Tuyên quan không nhỏ, lại còn chưa tới trình độ thông thiên. Huống chi hắn khả năng đi làm tổng binh, vậy lại phải ra kinh, bà cũng không hy vọng con trai độc nhất đi vùng khác.
Bà ta biết rõ lão hầu gia cùng tam phu nhân đều chán ghét mình, mình cũng không nên nói chuyện ở trường hợp này. Bà nháy nháy mắt cho Nhị lão gia, ý tứ là kêu ông vội vàng thỉnh cầu lão hầu gia, thừa dịp hiện tại mưu cho nhi tử một tiền đồ tốt.
Nhị lão gia không lên tiếng, còn trừng bà ta vài lần, ý tứ là kêu bà ta thành thật một chút, không nên nói lung tung.
Tất cả mọi người chứng kiến vẻ mặt hai vợ chồng bọn họ, Thẩm thị thẹn thùng cúi đầu xuống, lão hầu gia thầm hừ không để ý đến bọn họ.
Trước khi ăn cơm, Sở Hầu gia cùng Tam lão gia cuối cùng trở về.
Trừ lão hầu gia ra, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ cho bọn họ, tam phu nhân lại lấy khăn ra lau nước mắt.
Sở Hầu gia ngồi đến bên cạnh lão hầu gia, Tam lão gia ngồi ở dưới tay Sở Hầu gia, trên tay Nhị lão gia.
Sở Hầu gia lại nói Hoàng thượng chỉ thu hồi chức vụ Binh bộ Thượng thư, như cũ phong Tam lão gia làm Thiếu Bảo, tiến phong ông làm Tây Tiến Hầu, cũng thừa kế ba đời. Còn nói, về sau nếu như triều đình cần Tam lão gia rời núi một lần nữa, không được sai sót.
Cái này giải thích rõ, Hoàng thượng vẫn là nguyện ý dùng ông.
Mặt khác, sẽ phong Sở Lệnh Tuyên làm Phó thống lĩnh ngự lâm quân. Cái chức vụ này mặc dù chỉ là từ nhị phẩm, so với hứa hẹn tổng binh trước đó còn thấp hơn một cấp, lại là cận thần của Hoàng thượng, không phải tâm phúc của Hoàng thượng là không thể đảm nhiệm. Hơn nữa, chính thống lĩnh Hoàng đại nhân đã gần năm mươi tuổi, cái tuổi này giống như cũng sẽ đi phủ đô đốc nhậm chức, cũng chính là không qua được vài năm Sở Lệnh Tuyên có thể tiếp ban của ông ấy.
Đây thật sự là tin tức tốt ngoài ý muốn, giải thích rõ Hoàng thượng cùng tiên đế bất đồng, vẫn tín nhiệm Sở gia, coi Sở gia trở thành tâm phúc tuyệt đối.
Nghe được tin tức tốt cuối cùng nhất, tiếng lão hầu gia cười ha ha thật vang, râu ria đều nhếch lên. Cười nói: "Chuyện chúng ta làm trước đó, là làm đến trong lòng Hoàng thượng đi."
Sở Hầu gia gật gật đầu, cũng bắt đầu cười, vui vẻ lan tràn đáy mắt. Nói: "Hoàng thượng đã đồng ý con truyền tước vị cho Tuyên Nhi. Về sau, con liền một thân nhẹ không quan." Chứng kiến ánh mắt thương tiếc của lão hầu gia, lại cười nói: "Hoàng thượng còn nói, ngài vĩnh viễn đều còn nhớ chuyện con đã từng làm qua vì ngài. Ngày mai lâm triều, ngài sẽ ở trước mặt văn võ bách quan, ban thưởng 'Kim thư thiết khoán' cho con."
Nói xong, lại hai tay ôm quyền củng củng hướng bắc, nói: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!"
"Kim thư thiết khoán" dân gian tục xưng "kim bài miễn tử", hoàng đế Đại Thuận Triều đối với dạng đồ này đặc biệt bảo bối, sẽ không tùy ý ban phát. Chỉ ở lúc khai quốc ban thưởng qua mấy khối cho công thần công lao đặc biệt lớn, đây là khối thứ nhất sau vài đại hoàng đế tới nay ban thưởng.
Nói cách khác, Sở Hầu gia mặc dù không có bất luận chức quan gì, lại hưởng thụ vinh quang tối cao.
Cái tin tức tốt này khiến người trong phòng đều sôi trào lên, lão hầu gia cũng khóc rồi. Mặc dù Sở Hầu gia toàn bộ về hưu, Tam lão gia nửa về hưu, nhìn như Sở gia hiện tại quan chức tối cao chỉ là Sở Lệnh Tuyên từ nhị phẩm, nhưng mà, không thể tranh cãi rằng Sở gia lại trở thành một trong dòng dõi thế gia cao cấp nhất kinh thành.
Trần A Phúc cũng cao hứng, con cháu của người có được "kim bài miễn tử", chỉ cần không bị úng não mưu nghịch, có thể miễn hết thảy tử tội. Còn có, Hoàng thượng lễ ngộ đối với Sở gia như thế nào, Sở Lệnh Tuyên lại đảm nhiệm chức vị trọng yếu như vậy, về sau Sở tiểu cô nương có chỗ dựa nhà mẹ đẻ, những người đánh chủ ý lên Hòa vương gia nên ít chút đi?
Trần A Phúc nhìn ba đứa bé nhét chung một chỗ với Sở Lệnh Tuyên, bọn họ cường thế lại thông minh, không cần mình quan tâm. Làm cho nàng quan tâm nhất, vẫn là Sở Hàm Yên ôn nhu lại thành thực.
Sở Hầu gia nhìn một chút bộ dáng Nhị lão gia cùng Lý thị đầy mặt hâm mộ, lại nói: "Nhị đệ yên tâm, Kỳ nhi cùng An nhi đều là đứa bé ngoan, bọn họ cẩn thận làm việc, sẽ có tiền đồ."
Nhị lão gia gật đầu liên tục, cười nói: "Nhất vinh câu vinh, Tuyên Nhi có tiền đồ, tự nhiên sẽ dìu dắt hai người đệ đệ."
Lý thị cũng cười lớn tiếng một chút. Nhi tử vừa lúc làm việc ở trong ngự lâm quân, về sau tiền đồ khẳng định không kém.
Mặt khác, Hoàng thượng còn ban thưởng Tam lão gia mười xe gấm vóc, vật trang trí ngọc thạch, đông châu, dược liệu các loại, còn có năm trăm lượng hoàng kim, một nghìn mẫu ruộng tốt. Ban thưởng Sở Lệnh Tuyên năm xe gấm vóc, vật trang trí các loại, còn có năm trăm lượng bạc trắng, năm trăm mẫu ruộng tốt.
Sở gia sớm mấy ngày này đã ở riêng trong âm thầm, cho nên những vật này là thuộc về đại phòng cùng tam phòng, Nhị lão gia cùng Lý thị đỏ mắt cũng không cách nào.
Nói xong chính sự, Sở Hầu gia mới phát hiện lúc này cùng bình thường có một chút bất đồng. Bình thường, ba đứa cháu trai cháu gái đều là chen lấn thành một đống với ông, nhưng bây giờ đi chen lấn bên cạnh nhi tử.
Liền vẫy tay cười nói với bọn nhỏ: "Đến chỗ ông nội." Thấy bọn họ còn có chút không bỏ được phụ thân, lại nói: "Phụ thân các con công vụ bề bộn. Về sau có thể mang bọn con đi ngồi thuyền, leo núi, trượt chó, chỉ có ông nội."
Ông sớm liền hứa hẹn về sau dẫn bọn họ đi nông thôn chơi, cho nên mấy đứa hài tử vừa nghe, lại đều ủng đi chỗ ông nội. Tiểu Ngọc Nhi bò lên trên đầu gối ông nội, lại không thuận theo la ầm lên: "Còn muốn tìm bà nội, tìm bà nội, ông nội quên."
Ông nội thường xuyên nói dẫn bọn họ đi ngồi thuyền, leo núi, trượt chó, tìm bà nội, con bé liền nhớ kỹ. Hiện tại thấy ông nội thế nhưng đã quên nói tìm bà nội, liền bổ sung đầy đủ.
Sở Hầu gia ha ha cười rộ lên, nói: "Đúng, còn phải đi tìm bà nội, là ông nội đã quên."
Sở Lệnh Tuyên cười nói với Trần A Phúc, hắn vẫn muốn lập nghiệp, cho thê nhi sinh hoạt tốt, để mẫu thân về nhà, nguyện ý này cuối cùng sắp thực hiện toàn bộ.