Tiểu Ngọc Nhi trước mắt, đầu tóc buông thõng qua tai, mặc đồ ngủ màu đỏ nhạt chỉ có tức phụ của mình mới có thể làm, cùng dép con thỏ nhỏ. Trên khuôn mặt nhỏ trắng noãn như ngọc có hai vòng đỏ hồng, vừa nhìn chính là mới đứng lên từ trong chăn. Con bé mở to mắt tròn vo đen nhánh tỏa sáng nhìn mình, còn rối rắm lắc lắc đầu ngón tay.
Sở Lệnh Tuyên vui vẻ sâu hơn, duỗi tay một phen ôm con bé dậy.
Tiểu Ngọc Nhi đang do dự, đột nhiên cảm giác mình bỗng chốc đến giữa không trung, thì ra là bị phụ thân ôm dậy. Phụ thân dùng sức hôn hai cái ở trên mặt mình, cười ha ha nói: "Tiểu Ngọc Nhi, tiểu bảo bối."
Tâm tình Sở Lệnh Tuyên bị nhiễm Tiểu Ngọc Nhi, bé cũng ôm cổ phụ thân hôn hắn hai cái, hô: "Phụ thân, phụ thân, khanh khách khanh khách..."
Cái miệng nhỏ của con bé vừa lúc ở bên tai Sở Lệnh Tuyên, lớn giọng dọa hắn nhảy dựng. Hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ này giọng sẽ lớn như vậy.
Sở Lệnh Tuyên vừa cười hôn bé vài ngụm.
Trần A Phúc cười nói: "Được rồi, được rồi, cho phụ thân các con đi tắm."
Sở Lệnh Tuyên từ phòng tắm đi ra, lại thân mật cùng mấy hài tử. Không lâu sau, thức ăn đã bày ở trên bàn đất.
Trần A Phúc nói với mấy hài tử: "Hiện tại đã giờ Tuất, nên ngủ rồi. Ngày mai rời giường, có thể nhìn đến tam gia gia làm Nguyên soái của các con."
Mấy hài tử cũng mệt mỏi, nhưng vẫn quấn quít lấy phụ thân không muốn đi. Sở Hàm Yên thấy nương thân nhìn nàng một cái, liền hiểu chuyện đứng dậy ôm Tiểu Ngọc Nhi nói: "Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến xem phụ thân."
Tiểu Ngọc Nhi ngáp một cái, bày tỏ đồng ý.
Hai tiểu ca thấy tỷ tỷ cùng muội muội đều muốn đi, cũng đều nghe lời đi theo.
Trần A Phúc ngồi trên giường, rót một ly rượu cho Sở Lệnh Tuyên, mình thì nửa chén, nâng chén cười nói: "Chúc mừng đại anh hùng chúng ta khải hoàn trở về."
Sở Lệnh Tuyên cười một ngụm cạn sạch, ánh mắt nóng bỏng chưa rời khỏi Trần A Phúc một cái, khiến nét mặt già nua của Trần A Phúc cũng đỏ mặt. Mặc dù thức ăn trên bàn đều là Sở Lệnh Tuyên bình thường thích ăn nhất, nhưng mà đối mặt với hắn là tức phụ nhớ nhất nhớ nhất, rượu ngon món ngon trên bàn đều thay đổi đến nhạt nhẽo vô vị.
Hắn lại uống hai ly rượu, đứng dậy nói: "Ta ăn no rồi." Rồi nói với nha đầu hầu hạ một bên: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ngày mai lại thu dọn trong này."
Hắn là một phút đồng hồ cũng không muốn chờ nữa. Nha đầu còn chưa đi ra khỏi phòng, hắn liền ôm ngang Trần A Phúc lên đi tới phòng ngủ. Trần A Phúc mắc cỡ muốn chết, nhỏ giọng sẵng giọng: "Chàng cũng không thể chờ một chút hả, người ta ra ngoài lại..."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Ta cũng chờ một năm, nín hỏng rồi." Nói xong, đặt nàng lên giường.
Trần A Phúc đột nhiên nghĩ tới điều gì, dùng tay bỗng chốc ngăn cản miệng Sở Lệnh Tuyên áp xuống tới, nói: "Trong quân doanh các chàng có doanh kỹ đi? Còn có mấy tháng trước, tiên đế ban thưởng mọi người đánh thắng trận lớn, không chỉ ban thưởng rượu ngon heo dê, cũng ban thưởng một vài nữ nhân đi qua... chàng còn sẽ nín hỏng?"
Nghĩ đến cái biên chế biến thái kia, còn có tiên đế biến thái, Trần A Phúc tức cũng có chút không thoải mái.
Sở Lệnh Tuyên nắm chặt nàng tay, cúi người hôn nàng một cái, cười nói: "Ta và Tam thúc chỉ hưởng dụng rượu ngon cùng heo dê, những nữ nhân kia sao, đều để cho các huynh đệ..." Lại bóp cằm Trần A Phúc nói: "Bầu không khí đẹp như thế, không cho nói những lời nói mất hứng." Sau đó, thân thể liền đè lại.
Nhớ Trần A Phúc đã hơn một năm, lại tích góp khí lực đã hơn một năm, còn uống rượu, Sở Lệnh Tuyên làm được rất ra sức, cũng rất nghiêm túc. Nhưng mà, Trần A Phúc lại lơ đãng rồi.
Nàng không chú ý tới, Kim Yến Tử cùng Kim Bối đã sớm tiến vào không gian. Trong đầu nàng, liên tục có bóng dáng hai con chim chóc. Một con thì mở to con mắt u mê lại mê hoặc không hiểu nhìn qua bốn phía, không biết xảy ra tình huống chuyện gì. Một con thì mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, nhét hai cái mũi đang chảy máu dữ dội. Khi thì còn mắng vài câu: "Ma ma, Sở phụ thân ở dạy hư tiểu hài tử. Ai nha, thật thẹn thùng, người ta đều e lệ thay hai người..."
Trần A Phúc rất bất đắc dĩ, lúc này nàng trừ mặc cho người định đoạt ra, không có biện pháp nào.
Đêm này gọi hai lần nước, lúc Trần A Phúc ngủ, Sở Lệnh Tuyên còn đang cày cấy.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc đang ngủ ngon, một trận tiếng ồn ào làm nàng bừng tỉnh, là thanh âm bọn nhỏ.
Trần A Phúc mở mắt ra, chứng kiến bốn đứa bé đứng thẳng hàng ở trước giường của nàng.
Minh Ca Nhi nói câu: "Mẫu thân, mặt trời chiếu cái mông."
Tiểu Ngọc Nhi còn cào cào mặt nhỏ, nói: "Mẫu thân, lười, lười."
Sở Hàm Yên và Vũ Ca Nhi thì ha ha cười với nàng.
Hạ Nguyệt thấy Trần A Phúc tỉnh rồi, cười nói: "Đại gia bị lão hầu gia cùng tam phu nhân thỉnh đi Vinh An Đường, ngài ấy không cho nô tỳ ầm ĩ người." Nói xong, liền đi qua hầu hạ nàng rời giường.
Trần A Phúc ngồi dậy, một thân đau nhức, thầm mắng Sở Lệnh Tuyên đánh trận đánh biến thái, không biết thương hương tiếc ngọc.
Giờ Tị, Trần A Phúc dẫn mấy hài tử đi Vinh An Đường. Không chỉ lão hầu gia cùng tam phu nhân ở trong này, ngay cả một nhà nhị phòng đều ở đây.
Trần A Phúc chứng kiến Lý thị nhếch miệng, cũng không để ý bà ta, thẹn thùng cười nói với tam phu nhân: "Hôm qua đại gia trở về, bọn nhỏ nháo muộn, thức dậy trễ, chờ bọn họ chờ tới bây giờ."
Mấy hài tử đều bị phụ thân hấp dẫn lấy, cũng không chú ý mẫu thân nói "oan uổng" bọn họ. Hành lễ cho các trưởng bối xong, đều dựa đến trên người Sở Lệnh Tuyên.
Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp bò lên trên chân hắn, hai tiểu ca một người dựa một chân, Sở Hàm Yên dựa vào bên người hắn.
Nghe bọn họ nói chuyện, ngày hôm qua Hoàng thượng muốn phong Tam lão gia Tây Tiến Bá thành Tây Tiến Hầu, lại phong ông làm Binh bộ Thượng thư, cùng với thiếu bảo từ nhất phẩm, lại cho Sở Lệnh Tuyên một cái chức vụ tổng binh. Thiên đại vinh quang cùng ân sủng này, nam nhân Sở gia cũng không dám nhận.
Trước đó, Sở Hầu gia cùng lão hầu gia đã thương lượng xong tương lai nam nhân Sở gia, chính là Sở Hầu gia bị tiên đế kiêng kỵ toàn bộ về hưu, Tam lão gia công cao cái thế nửa về hưu, trẻ tuổi như đại gia Sở Lệnh Tuyên, nhị gia Sở Lệnh Kỳ, tam gia Sở Lệnh An toàn lực kiếm tiền đồ, ngũ gia Sở Lệnh Trí qua hai năm nhập sĩ. Sở Lệnh Vệ mặc dù đọc sách ở trong Quốc tử giám, nhưng công khóa cũng không tính rất tốt, hắn cũng sẽ tiến quân đội mưu tiền đồ.
Nhân mạch trong tay Sở Hầu gia, về sau có thể từng bước truyền tới trong tay Sở Lệnh Tuyên. Chờ sau khi Sở Lệnh Vệ lớn lên, tước vị cùng nhân mạch của Tam lão gia lại từng bước truyền cho Sở Lệnh Vệ.
Bởi vì tình huống đặc thù, Sở Hầu gia cùng Tam lão gia quá khứ được tiên đế ủng hộ, trong tối ngoài sáng thu nạp không ít thế lực, đây cũng là địa phương tiên đế kiêng kỵ Sở gia nhất. Mặc dù quyền lực đều giao ra ngoài, nhưng nhân mạch như cũ ở trong tay bọn họ. Vì đối kháng kẻ thù chính trị về sau, bảo vệ cả gia tộc, bọn họ mặc dù lui xuống, nhưng nhất định phải truyền xuống những nhân mạch này.
Cái ý tứ này trước đó đã phái tâm phúc nói qua cùng Sở Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên. Cho nên, Tam lão gia chỉ tiếp nhận chức suông thiếu bảo, tận lực từ chối thực thiếu, cùng tước vị.
Hơn nữa, từ ý tứ Hoàng thượng nói chữ để Tam lão gia làm Binh bộ Thượng thư xem ra, Hoàng thượng cũng không hy vọng Tam lão gia tiếp tục làm quan. Làm sao có thể trong một nhà, có quan viên điều khiển quân đội cao nhất, lại có quan lớn thống lĩnh quân đội. Gánh mấy mũ cao này, khiến Tam lão gia cùng Sở Lệnh Tuyên kinh hoàng sợ hãi.