Tiễn nội thị đi, lại nghe nói thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương phái người đi khiển trách Phùng Diệu Hoa, người Sở gia mới dễ chịu một chút. Nhưng chứng kiến tiểu cô nương thần sắc uể oải, còn có thuốc mỡ trên mu bàn tay nàng, Trần A Phúc vẫn chưa hết giận như cũ, hận không thể đánh Phùng Diệu Hoa kia một trận.
Sở tiểu cô nương bị dọa hỏng, từ An vương phủ một về Trúc Hiên liền lên giường nghỉ ngơi, còn ngủ ở trên giường Trần A Phúc. Ngủ còn khóc nói có người muốn đánh nàng, có người muốn làm phỏng nàng, không chịu buông tay Trần A Phúc ra. Thời khắc đang nghỉ ngơi, thì nội thị tới truyền khẩu dụ.
Tiểu cô nương nghe nói thái hậu cùng hoàng hậu lợi hại nhất đều phái người đi dạy dỗ Phùng Diệu Hoa, Phùng Diệu Hoa về sau không dám làm phỏng mình nữa, tâm tình vừa mới dễ chịu lên. Trở lại Trúc Hiên, tiểu cô nương tiếp tục lên giường ngủ, lần này ngược lại ngủ sâu rồi.
Sợ ầm ĩ tiểu cô nương, Trần A Lộc dẫn hai tiểu ca cùng động vật gia đi hậu viện chơi. Trần A Lộc đọc sách ở trong Quốc tử giám mỗi lần nghỉ hưu mộc, cũng sẽ đến nhà tỷ tỷ ở một ngày.
Hiện tại, động vật gia chủ yếu đều sống ở Sở gia, chỉ ngẫu nhiên ở thời điểm tiểu thập hoàn toàn rảnh rỗi mới có thể đón vào cung chơi một ngày. Chủ yếu là nhóm hoàng tôn quá bá đạo, chứng kiến thứ mình thích liền muốn làm của riêng. Có tiểu hoàng tôn một tuổi đòi hỏi với thập nhất hoàng thúc không thành, thế nhưng kêu tiểu thái giám đầu độc Thất Thất. Mặc dù Thất Thất không chết, tiểu hoàng tôn kia cũng bị dạy dỗ một trận, nhưng tiểu thập nhất cũng không muốn lại để động vật gia tiến cung nữa.
Trần A Phúc lại đi thăm hỏi cũng khen ngợi Kỳ Nhi, còn thưởng nàng hai mươi lượng bạc, một cây trâm vàng.
Ban đêm, Trần A Phúc đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy trong lòng tay trái có chút ngứa ngáy, nàng tỉnh táo lại, trong mông lung Kim Yến Tử đang nháy mắt với nàng.
Trần A Phúc lặng lẽ đứng dậy, chứng kiến cửa sổ mở rộng ra, cửa dưới trên sạp mĩ nhân bày một cái rương nhỏ, trên cái rương còn cột một vòng sợi dây thừng. Nàng trừng mắt liếc Kim Yến Tử, vật nhỏ cũng trộm được quá nhiều rồi, bị phát hiện làm sao bây giờ?
Nàng đi qua thu rương nhỏ vào không gian, lại cùng Kim Yến Tử cùng đi phòng tắm, khóa cửa, cùng nhau tiến vào không gian.
Nàng mở rương nhỏ ra, bên trong chất đầy đồ trang sức đeo tay vật trang trí, ánh sáng lung linh, xanh vàng rực rỡ. Trần A Phúc lại kéo vài cái, trong đó có trân bảo khác biệt là vô giá hiếm thế. Giống như là vật trang trí sư tử vàng ròng khảm một đôi đá mắt mèo lớn, giống như là vật trang trí hoa nở phú quý ngọc cực phẩm.
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Hoàng kim cùng châu báu người ta xây nhà đều đủ rồi, những bảo bối này ma ma thích loại nào thì lấy dùng đi."
Trần A Phúc nói: "Những vật này liền giữ lại cho người chủ nhân tiếp theo của cục cưng dùng đi, ma ma cũng không dám đem ra ngoài dùng."
Kim Yến Tử lại chít chít nói: "Lúc người ta đi phủ công chúa Vinh Hòa, Phùng Diệu Hoa ghen tị kia còn đang khóc lớn đại náo, nói đều là Yên Nhi tỷ tỷ giả bộ đáng thương, mới để cho nàng ta bị thái hậu cùng hoàng hậu khiển trách, thế nhưng còn ở trên hội thi thơ trong An vương phủ, khiển trách nàng ta ngay trước mặt mọi người như vậy. Còn nguyền rủa Yên Nhi muội muội là người ngu, tương lai không ai thèm lấy. Cho dù gả ra ngoài, cũng sẽ bị người nhà chồng bắt nạt chết... Ai nha, thật sự là tức chết cục cưng rồi, người ta rất muốn đi mổ miệng thối nha đầu kia thành cái động lớn."
Nghe lời nói này, Trần A Phúc cũng tức chết luôn. Nàng hừ lạnh nói: "Hỏng danh tiếng là nha đầu chết tiệt kia, nàng ta mới không ai thèm lấy. Yên Nhi xinh đẹp lại ôn nhu, làm sao có thể không ai thèm lấy."
Một người một chim nói chuyện một trận, liền ra không gian. Trần A Phúc đi nghỉ ngơi, Kim Yến Tử ra ngoài tìm thú vui.
Về đến trên giường, Trần A Phúc nhìn một chút tiểu cô nương đang ngủ say. Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua song cửa sổ vung vào trong nhà, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương mơ hồ thấy rõ.
Mặt hình trứng ngỗng, da thịt trắng noãn như ngọc, lông mi cong vút, nhãn tuyến thật dài, cái miệng nhỏ vểnh lên, còn có cái mũi nhỏ phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Xinh đẹp, yên ổn, tinh khiết, tất cả mẫu thân và phụ thân cũng sẽ muốn đặt nữ nhi dạng này trong lòng bàn tay mà yêu thương, thương yêu cả một đời.
Nhưng mà, đây là không thể nào. Trước kia, chính là bảo vệ nàng quá kỹ rồi.
Nghĩ đến tiểu cô nương nếu như gả đi nhà chồng, ở địa phương mình nhìn không thấy tới, tình cảnh bởi vì bị khinh bỉ mà thương tâm khóc thút thít, tim Trần A Phúc khó chịu như kim châm.
Tiểu cô nương không phải là nữ nhi mình thân sinh, lại là chính mình nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, mình dùng hết mọi tâm tư để cho con bé đi ra thế giới nhỏ của mình, đi ra đã từng đau xót. Nàng yêu thương con bé, một chút cũng không hề ít hơn trai gái thân sinh. Thậm chí, sợ là so với trai gái mình thân sinh càng sợ tiểu cô nương bị thương tổn.
Con bé xinh đẹp, đơn thuần, thiện lương, đôn hậu, không có một chút xíu lòng hại người. Nhưng cái thế giới này lại càng hiểm ác, lòng người là phức tạp.
Trần A Phúc đột nhiên sợ lên, nếu như tiểu cô nương không biết nhìn người, mình lại không biết, nên làm cái gì bây giờ!
Mặc dù tiểu cô nương kém hai tháng nữa mới đầy tám tuổi, Trần A Phúc liền bắt đầu vì tương lai con bé mà bắt đầu sầu lo, không có một chút buồn ngủ.
Đột nhiên, nàng trước mắt xuất hiện khuôn mặt quỷ tinh lại không mất tinh khiết tuấn tú của tiểu thập nhất, Trần A Phúc kích động bỗng chốc ngồi dậy. Tiểu thập nhất, là tiểu phu quân thích hợp nhất của Yên Nhi.
Tiểu thập nhất thông tuệ, khéo đưa đẩy, thức thời, nhất định sẽ kinh doanh tốt gia đình. Nó lương thiện, phẩm tính tốt, lại cùng nhau lớn lên với tiểu cô nương, rõ ràng tất cả ưu điểm cùng khuyết điểm của tiểu cô nương, nhất định sẽ thật lòng thương yêu tiểu cô nương. Còn có nó đối với mình không muốn xa rời, nhất định sẽ nghe lời mình nói. Cực kỳ mấu chốt là, nếu như Hoàng thượng không ở, nó sẽ được phong vương xây phủ khác, trong vương phủ chỉ hai người bọn họ là lớn nhất, không có vấn đề khó khăn như cha mẹ chồng chị em dâu...
Trần A Phúc càng nghĩ càng hưng phấn. Về sau, phải để tiểu thập nhất đến phủ la cà nhiều chút, để bọn họ tiếp tục phát huy hữu nghị "Thuần khiết", cũng bảo trì đến bảy năm sau...
Nghĩ đến trời sắp sáng, Trần A Phúc mới dần dần ngủ.
Sáng sớm, Trần A Phúc chứng kiến tâm tình tiểu cô nương tôt hơn nhiều, mới hoàn toàn yên tâm.
Sau điểm tâm, Trần A Phúc liền để tiểu cô nương viết bốn tấm thiệp. Một tấm là cho Chu Oánh Nhi, một tấm là cho Dương Thiến, một tấm là cho Trương Tử Kỳ, còn có một tấm là cho Giang Tích Thu. Giang Tích Thu là đại tôn nữ đại ca Giang thị, năm nay bảy tuổi. (Tác giả lúc thì Lý Tử Kỳ, lúc thì Trương Tử Kỳ)
Liền nói trong nhà Thất Thất cùng Hôi Hôi lại học một ca khúc mới, thỉnh các nàng buổi chiều tới nghe chim chóc ca hát. Mấy cô gái này đều tròn bảy tuổi, giống nhau buổi sáng sẽ thượng khóa, cho nên thỉnh các nàng buổi chiều đến chơi, ăn cơm tối lại đi.
Mặc kệ nguyên nhân gì, Dương Thiến cùng Giang Tích Thu cũng sẽ đến. Mà Chu Oánh Nhi cùng Trương Tử Kỳ, có điều kiện hấp dẫn người như thế, khẳng định cũng tới.
Trần A Phúc nhất định phải để Sở Hàm Yên tiếp xúc nhiều với quý nữ cùng lứa tiểu, cho dù thay đổi không được tính cách con bé, cũng muốn cho nàng hiểu rõ thế giới bên ngoài, nhân tính bất đồng nhiều hơn.
Thiệp phát ra ngoài xong, Trần A Phúc liền để Hoa mụ mụ dẫn nhiều người làm một chút điểm tâm ăn ngon lại đẹp mắt. Lúc đến, lại làm một chút nước đá bào dưa hấu cùng nước đá bào quả thơm.
Trước bữa cơm trưa, mấy đầy tớ đưa thiệp trở về bẩm báo, buổi chiều vài vị cô nương kia cũng sẽ đến làm khách. Tiếp theo, Sở tiểu cô nương lại nhận được một cái thiệp, là Anh Huệ huyện chủ, nàng nói buổi chiều hôm nay sẽ đi Vĩnh An hầu phủ thăm Sở muội muội.
Chứng kiến tiểu cô nương mắt to sáng ngời ngời, Trần A Phúc cười nói: "Yên Nhi vô cùng đáng yêu, cho nên bọn họ đều nguyện ý đùa với con nha."