Nông Kiều Có Phúc

Chương 498: Thời cơ



Tiểu thập nhất cũng tức giận nói cùng Đan hoàng hậu: "Phùng Diệu Hoa kia thật là đáng giận, Yên Nhi nữ hài nhi thiện lương ôn nhu như vậy, nó cũng hạ thủ được. Còn có tam hoàng tỷ, không cho con người đệ đệ này một chút mặt mũi. Các nàng rõ ràng chứng kiến nhi thần giới thiệu Lục muội muội cho Yên Nhi gặp mặt, còn nói cho các nàng biết Yên Nhi là bạn chơi từ nhỏ của nhi thần, muốn vui vẻ chung đụng cùng nàng, nhưng Phùng Diệu Hoa còn muốn dùng nước nóng làm phỏng nàng. Mẫu hậu không thấy được, Yên Nhi khóc đến thật đáng thương, nàng nhất định là đau đớn cực kỳ."

Đan hoàng hậu tâm địa bồ tát, nghĩ đến tiểu cô nương bị phỏng đến khóc lớn, đau lòng đến lông mày đều nhăn lại cùng nhau, nói: "Đứa nhỏ đáng thương, đại tỷ nhi Sở gia ôn nhu đôn hậu, là tiểu cô nương khiến người ta yêu thích nhất, nha đầu Diệu Hoa thật sự là quá mức."

Lý Trình tiếp tục bôi thuốc lên mắt, mềm mại nói: "Mẫu hậu, mu bàn tay Sở cô nương bị phỏng ra hai cái bong bóng lớn như vậy nè, trong suốt, nhi thần nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn thêm lần thứ hai. Còn may có nha đầu kia cơ trí, ngăn cản thay Sở cô nương, nếu không Sở cô nương lại càng đáng thương."

Đan hoàng hậu nói với một gã thái giám sau lưng: "Tiểu Lý tử, ngươi hiện tại đi phủ Vĩnh An Hầu một chuyến, truyền khẩu dụ ai gia, nói ai gia biết rõ Sở cô nương chịu ủy khuất, để cho nàng dưỡng thương thật tốt. Lại thưởng nàng hai hộp bạch dược Lê nhân tiến cống, hai thanh ngọc Như Ý, hai thất trang sa tanh."

Lý công công thi lễ, đi ra ngoài.

Rồi Đan hoàng hậu nói với một gã thái giám khác: "Tiểu Minh tử, ngươi hiện tại đi An vương phủ tìm Diệu nha đầu, truyền khẩu dụ ai gia, làm nữ tử, phải đoan trang hiền thục, nết tốt ôn lương, phải tránh kiêu căng vô lễ, tùy hứng làm bậy. Lại ban thưởng nàng một mặt gương đồng, một bản ( nữ giới )."

Thấy Minh công công thi lễ ra ngoài, Đan hoàng hậu nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, ngài cảm thấy nô tì xử trí Diệu nha đầu như thế, có được không?"

Cháu nội trai gái cháu ngoại trai gái của Hoàng thượng, cộng lại có vài chục đứa, đối với Phùng Diệu Hoa không quá được sủng ái cũng không để ở trong lòng như thế nào. Huống chi lời nói và việc làm của nó xác thực có thiếu sót, bỏng đến vẫn là người Sở gia ông có chút áy náy còn nhất định phải lôi kéo thi ân.

Ông ta gật đầu nói: "Hoàng hậu dạy dỗ rất đúng, Diệu nha đầu bị Vinh Hòa sủng hư." Thấy tiểu thập nhất còn nhíu mi lại, lại cười nói: "Tựa như tiểu thập nhất còn không hài lòng mẫu hậu con xử trí?"

Tiểu thập nhất nghe vậy, trên mặt có một tia đỏ ửng, nói: "Hoàng nhi cảm thấy mẫu hậu dạy dỗ rất đúng. Chỉ là..." Cậu đột nhiên có chút ngượng ngùng, dừng một chút, vẫn nổi lên dũng khí nói: "Chỉ là, Yên Nhi quá lương thiện, ôn hoà hiền hậu, lá gan lại nhỏ, nhi thần sợ nàng về sau bị bắt nạt nữa. Nhi thần cùng nàng lớn lên với nhau, không đành lòng nhất là nhìn nàng bị ủy khuất. Nhi thần muốn, muốn, muốn..."



Đan hoàng hậu hỏi tới: "Hoàng nhi muốn như thế nào?"

Tiểu thập nhất lại nổi lên dũng khí, nói: "Nhi tử muốn để Yên Nhi làm tức phụ cho nhi thần, như vậy, thì không ai còn dám bắt nạt nàng nữa." Lại cung kính khom người, ôm quyền nói: "Thỉnh phụ hoàng, mẫu hậu thành toàn."

Chứng kiến tiểu thập nhất còn nhỏ tuổi liền nghiêm trang đòi tức phụ, Hoàng thượng cùng Đan hoàng hậu đều cả kinh ho lên. Đan hoàng hậu là bị sặc nước miếng, hoàng thượng là ho thật.

Đan hoàng hậu cả kinh nói: "Hoàng nhi, năm nay con mới tám tuổi, như thế nào có thể cưới vợ? Lại nói, phò mã trưởng tỷ con là tổ phụ Sở cô nương, Đường tỷ là phu nhân tam tổ phụ của Sở cô nương. Các con cùng một chỗ, kém hai bối."

Tiểu thập vừa nói: "Trần Thế Anh năm tuổi liền cưới tức phụ, dân gian cũng có thật nhiều người sẽ định cô dâu nhỏ. Còn như bối phận, nhi thần tuy là đời ông nội, nhưng tuổi nhỏ. Cũng không thể để nhi thần thú lão bà bối phận tổ mẫu đi? Nhi thần không thích lão bà."

Đan hoàng hậu ngẫm lại cũng đúng, không thể vì tiểu thập nhất bối phận cao, liền tìm cho nó một nữ nhân bối phận cao, phạm vi quá nhỏ, cũng không dễ dàng tìm được cô gái tốt. Sở tiểu cô nương kia thật là không tệ, xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu, lại cùng nhau lớn lên với nó, có tình nghĩa rất sâu. Bà nghĩ đến mình bị Hoàng thượng cưỡng chế đón vào cung sinh hài tử, vợ chồng hai người đồng sàng dị mộng, qua cả đời dạng này thật không có ý nghĩa. Bà không muốn nhi tử giống với bản thân.

Liền cười nói: "Nếu không, hoàng nhi chờ một chút, chờ con sau mười bốn tuổi, lại tứ hôn cho các con. Vị Sở cô nương kia xinh đẹp ôn nhu, lại chung đụng cùng hoàng nhi được vô cùng tốt, ai gia cũng thích."

Tiểu thập nhất chu môi nói: "Nhưng mà, nhi thần không muốn đợi đến sau mười bốn tuổi. Nhiều năm như thế, Yên Nhi phải chịu nhiều rất nhiều tức giận."

Hoàng thượng giống như mới hồi phục tinh thần lại, cười ha ha nói: "Trần Thế Anh kia ngược lại thật sự là làm một tấm gương hư hỏng." Rồi trêu chọc nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu, trẫm ngược lại cảm thấy tiểu thập nhất nói cũng không tệ, nó cùng tiểu cô nương Sở gia là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, trước định ra hôn sự, chờ bọn họ tròn mười lăm tuổi lại thành thân cũng có thể."

Ngay lúc Đan hoàng hậu còn đang ngây người, tiểu thập nhất vui mừng quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái cho Hoàng thượng, nói: "Nhi thần tạ phụ hoàng thành toàn."

Hoàng thượng nhìn tiểu thập nghiêm túc dạng này, còn ngẩn người, mình nói mấy câu kia, mặc dù có vài phân ý tứ nguyện ý thành toàn ở bên trong, nhưng phần lớn là trêu chọc cùng nói giỡn có được hay không.



Tiểu thập nhất thấy mình dập đầu, Hoàng thượng lại không có đoạn sau, vội la lên: "Phụ hoàng kim khẩu ngự nói, sẽ không nói chuyện không tính toán gì hết đi?"

Hoàng thượng đơn giản chần chờ một chút, liền nói: "Sở gia có ân với hoàng nhi, hoàng nhi lại cùng tiểu cô nương Sở gia hai nhỏ vô tư, đoạn nhân duyên này, phụ hoàng cũng không có lý do ngăn cản. Chỉ là, hoàng nhi hiện tại thật là quá nhỏ một chút." Thấy tiểu thập quýnh lên đến khuôn mặt đỏ bừng, lại cười nói: "Còn nữa, cũng phải có một thời cơ tốt, có cớ hay, nói thí dụ như bình định đánh thắng trận lớn các loại, trẫm liền thi ân cho Sở gia..."

Tiểu thập nhất nghe vui mừng quá đỗi, lại dập đầu cho Hoàng thượng, vui vẻ nói: "Tạ phụ hoàng thành toàn." Trong lòng thầm nói, tam gia gia cùng Sở phụ thân lợi hại nhất, nhất định sẽ đánh thắng trận lớn.

Hoàng thượng hồi tẩm cung Vạn Thanh cung của mình. Nói với thái giám bên cạnh: "Đi, mời thái tử đến."

Thái giám mới vừa đi ra ngoài điện, đã nhìn thấy thái tử đến rồi.

Thái tử cũng đã biết hai chuyện phát sinh ở An vương phủ kia. Hắn nghĩ lấy lý do Vinh Chiêu lại một lần dưới quảng đại quần chúng bị "Điểu đại tiên" công kích, để Vinh Chiêu xuất gia, vừa hối lỗi vì kiếp này, lại tích lũy phúc cho kiếp sau, cũng có thể cho mặt mũi hoàng thất ném xuống đến thấp nhất.

Đương nhiên, lý do chủ yếu nhất hắn không dám nói, chính là thực hiện lời hứa ban đầu của Hoàng thượng, trả tự do cho Sở Nghiễm Triệt. Mỗi khi thái tử nghĩ đến bóng dáng an phận, ẩn nhẫn, thao vỡ tâm vì mình, hắn đều áy náy cùng bất an.

Khi Hoàng thượng nghe thái tử góp lời, nói: "Vinh Chiêu và lão Nhị thiết kế Sở Nghiễm Triệt, chính là tìm chết. Nó cuối cùng quy túc, khẳng định là am ni cô, nhưng không phải là lúc này. Trẫm mặc dù nuốt lời ủy khuất Sở Nghiễm Triệt, nhưng sẽ lấy một loại phương thức khác đền bù tổn thất Sở gia. Nhớ kỹ, cho dù trẫm không ở, hoàng nhi cũng phải đợi đến lúc thời cơ chín mùi lại..."

Mà phủ Vĩnh An Hầu, Sở gia mới tiễn Lý công công đến truyền khẩu dụ hoàng hậu đi. Nghe nói, không chỉ hoàng hậu trong phái hầu đi An vương phủ trách cứ Phùng Diệu Hoa không đức không quen, thái hậu nương nương cũng phái nội thị đi An vương phủ trách cứ công chúa Vinh Hòa dạy con gái bất lực, ném thể diện nữ tôn thất. Hồi này, hai mẹ con kia chính là ném hết thể diện trước mặt mọi người. Đồng thời, các nàng cũng triệt để đắc tội vợ chồng An vương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv