Lúc này, Kim Yến Tử bay tới, nó treo ở trên vạt áo Trần A Phúc chít chít nói: "Ma ma, chó này là Vượng Tài lừa tới. Lúc chúng ta du ngoạn ở Hồng Lâm Sơn, chứng kiến vài người mang con chó này, Vượng Tài thừa dịp người ta không chú ý liền lừa nó tới. Người ta thấy, tỷ tỷ lạc mất chó này sắp khóc chết rồi. Người ta muốn cho Vượng Tài trả chó lại, nhưng Vượng Tài giống như là nổi điên, dẫn con chó này chạy tóe khói tiến vào núi sâu."
Lạc mất chó đáng yêu như thế, là rất đau lòng.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Vượng Tài muốn tức phụ cũng muốn điên rồi, nhưng bởi vì có Ào Ào làm tham chiếu, lại cực kỳ xem thường chó vườn, nói: "Chó này không giống chó hoang, có phải nhà ai mất hay không? Chủ nhân có bao nhiêu đau lòng."
Vượng Tài cũng hiểu tiếng người, nó rất sợ Trần A Phúc kêu người trả lại tức phụ của nó, sủa một trận về phía Trần A Phúc, lợi hại có phải hay không. Con chó kia tựa hồ cũng chơi đùa ra tình cả với Vượng Tài, thấy Vượng Tài tức giận, vội vàng lè lưỡi liếm liếm đầu Vượng Tài, an ủi nó đừng nóng giận.
Trần A Lộc tức giận đến đánh sau lưng Vượng Tài một cái, mắng: "Lợi hại cái gì, đừng hù dọa tỷ tao."
Trần Danh nói: "Cha cũng cảm thấy chó này không giống chó hoang, tính tình ôn thuần, tập quán sinh hoạt cũng tốt, nhất định là được dạy dỗ huấn luyện qua."
Mấy người hài tử cũng thích con chó này, đều năn nỉ: "Đừng trả nó lại, chúng ta dùng bạc mua lại." Thậm chí còn tự phát bắt đầu gom bạc riêng tư của mình.
Trần A Phúc nói: "Cho dù muốn trả cũng không biết trả cho ai. Thôi, trước dưỡng đi. Không có người đến nhận, chính là nhà chúng ta. Có người đến nhận lãnh, xem có thể mua nó xuống hay không."
Trần Danh cũng nói: "Chó tốt như thế, Vượng Tài lại thích, nếu như nguyên chủ nhân tìm tới cửa, nhiều bạc nữa ta cũng mua."
Mấy người hài tử vui mừng một trận, sôi nổi đặt tên cho nó. Sở Lệnh Trí lấy "Ngân hồ" chuẩn xác nhất, Sở Hàm Yên lấy "Tuyết nhi" tối hình tượng, nhưng tất cả mọi người nói hai cái tên này không ăn khớp cùng "Vượng Tài". Cuối cùng, Đại Bảo lấy "Nguyên Bảo" và Vượng Tài cực kỳ giống hai vợ chồng, liền gọi cái tên này.
Cẩu cẩu xinh đẹp như thế lấy cái tên hám làm giàu như vậy, Trần A Phúc đều đáng tiếc thay cẩu cẩu. Nhưng xem nguyên chủ hình như còn thật thích, quăng đuôi chơi cùng bọn nhỏ đến cao hứng, nàng cũng liền đặt xuống.
Theo lý thuyết, chó hồ ly rất thẹn thùng, không muốn đến gần người lạ. Nhưng Nguyên Bảo cũng rất hợp quần, có lẽ là quan hệ chung đụng lâu với Vượng Tài cùng một nhà Truy Phong đi.
Mọi người ở bên Lộc Viên liên tục nháo đến vì sao che kín chân trời, mấy người Trần A Phúc mới mang động vật gia nhà mình cùng nhau về Đường Viên.
Lý Hiên mang Kim Yến Tử, Đại Bảo và Sở Lệnh Trí mang một nhà Truy Phong, tiểu cô nương mang Thất Thất cùng Hôi Hôi, mỗi người tự về phòng riêng.
Kim Yến Tử đợi đến Lý Hiên ngủ xong liền tới đến phòng ngủ Trần A Phúc, Trần A Phúc điểm cái đầu nhỏ của nó nói: "Vật nhỏ ham chơi, vừa đi nhiều ngày như thế, Bối Bối đều thương tâm."
Kim Yến Tử vừa nghe, vội vàng rất là vui vẻ tiến vàokhông gian. Trần A Phúc cũng đi vào theo, trông thấy Kim Bảo nằm xuống dùng cánh ôm Kim Bối vào trong lòng. Trên người Kim Bối hiện ra lục quang, Kim Yến Tử càng không ngừng nói dỗ ngon dỗ ngọt.
Kim Yến Tử cuối cùng dỗ dành Kim Bối đến lục quang biến mất, lại trông thấy Trần A Phúc liên tục che quai hàm. Hỏi: "Ma ma đau răng sao?"
Trần A Phúc cười nói: "Ma ma không phải là đau răng, là ê răng. Ai nha nha, cục cưng miệng nhỏ thật là ngọt, nếu như ai làm nàng dâu nhỏ của con, chính là có phúc, ngày ngày đều ngâm ở trong hũ mật."
Kim Yến Tử nghe hết sức cao hứng, nhìn Kim Bối một cái, chít chít cười nói: "Ma ma cũng thật biết nói chuyện, nói làm người ta đều thẹn thùng."
Nhoáng một cái đến ngày hai mươi tám tháng sáu, Sở Lệnh Tuyên cuối cùng trở về. Đồng thời trở về cùng hắn, còn có Vương Thành.
Sở Lệnh Tuyên chưa trở về Đường Viên, mà là cùng Vương Thành cùng đi Lộc Viên.
Buổi chiều ngày đó, Hồ lão ngũ cùng Võ thợ mộc, Cao Lý Chính vừa lúc chơi ở Lộc Viên, đột nhiên chứng kiến Sở Lệnh Tuyên một thân quan phục cùng Vương Thành xuất hiện ở cửa Lộc Viên.
Vương Thành mặc quan phục từ ngũ phẩm, mặc dù lưng rất không thẳng, nhưng ở trong mắt Vương thị, Lưu thị, Vương tiểu muội chính là uy phong mười phần, mấy người đều xông tới vây quanh hắn.
Mấy người Hồ lão ngũ hồ nghi không thôi, Vương Thành không phải là một tên chăn ngựa sao, làm sao mặc quan phục.
Sở Lệnh Tuyên vội vàng nói với Trần Danh: "Nhạc phụ, lập tức có quan viên truyền chỉ đến truyền thánh chỉ, mau kêu người mang hương án lên bày ra."
Đó nhất định là thánh chỉ phong Vương thị cùng Lưu thị cáo mệnh phu nhân đến. Trần Danh vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, run hai chân kêu Giả Sơn, vào nhà lấy hương án ra bày biện.
Sở Lệnh Tuyên lại đi qua thấp giọng nói cùng Vương thị cùng Lưu thị hạng mục công việc chú ý lúc tiếp thánh chỉ.
Không qua bao lâu, vài vị quan viên tiến đến Lộc Viên. Trong đó một quan viên cầm thánh chỉ cao giọng hô: "Vương thị nghe chỉ." Vương thị vội vàng quỳ xuống, người khác đều quỳ ở đằng sau bà.
Quan viên truyền chỉ đọc thánh chỉ Hoàng thượng phong Vương thị Làm Nghi nhân ngũ phẩm, lại dâng lên y quan cáo mệnh.
Tiếp theo, lại đọc thánh chỉ lệnh phong Lưu thị làm Nghi nhân ngũ phẩm cùng cáo tặng Hạ thị vì Nghi nhân ngũ phẩm, dâng lên y quan cáo mệnh.
Sau đó, Sở Lệnh Tuyên lặng lẽ đưa cho quan truyền chỉ một cái hà bao, lại đưa bọn hắn ra ngoài. Sở Lệnh Tuyên không đến Lộc Viên nữa, mà là trực tiếp về Đường Viên
Những người kia đều đi rồi, người bên trong Lộc Viên còn quỳ không rõ. Vương Thành trước đó vài ngày đã nhìn quen tình cảnh lớn, là người đầu tiên đứng lên, cười nói: "Đại tỷ, tỷ phu, nương tiểu đệ, mọi người đứng lên đi, bọn họ đã đi rồi."
Trần Danh và Vương thị cung kính thánh chỉ cung ở trên hương án, đợi ngày mai sẽ thỉnh thánh chỉ nhập từ đường Trần thị. Vương Thành và Vương gia đã không thân cận, hắn chuẩn bị xây một từ đường nhỏ trong nhà ở phủ thành, đến lúc cung phụng thánh chỉ đi vào.
Tin tức Vương thị được phong cáo mệnh như mọc đôi cánh nhanh chóng truyền ra ở trong thôn Hưởng La, mọi người bôn ba truyền nhau, vui sướng.
Vương thị và Trần A Phúc thụ phong lại bất đồng. Trần A Phúc là tức phụ Sở gia, đã không phải là người Hưởng La thôn, tất cả người lại cũng biết rõ nàng cùng Trần gia không phải là huyết mạch chi thân. Mà Vương thị, mới là cáo mệnh phu nhân đầu tiên của Hưởng La thôn.
Gần như tất cả người trong thôn đều phái đại biểu mang theo này nọ đến Lộc Viên, quan hệ tốt cả nhà đều đến. Trần lão thái và Trần Nghiệp cũng không bưng bít, dẫn một nhà đều đến. Trần Cửu thúc là tộc trưởng gia tộc Trần thị, đều kích động khóc, nói thẳng tổ tông hiển linh.
Vương thị dẫn Mục thẩm đi làm cơm tối, chiêu đãi thôn nhân đến chúc mừng. Tức phụ Hồ lão ngũ cùng nhi tức phụ Cao Lý Chính vội vàng khuyên ngăn bà, để cô nương tức phụ trẻ tuổi đi phòng bếp giúp đỡ Mục thẩm nấu cơm. Nói giỡn à, làm sao có thể để cho cáo mệnh phu nhân nấu cơm cho bọn họ ăn.
Bởi vì không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, Vương thị lại để cho Giả Sơn đi Đường Viên cầm rất nhiều thịt cùng cá lại đây. Rau dưa có rất nhiều, đi bên trong ruộng hái là được.
Lúc này, Sở Lệnh Tuyên đang nói chuyện cùng Bụi ở thiền viện của bà. Hắn muốn thuyết phục Bụi đi trong nhà phủ thành, hắn kêu người xây cái am ni cô ở nhà cho bà.
Hiện tại, Vinh Chiêu đã bị chỉnh đến mặt xám mày tro, căn bản không thể chú ý đến Định Châu rời xa kinh thành. Hơn nữa Sở gia cũng không sợ Vinh Chiêu cùng Mã Thục phi, liền muốn để cho Bụi tu hành ở am ni cô nhà, vãn bối cũng có thể hiếu kính bất cứ lúc nào, cũng an toàn được nhiều...