Nông Kiều Có Phúc

Chương 429: Sinh sống thật tốt



Tối nay ánh trăng cực sáng, trong cổng lại treo hai cái đèn lồng lớn, ánh sáng chiếu lên mặt hai tiểu ca hồng hồng. Hai tiểu ca đang vung quả đấm, đạp bắp chân, cười khanh khách ra tiếng.

Sở Hàm Yên lại rơi lệ, lần này là kích động. Nàng sờ sờ người đệ đệ này, lại sờ sờ người đệ đệ kia, lời nói bỗng chốc nhiều lên: "Thật nha, đệ đệ thật đáng yêu, thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn hơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thích..."

Đại Bảo cũng muốn xem đệ đệ, nhưng lại không bỏ được mẫu thân, liền kéo tay Trần A Phúc đi đến bên cạnh xe con. Nhìn thấy đệ đệ xong, cũng thích đến không được, buông tay mẫu thân ra đi kéo đệ đệ, Vũ Ca Nhi còn đang nắm một đầu ngón tay của cậu nhét vào miệng, chọc cho cậu mừng rỡ.

Trêu chọc chơi với hai tiểu oa nhi, Lý Hiên mới có cơ hội nói một câu cùng ca ca tỷ tỷ cùng tiểu cữu cữu.

Đi đến chính viện, Trần Danh, Vương thị cùng Sở Lệnh Tuyên đang ngồi ở trong sảnh phòng chờ bọn họ.

Mọi người tự chia nhau nói chuyện một phen, đi Tây Sương ăn cơm. Sau khi ăn xong, một nhà Trần Danh về sân nhỏ của mình, một nhà Sở Lệnh Kỳ được người lĩnh đi Cúc Viện nghỉ ngơi, Lý Hiên và đầy tớ đi Tây Khoa viện.

Đại Bảo và Sở Hàm Yên thấy thế, đều không về sân nhỏ của mình, ôm Trần A Phúc không buông tay. La ầm lên: "Hôm nay muốn ngủ cùng mẫu thân và đệ đệ, hôm nay muốn ngủ cùng mẫu thân và đệ đệ."

Trần A Phúc cũng nhớ bọn họ nhớđến muốn chết, liền đáp ứng nói: "Được, hôm nay liền ngủ cùng mẫu thân."

Nàng ngẩng đầu muốn cho Sở Lệnh Tuyên một cái mỉm cười an ủi, kết quả Sở Lệnh Tuyên nhếch miệng lên, căn bản cũng không tức giận.

Người một nhà rửa mặt hết, đều ngồi trên giường lớn. Lần này không kể chuyện xưa, mấy người nhét chung một chỗ kể chuyện tương tư, chủ yếu là Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo kể lể, rất buồn nôn, thỉnh thoảng trêu chọc chơi đùa Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi. Tiểu huynh đệ đã bị chọc Kim Yến Tử quen, bị ca ca, tỷ tỷ chơi đến cười khanh khách không ngừng, tứ chi càng khua không ngừng.

Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Chờ qua trận bận rộn này, chúng ta đi Ảnh Tuyết Am một chuyến, để nương ta xem bọn họ. Hài tử đều lớn như thế, nương còn chưa thấy qua."

Trần A Phúc gật đầu, cho hai tiểu ca bú sữa, lại xi tiểu, liền đặt bọn họ ở trên giường nhỏ ngủ. Nàng lại ôm Sở tiểu cô nương mắt buồn ngủ mông lung đi buồng lò sưởi ngủ, Đại Bảo đi theo Sở Lệnh Tuyên ngủ ở trên giường.

Chờ tiểu cô nương truyền ra tiếng ngủ say yếu ớt, Trần A Phúc như cũ trở mình trằn trọc, khó có thể ngủ. Nghe được phía trước truyền đến thanh âm tất tất tác tác, Sở Lệnh Tuyên lặng lẽ xuống giường, đến trong buồng lò sưởi, duỗi tay kéo kéo Trần A Phúc.

Trần A Phúc không tiếng động cười rộ lên, đi theo hắn ra phòng ngủ, đi đến phía đông phòng.

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ nhỏ, chiếu lên trong phòng mông lung, nhìn thấy trên giường không có một bóng người. Bình thường, nha đầu trực đêm sẽ ngủ trong này.

Trần A Phúc minh bạch Sở Lệnh Tuyên an bài, giận hắn một cái, vùi vào trong lòng hắn. Hương vị nhàng khoan khoái thuộc nhẹ trên người hắn quen lập tức đầy tràn trong mũi, ấm áp làm cho hốc mắt nàng đều có chút nóng lên. Lâu như thế, thật nhớ hắn.

Sở Lệnh Tuyên cười một tiếng, ôm Trần A Phúc lên giường, bao phủ trên người.

Bởi vì sợ bọn nhỏ nghe được, hai người động tác rất nhẹ. Cho dù Sở Lệnh Tuyên đè nén đến khó chịu, nhưng mà không có biện pháp, lúc này có thể ôm tức phụ thân mật đã đặc biệt không tệ.

Hai người làm xong việc, ôm ấp lấy nhau nằm ở trên giường, Trần A Phúc lại nhỏ giọng nói với hắn chuyện Sở Tam lão gia đi phía bắc.

Sở Lệnh Tuyên nói: "Ta đã biết rồi, ngày hôm qua Quy Linh sư phụ liền lên đường đi phủ Liêu Châu. Ta còn phái hai thân binh cho hắn, để trạm dịch giải quyết vật để hắn cưỡi, lấy tốc độ nhanh nhất đến Liêu Châu." Lại hôn vành tai nàng một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta làm chuẩn bị thật lâu, Tam thúc lại mang theo thần dược, không nên có đại sự. Mấy chuyện này là nam nhân quan tâm, nàng không cần nghĩ nhiều, mang hài tử sinh sống vui vẻ." Lại nhấn mạnh nói: "Ta làm hết thảy, không chỉ là trung quân, cũng là muốn để cho nàng và hài tử sinh sống vui vẻ."

Quy Linh sư phụ trước tiên nhận được tin tức, lại đi khu dịch bệnh. Trần A Phúc nghiêng đầu nhìn Sở Lệnh Tuyên một cái, trong mông lung, ngũ quan như đao khắc nhu hòa rất nhiều. Hắn cùng hắn phụ thân, Tam thúc, có lẽ còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng được nhiều.

Lòng thấp thỏm của Trần A Phúc cuối cùng bỏ xuống một nửa, ngủ một giấc đến cả hừng đông.

Nàng mở mắt ra, trông thấy Trần Đại Bảo đứng ở đầu giường ánh mắt sáng ngời nhìn nàng vui mừng. Thấy nàng tỉnh, cậu hạ thấp giọng nói: "Mẫu thân, sáng sớm thức dậy có thể trông thấy nương, thật tốt."

Trần A Phúc nhìn cậu cười tủm tỉm một chút, nhìn lại một chút Sở tiểu cô nương ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực bên cạnh, cùng với hai tiểu ca trên giường nhỏ, lòng nàng nhu hòa thành một vũng nước. Sở Lệnh Tuyên nói đúng, những chuyện kia để nam nhân quan tâm, nàng phải mang bọn nhỏ thật sinh sống vui vẻ.

Trần A Phúc nhẹ nhàng mặc xiêm y vào, dắt Đại Bảo đi phòng tắm. Rửa mặt xong, đi đến phía tây phòng, bữa sáng đã xếp đặt ở trên bàn.

Sở Lệnh Tuyên đánh quyền trở về, mấy người ăn bữa sáng.

Trần A Phúc đưa một lớn một nhỏ đến ngoài cửa viện. Một nhà Truy Phong giống như trước đây, đã chờ ở chỗ này chuẩn bị đưa tiểu chủ nhân đi học.

Đại Bảo đi ra một khoảng cách, lại quay đầu lại cười cười với Trần A Phúc, vẫy vẫy tay với nàng, Trần A Phúc cũng cười vẫy vẫy tay với cậu.

Sở Lệnh Tuyên cũng đứng lại quay đầu lại nhìn một chút, trong nắng sớm thê tử đẹp giống như tiên nữ, còn có ba con thơ đang ngủ, cùng với tiểu thập nhất bên cạnh chuyên quấy rối cùng hắn. Những người này, hắn nhất định phải để bọn họ vô sự!

Trần A Phúc nhìn bọn họ cùng chúng nó biến mất ở sau phiến cây ngọc lan, mới lại về sân nhỏ.

Nàng mang người sửa sang lại một lần đồ đạc từ kinh thành mang. Nàng trước để ở một bên lễ vật đưa hai đứa bé, một nhà Trần Danh, cùng với động vật gia, liền bắt đầu sửa sang lại lễ vật đưa bằng hữu thân thích. Có đồ của mình cùng Giang phủ đưa Trần phủ, có lễ vật đưa nhóm bằng hữu Giao gia, Tần gia, Lưu gia, cũng có lễ vật đưa đại phòng, tam phòng, còn có đồ huynh muội Trần A Ngọc đưa tam phòng.

Mới vừa thu thập xong, Trần A Phúc đã nhìn thấy Thất Thất và Hôi Hôi bay vào. Nàng cười lấy ra hạt thông đưa chúng nó, lại gỡ xuống vòng bạc trên chân bọn nó, đổi một cái mới lên. Cười nói: "Các con làm bạn tiểu chủ nhân có công, cảm ơn các con."

Hai tiểu gia hỏa rất thích, trăm miệng một lời hô: "Cảm ơn mẫu thân."

Chọc cho bọn hạ nhân đều cười nói: "Thật sự là hai con điểu tinh."

Không lâu sau, Vương thị cùng Trần Danh đến.

Trần A Phúc lấy ra thức ăn, vải vóc, đồ trang sức đeo tay đưa bọn họ. Một đống lớn đố màu sắc rực rỡ, giá trị không ít bạc.

Lại lấy ra lễ vật đưa đại phòng cùng tam phòng, hai bao quà ăn vặt đặc sắc kinh thành, cùng với hai xếp tơ lụa, mặt khác đưa Trần lão thái một bao điểm tâm, một đôi vòng tay bạc. Cái này cùng so với tặng lễ vật trước kia, kém rất nhiều.

Trần A Phúc chứng kiến Vương thị cùng Trần Danh có một chút sững sờ. Cười nói: "Những lễ vật này cầm đến nhà cha đi, để bọn họ đi chỗ hai người lấy." Lại nói: "Đại bá và Tam thúc là thân thích, đưa lễ vật thân thích nhiều như thế, là đủ rồi. Trước kia cảm thấy bọn họ nghèo khó, liền ủng hộ nhiều hơn một chút. Bọn họ bây giờ đều sống khá giả, như lại tặng lễ bạo tay, chính là hại bọn họ ..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv