Hảo sở tam phu nhân nghe, mới hơi chút dễ chịu. Lại để cho đầy tớ lấy điểm tâm đi vào, Trần A Phúc và tam phu nhân dẫn huynh đệ Sở Lệnh Vệ ăn điểm tâm.
Không lâu sau, Giang mụ mụ cùng Lâm mụ mụ ôm hai ca nhi khóc rống tới chỗ này, Trần A Phúc đứng dậy đi phía tây phòng cho hài tử bú.
Để hai mụ mụ mang hài tử ở phía tây phòng, Trần A Phúc lại đi phía đông phòng, nhìn thấy Sở Hầu gia cũng chạy đến.
Sở Hầu gia kêu huynh đệ Sở Lệnh Vệ ra ngoài, nhỏ giọng an ủi tam phu nhân: "Tam đệ muội thoải mái, buông lỏng tinh thần, ta đã phái mấy tổ ám vệ đi bảo vệ Tam đệ."
Trần A Phúc đã nghe Sở Lệnh Tuyên nói qua, Sở Hầu gia bên ngoài mặc dù không có thực quyền, nhưng một nửa ám vệ của Hoàng thượng là hắn quản. Hiện tại hắn phái ám vệ đi, còn là "Mấy tổ", hệ số nguy hiểm của Tam lão gia lại nhỏ không ít.
Trong lòng Sở tam phu nhân lại trấn an rất nhiều.
Rồi Sở Hầu gia nói với Trần A Phúc: "Tức phụ Tuyên Nhi về Trúc Hiên chuẩn bị đi, các con phải đúng hạn lên đường."
Trần A Phúc ngẩn người, hỏi: "Chúng con hôm nay còn muốn lên đường?"
Sở Hầu gia nói: "Thập nhất gia còn ở phủ Định Châu, con trở về, ta mới có thể yên tâm. Con ở nơi này cũng không giúp được bận rộn."
Trần A Phúc hỏi: "Căn cứ Vô Trí đại sư báo trước, Tam thúc bắc hành, tám chín phần mười sẽ xảy ra chuyện. Một viên dược khác phải hay không?"
Sở Hầu gia nói: "Chuyện này ta suy tính thật lâu. Lão Tam đã có một viên thần dược, nếu thật xảy ra chuyện, viên thuốc kia cho dù liều thuốc không đủ, cũng có thể khiến hắn giữ mạng sống tạm thời. Đến lúc, chúng ta lập tức phái người đưa một viên dược khác đi. Nhưng trước thế cục không rõ, vẫn sợ tiểu thập nhất lại xảy ra chuyện, bên cạnh hắn nhất định cần phải lưu lại một viên thuốc, lấy phòng ngừa vạn nhất."
Mấy người đang thương lượng, Sở Lệnh Kỳ đến An Vinh Đường. Hắn từ trên thái độ của lão hầu gia cùng tam phu nhân cảm giác được lần này Tam lão gia đi bắc bộ tựa như bất đồng cùng ngày xưa, nhưng cũng đoán không ra được vì cái gì. Hắn đến hỏi một chút người nhà cùng Trần A Phúc, hôm nay còn có đi hay không.
Lão hầu gia khoát tay nói: "Đương nhiên phải đi. Đi thôi, trên đường chiếu cố tốt tẩu tử cùng chất nhi của cháu. Hôm nay buổi trưa cũng không ăn tiệc đưa tiễn, đến canh giờ các cháu trực tiếp đi."
Sở Lệnh Kỳ nghe vậy, lại quỳ xuống dập đầu cho lão gia tử, cúi người chấm đất cấp Sở Hầu gia cùng tam phu nhân.
Sở Hầu gia cùng tam phu nhân lại mỗi người đưa cho Sở Lệnh Kỳ hai trăm lượng bạc trình dụng cụ. Bọn họ biết rõ hai vợ chồng Trần A Phúc không thiếu tiền, đưa nàng là một chút đặc sản kinh thành.
Sở Hầu gia lần này đều ôm lấy mỗi đứa bé, trong mắt đầy vẻ không nỡ. Nói: "Ông nội hy vọng các cháu sớm ngày về kinh, một nhà chúng ta vĩnh viễn không chia lìa."
Hai đứa bé tựa như biết rõ về sau không thể thường xuyên nhìn thấy ông nội, thời điểm bị ôm đi đều khóc lớn lên.
Trần A Phúc về Trúc Hiên, Thụy Vương Phi đã dẫn Lý Hiên đến. Không lâu sau, Sở Hoa dẫn Hằng Ca nhi, Trần A Mãn dẫn Dương Siêu cùng Dương Thiến, Giang gia đại nãi nãi dẫn Giang tứ cô nương cũng tới. Các nàng đưa một chút lễ vật, lại lưu lại bên này ăn bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong, tam nãi nãi Thẩm thị cùng Sở Trân cũng tới, một người đưa một túi to thức ăn kinh thành, một người đưa nhất tấm khăn chính mình thêu.
Sau đó, mấy mẹ con Trần A Phúc cùng một nhà Sở Lệnh Kỳ lệ rơi từ biệt cùng những người đưa khác, thẳng đến Thông huyện.
Trụ một đêm ở trạm dịch, sáng sớm ngày thứ hai đi thuyền trên bến tàu.
Trong lòng Trần A Phúc có chuyện, vừa nghĩ tới Tam lão gia nguy cơ trùng trùng, vừa nhớ thân nhân phủ Định Châu thật lâu không gặp, lòng khó chịu như mèo cào.
Sở Tư Văn muốn đi tìm đệ đệ chơi, Tống thị cũng ngây ngốc ở trong khoang thuyền khó chịu, muốn đi tìm Trần A Phúc nói chuyện phiếm, bị Sở Lệnh Kỳ ngăn cản. Nói: "Trong nhà hình như xảy ra chuyện lớn gì đó, trong lòng đại tẩu không thoải mái, đừng đi thêm phiền."
Tống thị biết rõ, nhị phòng ở Hầu phủ là không có địa vị, Hầu phủ có đại sự cơ mật gì cũng sẽ không nói cùng nhị phòng. Nam nhân của mình lại là thứ tử nhị phòng, càng bị đẩy ra rìa. Chỉ có mẹ chồng lòng cao tận mây xanh lại nặng tâm, còn dám mơ tưởng vị trí cao cao tại thượng kia, làm sao có thể!
Hiện thời, nhị phòng không chỉ khiến người làm đương gia Hầu phủ hiềm khích, còn bị đại phòng, tam phòng liên thủ gạt bỏ. Còn may nam nhân mình là thứ tử, lại thường xuyên giúp đỡ Sở Lệnh Tuyên không ở kinh thành xử lý chút chuyện, trong bóng tối liên tục cùng đại phòng duy trì quan hệ tương đối khá. Cuối cùng thoát ly Lý thị khống chế, về sau nam nhân mình có thể toàn tâm toàn ý làm việc cho đại phòng, cuộc sống của nhà mình có thể trôi qua.
Thời khắc hoàng hôn, cuối cùng đến bến tàu kênh đào bên ngoài phủ Định Châu.
Dương tổng quản lĩnh người đã chờ ở chỗ này. Tiếp đón bọn họ, thẳng đến cửa thành phủ Định Châu. Bởi vì một nhà Sở Lệnh Kỳ còn chưa mua được phòng ở, bọn họ sẽ tạm thời ở tại phủ Tham tướng.
Đến phủ Tham tướng, đã là ánh sao đầy trời, nửa vòng trăng sáng nghiêng treo ở chân trời.
Trần A Phúc mở ra một góc màn xe, chứng kiến cánh cửa vô cùng quen thuộc, người gác cổng xách bốn cái đèn lồng lớn, trước cửa đứng đấy rất nhiều người khom người nghênh đón bọn họ.
Xe ngựa trực tiếp tiến vào cửa chính, còn chưa tới trước cổng trong, liền nghe được tiếng Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương kêu khóc: "Mẫu thân, mẫu thân, hu hu hu..."
Còn có tiếng Truy Phong kêu "Uông uông".
Ba mẹ con Ào Ào nghe, đều nhảy lên xuống xe ngựa, cùng nhau chạy qua thân thiết với Truy Phong.
Đi đến trước trong cổng, xe ngựa dừng lại, Trần A Phúc gấp không thể chờ xuống xe.
Dưới ánh trăng, Trần A Lộc dẫn Đại Bảo và Sở Hàm Yên, cùng với Thất Thất, Hôi Hôi đang đứng ở trước cổng trong. Ba đứa bé đều cao ra, chỉ là Trần A Lộc đang cười, hai đứa khác thì toét cái miệng nhỏ nhắn đang khóc, cũng không như bình thường vừa thấy nàng liền nhào lên.
Trần A Phúc chua xót trong lòng không thôi, đi tới bọn họ, nức nở nói: "Đại Bảo, Yên Nhi, A Lộc."
Trần A Lộc cười tủm tỉm hô một tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ có thể trở về rồi Đại Bảo cùng Yên Nhi rất nhớ tỷ."
Đại Bảo cùng Yên Nhi nghe, lại ủy khuất, cũng không để ý Trần A Phúc, hai đúa ôm nhau khóc rống lên.
Trần A Phúc trước sờ sờ góc tóc A Lộc, nói: "Đệ đệ."
Sau đó, liền ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé nức nở nói: "Mẫu thân cũng nhớ các con lắm, nhớ đến ngực đau nhức."
Hai đứa bé nghe, cũng không thèm giận dỗi, đều xoay người ôm cổ Trần A Phúc khóc lớn lên. Thất Thất và Hôi Hôi biết rõ mình không tranh hơn tiểu chủ nhân, liền đứng ở một bên học tiếng bọn họ khóc theo.
Sở tiểu cô nương không quá biết biểu đạt, chỉ nhiều lần nói "Tỷ muội nhớ mẫu thân".
Đại Bảo lời nói có thể nhiều: "Mẫu thân, người nhớ con và muội muội, vì cái gì còn không sớm trở về chút xem chúng con đây? Chúng con nhớ mẫu thân cùng đệ đệ, nhớ đến sắp chết rồi. Chúng con sợ mẫu thân chỉ cần đệ đệ, không cần chúng con nữa ..."
Thật sự là hài tử đa tâm.
Trần A Phúc vội vàng nói: "Làm sao có thể, mẫu thân thích Đại Bảo, thích Yên Nhi..."
Ba mẹ con khóc lóc kể lể một trận.
A Lộc ở một bên cười nói: "Đại Bảo, Yên Nhi, hai đứa mau đến xem xem Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi, bọn họ lớn lên rất nhiều, còn mọc răng, toét miệng cười nha."
Sở Hàm Yên nghe, liền buông tay ôm Trần A Phúc ra, chạy tới xem đệ đệ. Hai đứa bé đã được bỏ vào bên trong xe em bé song nhân, được A Lộc bóp đến khanh khách cười không ngừng.