Trần A Phúc xuyên việt lại đây một cách khó hiểu, ngốc A Phúc hết bệnh, thông qua Sở tiểu cô nương nhận biết Sở Lệnh Tuyên, treo lên quan hệ cùng Vô Trí lão hòa thượng, sự tình thế nhưng biến thành bộ dáng hiện tại này...
Nàng vẫn cảm thấy mình xuyên việt tới đây là làm ruộng buôn bán, hiện tại như thế nào liên lạc cùng loại chuyện đó cùng một chỗ?
"Nương..." Đại Bảo lại kéo dài âm thanh mềm mại kêu một tiếng.
Đây là nhi tử của nàng, mặc dù không phải là thân sinh, mặc dù trên người nó chảy dòng máu cao quý nhất, nhưng tình cảm mẫu tử bọn họ là chân thật, bọn họ hai bên cùng ủng hộ, đồng cam cộng khổ đi qua đoạn năm tháng gian nan nhất là chân thật. Nó đối với nàng không muốn xa rời, nàng che chở nó, là chân thật.
Nàng thích nó! Nàng muốn tận hết thảy cố gắng, bảo trụ con trai này.
Nàng hạ quyết định, cũng không phải là không biết trời cao đất rộng, hoặc là không có tự biết rõ.
Nàng không chỉ là một nông nữ, nàng còn có được Kim Yến Tử đáng yêu vô địch. Có nó, rất nhiều chuyện cũng không phải chuyện xấu.
Nghĩ tới đây, Trần A Phúc đi tới cúi người hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu một cái, cười nói: "Ừ, nương chính là đang ngóng trông chúng nó. Sắp đến mùa thu rồi, Kim Bảo lại sắp bay đi phía nam, nương muốn nó ở nhà bên cạnh Đại Bảo nhiều chút."
Đại Bảo nghĩ đến lại có thời gian thật dài không thấy được Kim Yến Tử, miệng nhô lên rất cao, nói: "Con cũng không bỏ được Kim Bảo, muội muội khẳng định lại không bỏ được."
Trần A Phúc dùng cây quạt phẩy phẩy ở trong màn, bỏ màn lụa xuống. Thổi tắt ngọn nến trên bàn, bỏ quần áo ngoài đi lên giường.
Đại Bảo cực cao hứng, mẫu thân lên giường sớm như thế cũng không nhiều. Cậu kéo nàng tay nói: "Nương, kể chuyện xưa cho con đi."
"Được, nương hôm nay nói chuyện xưa mới cho con, tên gọi 'Alibaba cùng bốn mươi tên cướp'. Thuở xưa, ở trong một trấn nhỏ, có hai huynh đệ, ca ca gọi..." Tên ca ca Trần A Phúc không nhớ rõ, ngưng một cái nói: "Ca ca gọi A Lâm, đệ đệ gọi Alibaba..."
Trần A Phúc mới vừa nói đến nơi đây, liền bị Đại Bảo cắt đứt, hắn vội la lên: "Nương, cái tên người đệ đệ kia thế nào kỳ quái như vậy đây? A li ba ba, thật khó nghe. Lấy tên như vậy cho hắn, cha mẹ của hắn nhất định không yêu hắn..."
Nghe Đại Bảo xuyên tạc Alibaba thành bánh, Trần A Phúc cười đến không thôi.
Đại Bảo tiếp tục nói: "Cùng so với A li bánh, con thật rất có phúc. Bà ngoại thật tốt, lúc trước bà đặt tên con là gọi Đại Bảo, nhất định là đặc biệt bảo bối con. Nương đặt cho Kim Bảo gọi là Kim Bảo, cũng nhất định đặc biệt bảo bối nó. Bà ngoại và nương thân giống nhau, là thật tâm thích con cùng Kim Bảo. A li bánh liền đáng thương, trực tiếp gọi A Li thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác muốn thêm hai chữ ba ba (bánh), thật khiến người chán ghét. Phụ thân mẫu thân thân hắn sao có thể thế này."
Trần A Phúc cười nói: "Cũng không thể như thế nói. Trong thôn chúng ta không phải là còn có gọi cẩu đản sao, tên xấu dễ nuôi sống. Hơn nữa, hắn gọi là ba ba (巴巴), không phải là bánh (粑粑)."
Đại Bảo vô cùng cố chấp nói: "Con vẫn cảm thấy cái tên này không tốt, cho dù gọi ba ba cũng không dễ nghe, dễ dàng bị gọi thành bánh, cẩu đản cũng tốt hơn cái tên này."
Hài tử này, còn cố chấp với cái tên.
Trần A Phúc nhẹ giọng cười rộ lên: "Tên lấy cũng đã lấy rồi, chúng ta cũng không thể giúp người ta sửa lại, phải hay không?"
"Vậy cũng đúng." Đại Bảo cũng bắt đầu cười.
Trần A Phúc liền kể cho cậu. Chuyện xưa nàng đã không nhớ hoàn toàn, chỉ nhớ rõ đại khái. Chuyện xưa kể xong, Đại Bảo hô to dễ nghe, còn muốn nghe một lần. Trần A Phúc lại nói một lần cho cậu, đợi đến khi cậu hô hấp vững vàng, mới ngừng miệng.
Trong lòng Trần A Phúc mặc dù sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt đặc biệt bình tĩnh. Làm lão sư cho tiểu cô nương, làm đầu bếp cho nhà mình cùng tổ tôn mấy người Đường Viên, thường xuyên thỉnh một nhà ba người Vương thị tới ăn cơm, dùng nước vỏ dưa hấu ngâm lá cây Yến Trầm Hương làm một chút mỹ dung cho Vương thị cùng chính mình, cuộc sống trôi qua bình tĩnh lại vui vẻ hòa thuận.
Chạng vạng ngày hai mươi ba tháng bảy, động vật gia ra ngoài mấy ngày cuối cùng trở về. Nhưng mà, lại nhiều thêm một thành viên, một con chó hoang màu trắng - - tạm thời gọi nó chó hoang đi. Con chó này hình thể cực đại, dáng người tròn xoe, đầu lớn miệng rộng, một thân lông vừa dài lại đầy tro bụi đứng thẳng, tựa như lông xù, so với Truy Phong thì hung hãn hơn nhiều.
Khi đó, đám người Trần A Phúc đang ở trong phòng ăn ăn cơm, đột nhiên nghe vào trong viện một trận tiếng ồn ào.
Thì ra, Tằng Lão Đầu chứng kiến Kim Yến Tử dẫn một vài chim nhỏ bay vào trong viện, lại nghe được thanh âm Truy Phong cào cửa, liền mở cửa ra. Nào biết đâu, cùng xông tới với Truy Phong, còn có một con chó hoang cực dọa người.
Trong sân đám người Thu Nguyệt bị hù dọa hét rầm lên, Tiết Đại Quý vội vàng ngăn cản trước cổng nhà ăn, hai hộ vệ Đường Viên tiện tay cầm lấy đòn gánh, chuẩn bị đi đánh cẩu.
Truy Phong kêu uông uông ngăn cản phía trước chó hoang, không cho phép người đánh nó. Mà chó hoang lại một bộ khuôn cách cao lãnh, cũng không sủa, lạnh như băng nhìn mọi người. Chỉ là, cùng khuôn cách cao lãnh không phối hợp với nó là nó khẽ nhếch miệng rộng, tựa như ngậm vật gì đó, trong miệng còn không ngừng chảy nước miếng ra bên ngoài.
Sở tiểu cô nương mặc dù không thấy được đại cẩu, nhưng nghe được tiếng thét chói tai của mọi người, cùng với tiếng chó sủa trong sân, bỗng chốc hù dọa cất tiếng khóc lên, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống cái ghế, chui vào trong lòng Trần A Phúc. Mà Sở Lệnh Trí gan lớn thì chạy tới bên cửa sổ xem náo nhiệt, Đại Bảo muốn xem náo nhiệt lại không thể động, gấp đến không được.
Trần A Phúc an ủi tiểu cô nương vài câu, đưa con bé cho Tống mụ mụ, đi ra cửa phòng. Sở lão hầu gia đã đi tới dưới hành lang, nói với hai hộ vệ muốn đánh cẩu: "Không cần đánh nó, đây là một con giống đại cẩu hiếm có, nếu như thuần hóa được, là chó săn tốt hiếm có."
Trần A Phúc nói: "Kim Bảo và Truy Phong có thể lĩnh nó trở về, nó chắc chắn sẽ không loạn cắn người. Nếu như chọc nó nóng nảy, thật đúng là không nói chính xác rồi."
Kim Yến Tử treo ở trên vạt áo Trần A Phúc chít chít kêu lên: "Ma ma thật thông minh, đây là tức phụ Truy Phong tìm, vẫn là người ta làm bà mai đâu. Hi hi hi, chuyện tốt chúng nó đã thành, vào động phòng rồi. Yên tâm, nó rất là thông minh, lại vô cùng mê luyến Truy Phong, sẽ không loạn cắn người."
Truy Phong thấy chủ nhân đi ra, dùng đầu cọ cọ con cẩu kia, hai con cẩu cùng nhau đi đến trước mặt Trần A Phúc.
Trần A Phúc ngồi xổm xuống cười nói: "Truy Phong, đây là tức phụ ngươi tìm, có đúng hay không?"
Truy Phong cảm thấy chủ nhân thật thông minh, cao hứng đến lập đứng thẳng dậy bổ nhào vào trong lòng Trần A Phúc, còn lè lưỡi thân thiết ở liếm ở trên mặt nàng. Trần A Phúc dùng tay che mặt, khiến nó liếm tay. Nó ở trong núi chơi nhiều ngày, hỗn một thân vô cùng bẩn thỉu.
Truy Phong vừa xông vừa liếm, chọc cho Trần A Phúc cười khanh khách không ngừng, nói: "Xem ra, ta đoán đúng rồi. Truy Phong của chúng ta đã trưởng thành một hậu sinh, còn mang về đến một người tức phụ. Ai da, tức phụ của ngươi tư thế oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm liệt, ngươi thật là có bản lĩnh."
Truy Phong nghe khen ngợi, càng cao hứng, lại hung mãnh bổ nhào một trận tới Trần A Phúc, mỹ đến không thôi.
Sau đó, liền uông uông kêu vài tiếng với con cẩu kia. Con cẩu kia mở ra miệng rộng, nước miếng như rót nước mà đổ chảy ra liền, theo nước miếng chảy ra, còn có một cây nhân sâm cỡ cánh tay trẻ con.