Sở Lệnh Tuyên chứng ánh mắt kiến Trần A Phúc tìm tòi nghiên cứu, cũng không lập tức cho ra đáp án, mà là tiếp tục nói: "Lúc ta bảy tuổi, nghe cha ta trở về nói, ta có thể sẽ bị Hoàng thượng chỉ làm bạn đọc cho Cửu hoàng tử sáu tuổi. Cửu hoàng tử xuất thân không cao, mẹ đẻ của hắn là Đan Tiệp Dư, mẫu tử hai người đều không được Hoàng thượng sủng ái. Nương ta đặc biệt lo lắng, Cửu hoàng tử thường xuyên bị Bát hoàng tử trong cung bắt nạt, nàng sợ ta bị dính líu đến. Khi đó, cha ta ở ngự lâm quân nhậm chính tam phẩm tướng quân, chuyên môn chịu trách nhiệm bảo vệ bên người Hoàng thượng, quan chức mặc dù không tính quá cao, nhưng tương đối được Hoàng thượng tín nhiệm. Nương ta muốn cho cha ta đi van cầu tình Hoàng thượng, có thể đổi một vị hoàng tử hay không, bị cha ta hung hăng khiển trách một trận. Đó là một lần nương ta bị chửi được tàn nhẫn nhất, nương ta đều khóc ..."
Sở Lệnh Tuyên liếc nhìn Trần A Phúc một cái, lại chuyển đổi đề tài nói: "Nhà chúng ta, thái tổ phụ của ta cực kỳ thao lược, văn võ toàn tài, khi đó là tướng lãnh đằng sau Viên đại nhân. Ông đã từng làm quan đến chính nhất phẩm đại đô đốc, nhưng mà liền từ quan rất sớm. Ông đối với giáo dục ông nội của ta cũng không coi trọng, cho rằng nhà ta chỉ cần bảo vệ tốt gia viên, không cần bại là được, trong nhà cũng không nhất định là thánh sủng không ngừng. Hai mươi năm gian đó, Sở gia chúng ta từ một trong những dòng dõi hào môn cao cấp nhất kinh thành, xuống đến môn hộ trung đẳng. Mà cha ta lại là lão nhân gia ông tay cầm tay tự mình dạy bảo, thế cho nên thời điểm cha ta đều làm được ngự lâm quân thống lĩnh, gia gia của ta vẫn là một dự lĩnh từ tam phẩm kỵ binh dũng mãnh. Cho nên, gia gia của ta cũng truyền cho cha ta tước vị Vĩnh An hầu. Trong lúc quan lộ của ta cha càng ngày càng tốt, thời điểm Sở gia chúng ta muốn triệt để xoay người, lại gặp tai hoạ ngập đầu..."
Vinh Chiêu công chúa là Mã Thục phi sinh ra, Mã Thục phi không con trai, chỉ có một nữ nhi như thế, bị sủng đến không biết trời cao đất rộng. Nàng ta là trưởng nữ Hoàng thượng, cũng tương đối được Hoàng thượng yêu thích. Nàng ta nhỏ hơn Sở Hầu gia Sở Nghiễm Triệt đến mười tuổi, ở lúc nàng ta mười tuổi liền phát hạ lời thề, không phải đại lang Sở gia thì không gả. Còn nhỏ tuổi, liền thường xuyên ở thời điểm Sở Nghiễm Triệt đang làm nhiệm vụ nghĩ trăm phương ngàn cách gặp mặt một lần, làm cho Sở Nghiễm Triệt phiền chịu không nổi. Thời điểm nàng ta mười lăm tuổi, Hoàng thượng không để ý nàng ta khóc lóc, hạ chỉ tứ hôn nàng ta cho Tiết phò mã. Vài năm sau, Tiết phò mã bệnh chết, nàng ta liền dẫn nữ nhi sống ở trong cung Tử Hà của Thục phi.
Khi đó, Sở Nghiễm Triệt ba mươi mốt tuổi, đã là thống lĩnh ngự lâm quân trẻ tuổi nhất Đại Thuận Triều kiêm Hầu gia. Sở Hầu gia chỉ cần vừa vào cung liền vô cùng cẩn thận, thời khắc đề phòng Vinh Chiêu từ xó xỉnh nào đó chui ra để ngẫu nhiên gặp hắn, nói vài lời tâm tình thổ lộ.
Một ngày, Nhị hoàng tử chiêu hắn đi một chuyến, nói Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử ở trong cung hắn đánh nhau, ta bị đánh vỡ đầu. Khi đó Nhị hoàng tử té bị thương còn chưa có khỏi hẳn, ngẫu nhiên sẽ đẻ Bát hoàng tử dẫn mấy… hoàng tử khác đi trong cung hắn chơi đùa.
Sở Nghiễm Triệt liền đi. Nào biết đợi hắn được mang vào một gian phòng ốc, nhìn thấy một người mặc xiêm y Sở Lệnh Tuyên bò ở trên bàn, hắn mới vừa đi tới, người kia liền ngẩng đầu lên, dĩ nhiên là Vinh Chiêu công chúa. Sở Nghiễm Triệt vội vàng xoay người đi ra ngoài, lại bị Vinh Chiêu từ phía sau chặn ngang ôm lấy. Lúc này, Nhị hoàng tử mang một đám người đi đến...
Ngày đó là sinh nhật Mã Thục phi, Vương hoàng hậu, Chu quý phi, cùng với vài vị phi tử ở Tử Hà cung chúc mừng sinh nhật cho Mã Thục phi, nghe nói Sở thống lĩnh cùng Vinh Chiêu gặp riêng bị phát hiện ở trong cung Nhị hoàng tử, đều đuổi đi qua.
Sự kiện này lại nháo đến chỗ Hoàng thượng. Nội dung vở kịch thấp kém như thế, không nói Hoàng thượng biết rõ Sở Nghiễm Triệt là bị thiết kế, những người khác cũng đều có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Nhị hoàng tử còn đi trước mặt hoàng thượng khóc lóc nức nở, thừa nhận là hắn bố trí cục, nói là đau lòng hoàng muội, không chịu nổi nàng khóc thỉnh cầu, thậm chí lấy cái chết uy hiếp, mới giúp làm loại việc ngốc này. Hắn hối hận, thỉnh Hoàng thượng trách phạt, vân vân.
Nhưng Vinh Chiêu là trưởng nữ Hoàng thượng, là nữ nhi duy nhất của Thục phi, người khởi xướng lại là nhi tử Vương hoàng hậu sinh ra, thời điểm Hoàng thượng đang không biết nên làm cái gì bây giờ, lại truyền tới một tin dữ.
Cửu hoàng tử mười ba tuổi cùng thập hoàng tử mười hai tuổi thời điểm đánh chơi, bị người từ trên núi giả đẩy xuống đến té gẫy chân. Một gã thái giám của Thập hoàng tử hình như nổi cơn điên, thế nhưng thừa dịp hỗn loạn cầm lấy một tảng đá lớn đập xuống hạ thân Cửu hoàng tử, đều đập nát xương đùi của hắn.
Ba ngày sau, Hoàng thượng ban thưởng hôn cho Sở Nghiễm Triệt cùng Vinh Chiêu, nguyên Sở phu nhân La thị bị bức ép xuất gia. Sở Lệnh Tuyên giận dữ không thôi, chạy tới biên quan tìm Tam thúc Sở Nghiễm Khai tòng quân.
"... Mặc dù không có chứng cớ trực tiếp, nhưng chúng ta đều suy đoán, Cửu hoàng tử cũng là Nhị hoàng tử mưu hại. Chúng ta thủy chung không làm rõ được, Sở gia chúng ta cùng Nhị hoàng tử không có bất kỳ ân oán nào, cha ta mặc dù tuổi còn trẻ liền làm thống lĩnh ngự lâm quân, nhưng Sở gia chúng ta cũng không phải là quyền khuynh triều đình, căn bản không đáng để Nhị hoàng tử phí nhiều sức như thế đến phá đổ. Cửu hoàng tử xuất thân lại thấp, cũng không trở ngại đến hắn, hắn hoàn toàn phải đi đối phó Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử do Chu quý phi sinh. Hơn nữa, trước đó bọn họ vẫn đối lập, Nhị hoàng tử bị thương có khả năng chính là Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử làm. Nhưng mà kỳ quái là Nhị hoàng tử không tìm bọn họ phiền toái, lại không hề dấu hiệu đánh Sở gia chúng ta trở tay không kịp... Những vấn đề này liên tục quanh quẩn trong lòng ta, khiến ta trăm mối như tơ vò. Chính là ở một ngày trước chúng ta đính hôn, ông nội của ta đến phủ Định Châu, ta mới biết được đáp án. Ông nội của ta cũng là ở lúc đi nói với cha ta hôn sự chúng ta, mới biết được ..."
Tiễn Sở Lệnh Tuyên đi, tâm tình Trần A Phúc nặng nề dị thường. Vì oan hồn Viên gia, cũng vì mình bị quấy vào bên trong đó mà tương lai không rõ. Ban đầu, nàng còn thẹn thùng, cảm giác mình mang Đại Bảo có chuyện xưa gả vào Sở gia, là tìm việc cho Sở Lệnh Tuyên. Bây giờ mới biết, Sở gia tìm việc cho nàng càng lớn.
Nàng trước đó còn buồn bực, hôn sự của nàng và Sở Lệnh Tuyên như thế nào dễ dàng liền được trưởng bối Sở gia cho phép như vậy. Đều nói người cổ đại quan niệm dòng dõi cực nặng, thế gia đại tộc như vậy tại sao lại tiếp nhận nàng thân phận loại này làm tức phụ. Lại thì ra, mình bị kéo vào trong dòng nước xoáy còn không tự biết.
Loại cảm giác bị lợi dụng này, thật không tốt.
"Sáu năm trước, Hoàng thượng say rượu, lại sủng hạnh mẹ đẻ Đan Tiệp Dư Cửu hoàng tử, hai mươi bảy tháng hai sang năm, lại sinh hạ một cái thai chết..."
Đoạn thoại này liên tục quanh quẩn ở bên tai Trần A Phúc, vẫy không đi.
"Mẫu thân, sao nương vẫn đứng ở bên cửa sổ? Là đang chờ Kim Bảo chúng nó sao? Muộn như thế rồi, hôm nay chúng nó nhất định là sẽ không trở về đâu." Trần Đại Bảo nằm ở trên giường nói.
Vì sợ cậu nhóc lộn xộn, chân cậu đặt ở trên một cái giá gỗ. Cậu nhìn gò má của nàng, chu cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt to, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Kỳ thật, kéo nàng vào trong nước xoáy là tiểu bại hoại này. Ở cái thời khắc Vương thị ôm cậu về nhà làm con trai cho mình đã bắt đầu, nàng liền bị quấy quấn vào trong cục kia rồi.
Nếu như nàng vẫn là ngốc A Phúc, bị lợi dụng còn không tự biết. Nếu như thật một ngày kia một phương này thất bại, thân phận Đại Bảo không bại lộ thì thôi, nếu như bại lộ, ngốc A Phúc cùng Trần gia cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ là, bọn họ chết, cũng không biết là vì cái gì.