Ý của Nguyên A Quế là, lúc trước mẫu thân nhà mình gả đến Tần gia chính là bị tính toán mới gả vào.
Điều này không khác nhiều so với những gì Triệu Cảnh Dật đã nói với nàng.
Bất quá, ý tứ của Nguyên A Quế, mẫu thân nhà mình lúc trước đưa cho Ngụy Thập Nhất Nương.
Đồ vật, Ngụy Thập Nhất Nương dặn dò phải cho nàng......
Mẫu thân nhà mình cho khuê trung mật hữu của nàng, đó là mẫu thân nhà mình đối với Ngụy di.
Mộc Cẩm trong lòng cũng không muốn tiếp nhận.
Mộc Cẩm sau khi tỉnh táo lại, nói với Nguyên A Quế: "Quế di, mẫu thân ta từng cho Ngụy di, đó là tâm ý mẫu thân ta đối với Ngụy di, làm sao ta có thể thu hồi được?”
Hơn nữa, Ngụy di gia tộc bên kia cũng có cháu trai cháu gái những người thân này, nàng lưu lại đồ vật, bên kia khẳng định cũng để tâm.
Nếu không, tòa nhà thuộc về Ngụy di này lúc trước sao lại bị bán đi?
Đương nhiên, từ trong miệng Triệu Cảnh Dật Mộc Cẩm cũng nghe ra, Ngụy gia kia khẳng định thương tổn Ngụy di, làm cho Ngụy di tình nguyện rời nhà trốn đi, tránh né gia tộc, cũng không muốn cùng Ngụy gia liên lạc.
Nếu có thể, Mộc Cẩm cũng không muốn thứ Nguỵ di để lại rơi vào tay người nhà họ Ngụy.
Đó chắc chắn không phải là điều Nguỵ di hy vọng.
Chỉ là, nàng càng không hy vọng bởi vì Nguỵ di đều đi, còn bị người trong gia tộc nàng oán hận.
Nghe Mộc Cẩm nói, Nguyên A Quế sốt ruột.
“Mặc dù chủ tử nhà ta chưa từng gặp qua cô nương, nhưng chủ tử chúng ta một mực ở trước mặt những lão nhân chúng ta nhắc tới, nàng đời này không gả không sinh, ngài chính là hài tử của nàng a!"
“Ngài đừng hiểu lầm, chủ tử chúng ta không phải muốn trả những thứ Hoa cô nương cho chủ tử nhà ta trả lại cho ngài, mà là chủ tử nhà ta coi ngươi là hài tử của nàng, những thứ kia là muốn truyền cho ngài nha!"
Trong lòng Mộc Cẩm ấm áp.
Vẫn là chân thành nói: "Lời của Quế di con hiểu, giao tình giữa Nguỵ di và mẹ con, con cũng vừa mới biết không lâu. Tuy nói con cũng chưa từng gặp Nguỵ di, nhưng Nguỵ di đối xử với con tốt như vậy, con cũng coi Nguỵ di và mẹ con như vậy…”
“Nếu là chủ tử nhà ta nghe được ngài nói như vậy, nàng dưới cửu tuyền nhất định rất cao hứng!"Nguyên A Quế lệ rơi đầy mặt, rất là vui mừng Mộc Cẩm có thể nói ra lời như vậy.
Trong lòng nàng cho rằng, chủ tử nhà mình không có thương sai người.
Chảy nước mắt, lại là mỉm cười nhìn Mộc Cẩm nói: "Cô nương, tâm ý ngài vì chủ tử nhà ta suy nghĩ, chủ tử nhà ta cũng nhất định có thể nhận được!"
Nàng đã không gọi Mộc Cẩm là Mộc cô nương nữa, trực tiếp dùng cách xưng hô thân mật hơn.
Đây chính là thái độ của Nguyên A Quế.
Cũng là lựa chọn của nàng.
Tiếp theo, Nguyên A Quế chuyển đề tài, "Cô nương sợ là còn không biết, Ngụy gia kia... Ngụy gia đệ tử vô dụng, cho dù chủ tử nhà ta không so đo bọn họ đời trước đối với chủ tử nhà ta thương tổn thậm chí hãm hại, chủ tử nhà ta lưu lại những thứ kia cũng không thể đến trên tay bọn họ!"
Những người đó, nàng biết quá rõ.
Nếu là những thứ chủ tử lưu lại kia rơi vào trong tay những người kia, không bao lâu nữa, những kẻ bại gia tử kia sẽ bại hết.
Huống chi, những kẻ bại gia tử kia vì tiền tài, còn không biết nội chiến tới trình độ nào.
Kế tiếp, Nguyên A Quế giới thiệu cặn kẽ về gia tộc Ngụy gia với Mộc Cẩm.
Lại đem chuyện năm đó người Ngụy gia thương tổn Ngụy Thập Nhất Nương như thế nào nhặt quá phận.
Chuyện nói với Mộc Cẩm.
"Cô nương, chủ tử nhà ta trước khi mất nói rõ ràng, nói nàng lưu lại những thứ kia, có chừng năm phần là Hoa cô nương tặng, những thứ kia vốn nên truyền cho cô nương, mà mặt khác năm phần, là chủ tử nhà ta những năm đó vì cô nương đặt mua gả."
Thì ra Ngụy Thập Nhất Nương sau khi khuê trung thân hữu mẫu thân Mộc Cẩm rời đi, một bên phái người tìm kiếm tung tích Mộc Cẩm khắp nơi, một bên âm thầm tiếp nhận việc kinh doanh mẫu thân Mộc Cẩm giao cho nàng.
Ngụy Thập Nhất Nương vốn thiên phú kinh doanh cũng không kém mẫu thân Mộc Cẩm, sau khi tiếp nhận việc buôn bán của ẫu thân Mộc Cẩm giao cho nàng, buôn bán chẳng những không kém, ngược lại càng náo nhiệt.
Trong những năm tìm kiếm Mộc Cẩm, số tiền kiếm được đã là một con số rất lớn.
Mà những thứ kia, Ngụy Thập Nhất Nương đều để dành làm của hồi môn cho Mộc Cẩm.
"Cô nương, chủ tử nhà ta nói, Hoa cô nương đã mất, vậy nàng chính là mẫu thân của ngài, làm mẫu thân vì khuê nữ của mình tích góp của hồi môn là chuyện hợp tình hợp lý "
“Đúng rồi cô nương, nhũ danh của người là An An, là lúc người còn ở trong bụng Hoa cô nương, chủ tử nhà ta lén đi kinh thành thăm Hoa cô nương, Hoa cô nương bảo chủ tử nhà ta thay người đặt.”
“An An? "Khóe mắt Mộc Cẩm đã sớm đỏ lên.
Nguyên A Quế gật đầu, cũng đỏ mắt nói: "Đúng vậy cô nương, là bình an, ý tứ tuổi tác bình an. Chủ tử nhà ta cùng Hoa cô nương đều ngóng trông cô nương sau khi sinh luôn bình an!"
“Thật là một cái tên hay, ta rất thích... "Mộc Cẩm nghẹn ngào.
Nàng là chưa từng gặp qua Ngụy di, nhưng nghe được Ngụy di hết thảy, chính là cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác đó là một người mẹ khác của nàng.
“Cô nương thích, chủ tử nhất định sẽ cao hứng, nhất định sẽ......”
Nguyên A Quế nghẹn ngào, vừa cười vừa rơi lệ, lập tức như là nhớ tới cái gì, đưa tay từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái hà bao tinh xảo.
“Đúng rồi cô nương! Trong này là một con dấu làm bằng ngọc, là chủ tử muốn giao cho cô nương!”
Nói xong, liền đưa hà bao tới trước mặt Mộc Cẩm, "Cô nương nhất định phải nhận lấy! Bằng con dấu này, cô nương có thể lấy bạc ở bất kỳ ngân hàng Hồng Viễn nào. Còn có thể lấy tất cả vật phẩm chủ tử cất giữ ở Kỳ Dị các, còn có......”
"Cô nương, nếu là quên đi nơi nào lấy đồ lại hỏi ta! những thứ này a, đều là chủ tử vì cô nương đặt mua của hồi môn"
Mộc Cẩm nghe xong đầu óc trống rỗng. Trận chiến lớn như vậy...... Nguỵ di là vì nàng chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn a?
Vốn đến tỉnh thành còn muốn mở cửa hàng buôn bán, lại không ngờ tới...... Nàng cái gì còn chưa làm đâu, Ngụy di liền vì nàng chuẩn bị lễ lớn như vậy!
Tâm đều hốt hoảng.
Những thứ này, nàng thật sự có thể yên tâm thoải mái cầm sao?
Nguyên A Quế nhìn ra tâm tình Mộc Cẩm lúc này.
Liền khuyên nhủ: "Cô nương, Hoa cô nương lúc trước cùng chủ tử nhà ta tuy là nói đùa, nói chờ ngươi sinh ra, để cho chủ tử nhà ta làm nghĩa mẫu của ngài, nhưng chủ tử nhà ta là nghiêm túc!”
“Nếu ngài thật sự nguyện ý cou chủ tử nhà ta làm nghĩa mẫu, vậy những của hồi môn này không cho ngài, vậy cho ai đây?"
Mộc Cẩm không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, hỏi: "Quế di, Nguỵ di chôn ở đâu?”
Nguyên A Quế sửng sốt.
Không ngờ Mộc Cẩm lại hỏi ra vấn đề này.
Mẫu thân ta chôn cất ở kinh thành, trước khi c.h.ế.t nàng đã nói trước, không vào phần mộ tổ tiên Tần gia thì chôn ở trên Thanh Dương Phong.
“Ta nghĩ Ngụy di có thể nguyện ý cùng mẫu thân ta chôn cùng một chỗ hay không? Nếu nguyện ý, chờ tương lai ta dời mộ phần mẫu thân ta ra khỏi kinh thành, tìm một nơi non xanh nước biếc chôn xương, đem mẫu thân ta cùng Ngụy di an táng cùng một chỗ.”
Nguyên bản, Mộc Cẩm liền hạ quyết tâm, có một ngày đem phần mộ mẫu thân nàng dời ra khỏi kinh thành.
Lúc này biết Ngụy di tồn tại, vậy đem Ngụy di cùng mẫu thân chôn ở một chỗ, nói vậy mẫu thân cùng Ngụy di dưới suối có biết, đều sẽ cao hứng đi.
Nguyên A Quế nghe Mộc Cẩm nói như vậy, đột nhiên đứng dậy, "Phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Mộc Cẩm…