Nàng vừa mới đến nhà mới ở tỉnh.
Ai cũng không biết, làm sao có thể có người tìm?
Bất quá, loại kinh ngạc này cũng chỉ trong nháy mắt.
Nàng nhớ tới, ở tỉnh thành nàng cũng không tính là ai cũng không biết.
Dù sao mấy ngày trước, cái tỉnh thành này nhai vị quan gia đệ tử ào đó thế mà lạiGiang Ninh huyện tìm qua nàng.
Mộc Cẩm thở dài trong lòng, nghĩ, quả nhiên là con cháu quan gia.
Nàng nguyên bản còn không có nghĩ tới, sau khi nàng đi tới tỉnh thành, hai người kia nhanh như vậy liền biết nàng đến.
Chỉ là, Mộc Cẩm vẫn đoán sai.
“Tìm cô nương? "Triệu Cảnh Dật trầm ngâm một chút, ánh mắt sáng ngời, nhìn Mộc Cẩm nói:" Gặp đi.”
Hắn đã nói gặp, Mộc Cẩm cũng không có dị nghị gì.
Kính tứ công công đáp ứng xong, xoay người đi.
Một lát sau, hắn liền mang theo người tới.
Mộc Cẩm nhìn sang.
Đi theo sau Kính tứ công công là một nữ tử trung niên mặc bối tử đoàn hoa màu Lệ Đường.
Nhìn vào tuổi tác, nên từ 35 đến 40.
Chỉ là trang phục này của nàng, không phải trang phục của phụ nhân, cũng không phải trang phục của nữ tử chưa lập gia đình.
Trang sức cũng đeo, nhưng đều là trang sức bằng bạc trắng, có vẻ hết sức rõ ràng là quả phụ.
Mộc Cẩm đột nhiên hiểu ra.
Trung niên nữ tử này trang phục như vậy, là tự sơ nữ(*) trang phục a.
(*) Tự sơ nữ: Tục gọi là “những người phụ nữ tự búi tóc” có nguồn gốc như sau: Trước đây, những người con gái chưa chồng vùng tam giác Châu Giang, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc và đặc biệt là huyện Thuận Đức thường thắt một sợi b.í.m dài sau lưng, sau khi kết hôn, sẽ do mẹ hoặc những người phụ nữ có vai vế lớn trong gia đình quấn b.í.m tóc lên và cố định lại phía sau gáy, tạo thành tóc búi. Nhưng đối với “Tự sơ nữ” họ sẽ thực hiện một nghi thức đặc biệt, bằng cách tự quấn b.í.m tóc thành tóc búi, thể hiện quyết tâm sống độc thân cả đời.
Nàng tuy sinh ra không tính là mỹ nhân, nhưng trong mắt Mộc Cẩm, thân khí phái kia lại không phải là nữ tử của một gia đình bình thường.
Vả lại, trên đời này tự sơ nữ cũng không thấy nhiều.
Nữ tử bình thường nào dám làm tự sơ nữ đây?
“Công tử, cô nương, chính là vị này muốn gặp cô nương. "
Kính tứ công công đưa người tới, liền ngoan ngoãn lui về phía sau Triệu Cảnh Dật.
Trung niên nữ tử kia bất động thanh sắc đánh giá Mộc Cẩm một cái, liền cúi thấp xuống.
Đầu tiên là đối với Triệu Cảnh Dật phúc lễ, sau đó lại xoay người hướng Mộc Cẩm ngồi phúc lễ
Triệu Cảnh Dật cúi đầu uống trà.
Lập tức lên tiếng: "Nô tỳ họ Nguyên, khuê danh A Quế. Bái kiến Mộc cô nương!”
Mộc Cẩm ôn nhu nói: "Không cần đa lễ, không biết Quế di vì sao tìm ta?”
Nguyên A Quế nghe vậy, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Cảnh Dật một cái.
Triệu Cảnh Dật đứng dậy, nói với Mộc Cẩm: "Mộc cô nương có việc, tại hạ đi dạo trong sân.“
Kính tứ công công ở một bên cười híp mắt nói: "Cô nương yên tâm, Bạch Thuật lưu lại hầu hạ cô nương.”
Dù sao người ta cũng là tới gặp tiểu cô nương.
Mộc Cẩm gật đầu, cúi người đưa tiễn.
Nguyên A Quế thấy chủ tớ Triệu Cảnh Dật rời đi, sắc mặt lập tức biến đổi, "Phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt Mộc Cẩm.
Làm Mộc Cẩm giật mình, vội vàng bảo Bạch Thuật đỡ nàng đứng dậy.
Nguyên A Quế được Bạch Thuật dùng sức đỡ lên, trong lòng cả kinh.
Nàng cũng có công phu trong người, Bạch Thuật vừa áp sát bên người nàng, nàng liền cảm giác được.
Liền cố ý muốn thử thân thủ của Bạch Thuật một lần, Bạch Thuật cũng rõ ràng Nguyên A Quế này muốn thử tâm tư của nàng, dứt khoát dùng bảy phần công lực.
Lại không ngờ nữ tử trung niên thoạt nhìn yếu đuối này lại có một thân công phu tốt.
Nó thực sự làm nàng ngạc nhiên.
Nguyên A Quế thuận thế được Bạch Thuật nâng dậy, mỉm cười cảm ơn Bạch Thuật.
“Nô tỳ làm như vậy, đều là bởi vì chủ tử của nô tỳ khi còn sống phân phó, chủ tử nô tỳ còn ở trên đời, vẫn phát động nhân thủ tìm kiếm tung tích của cô nương, đáng tiếc..."
Thì ra, khuê trung thân hữu của mẫu thân Mộc Cẩm Ngụy Thập Nhất Nương sau khi rời nhà trốn đi, không có mất tích.
Bất quá là vì trốn tránh người nhà làm cho nàng thất vọng đau khổ, trốn đi.
Nhưng khi đó, mẫu thân Mộc Cẩm vẫn biết hành tung của nàng.
Trên thực tế, mẫu thân Mộc Cẩm vì nàng làm không ít chuyện, để cho nàng vô ưu vô lo qua vài năm vui sướng tùy ý .
Chỉ là sau đó, mẫu thân Mộc Cẩm đột nhiên lập gia đình, Ngụy Thập Nhất Nương không đồng ý, lặng lẽ về tới kinh thành, muốn khuyên mẫu thân Mộc Cẩm không nên gả…
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.
mẫu thân Mộc Cẩm biết ý tốt của Ngụy Thập Nhất Nương, nhưng vì không muốn liên lụy Ngụy Thập Nhất Nương, mạnh mẽ đưa Ngụy Thập Nhất Nương đến địa phương an toàn hơn.
Sau đó chính là mẫu thân Mộc Cẩm mang thai sinh con, cuối cùng xảy ra chuyện.
Sau đó Ngụy Thập Nhất Nương phát động nhân thủ khắp nơi tìm kiếm tung tích của Mộc Cẩm.
"Không biết là Hoa cô nương sợ nô tỳ chủ tử xúc động làm chuyện nguy hiểm, hay là vì bảo vệ chủ tử nhà ta cùng Mộc cô nương ngài, chủ tử nhà ta những năm đó vẫn không tìm được ngài, thẳng đến nàng canh cánh trong lòng chuyện Hoa cô nương bị hại, cùng với vẫn không có thay Hoa cô nương tìm được ngài, cũng nuôi dưỡng..."
“Cô nương nhà ta buồn bực thành bệnh, ở mười năm trước đi theo Hoa cô nương......“
Cũng bởi vậy biết được Ngụy Thập Nhất Nương ở mười năm trước qua đời, trong lòng bi thương không thôi
“Ngụy di cũng đi... "Khóe mắt Mộc Cẩm đỏ lên.
Nàng có thể cảm giác được Nguyên A Quế nói không phải lời nói dối.
"Đúng vậy, Mộc cô nương, chủ tử nhà ta đích xác đã qua đời, nhưng nàng trước khi đi, dặn dò chúng ta những người trung thành với nàng, nhất định phải không tiếc trả giá tìm được ngài!"
"Mấy năm trước, chúng ta những người này tìm kiếm cô nương đều không có manh mối, phía sau nô tỳ liền nghĩ tới một việc, liền phái người nhìn theo dõi kinh thành Lễ bộ thượng thư phủ, lúc này mới có manh mối..."
Mộc Cẩm rốt cuộc biết vì sao nàng có thể tìm được nàng.
Nghĩ đến là biết thân phận thật sự của nàng có một đoạn thời gian, chờ nàng tới tỉnh thành, liền trực tiếp hiện thân tới tìm nàng.
"Nguyên bản chúng ta những người này đang tránh né người Ngụy gia, nhưng cô nương vậy mà đi tới tỉnh thành, vả lại còn mua lại trạch tử lúc trước Hoa cô nương kiến tạo vì chủ tử nhà ta... Đây thật đúng là Hoa cô nương cùng chủ tử nhà ta phù hộ a!"
Sự kích động và hưng phấn trên mặt Nguyên A Quế khiến trong lòng Mộc Cẩm lại hồ nghi.
Nguyên A Quế lại tiếp tục nói: "Mộc cô nương, chủ tử nhà ta cả đời chưa gả, chúng ta những người hầu hạ chủ tử nhà ta trong cũng có mấy vị thề không lấy chồng, liền đều tự chải tóc."
“Nhưng, chúng ta đều tuân theo chúng ta chủ tử phân phó, một khi tìm được ngài, liền nhận ngài làm chủ, nhất định thay chủ tử hảo hảo chiếu cố ngài!"
Mộc Cẩm muốn mở miệng, Nguyên A Quế đột nhiên hạ thấp giọng, sau khi nhìn trái nhìn phải, ngược lại không kiêng dè Bạch Thuật.
Nói: "Mộc cô nương, Hoa cô nương trước khi gả vào Tần gia, bị tính kế, cầm không ít đồ tốt cho chủ tử chúng ta bảo quản, những thứ kia đều là cho Mộc cô nương!"