Nguyên Đằng nhún nhún vai, cười khinh miệt, giọng điệu chế nhạo
- Cô đang nói đến Kha Duẫn đó sao? Cậu ta thật sự là một tên ngốc đấy! Tôi cũng chẳng hề muốn giết cậu ta, nhưng sao càng lúc cậu ta càng làm tôi thấy chướng mắt nhỉ? Không phải là vì cô đó sao? Cô đi đâu thì cậu ta cũng sẽ theo đến đấy, nên cứ yên tâm đi nhé, cậu ta cũng sắp đến đây rồi. Đợi tất cả đến đông đủ rồi tôi tiễn các người đi luôn một lần.
Tống Diên không còn chịu đựng nổi sự dày vò này nữa, cô nắm chặt khẩu súng và nhắm thẳng vào ông ta. Vừa hét lên thì lập tức nổ súng.
- Tôi sẽ không để ông đạt được mục đích đâu!
Pằng!
- Oe! Oe! Oe!
- A!!!! Không!!!!!
Họng súng thật sự nhắm chuẩn rồi, Nguyên Đằng cũng không hề tránh đi. Chỉ là Tống Diên không thể nào ngờ được ông ta lại dùng tiểu Lạc Lạc để tránh đạn cho mình.
Máu từ trong khăn quấn đứa bé chảy dọc xuống tay ông ta, Tống Diên hét lên một tiếng, buông khẩu súng trong tay xuống, không thể tin nổi bản thân vừa bắn trúng con gái mình. Cô mất kiểm soát hoàn toàn, quên mất rằng đang ở đâu mà muốn lao đến ôm lấy con mình xem nó bị thương thế nào. Khi cô vừa chạy lên thì ngay lập tức bị hai tên thuộc hạ của Nguyên Đằng bắt lại.
- Con của cô là do cô tự tay giết chứ không phải tôi. Bây giờ cũng chính tay cô bắn đứa con thứ hai của mình. Tống Diên à Tống Diên, nếu cô còn muốn giết tôi như vậy thì đừng hỏi tại sao con của cô sẽ chết trong tay cô.
Tống Diên tức giận lẫn đau đớn gào khóc, dùng sức vùng vẫy thoát khỏi hai tên đang bắt lấy mình. Bất lực ngồi phịch xuống, từ từ nâng hai tay đang run rẩy lên, nước mắt không ngừng tuôn ra, liên tục lắc đầu, cô không thể ngờ được chính tay mình lại bắn tiểu Lạc Lạc. Sau một lúc, cô ngẩng đầu lên, cắn chặt môi trừng mắt nhìn ông ta, nhưng chẳng thể cất lời được vì cổ họng đã nghẹn cứng. Nhìn ông ta cười đắc thắng với tiểu Lạc Lạc vẫn đang bị thương mà không ngừng khóc, trái tim cô sớm đã bị xé toạc ra, hận không thể giết chết tên khốn đó ngay.
Vừa ngay lúc này, lại có người xông vào. Là Kha Duẫn!
Sự xuất hiện của hắn khiến cả Tống Diên lẫn Nguyên Đằng đều thay đổi hẳn thái độ. Tống Diên từ kinh ngạc đến lo lắng, vừa thấy hắn đã vội đuổi hắn đi.
- Duẫn, anh đến đây làm gì? Mau đi đi!
Còn Nguyên Đằng thì đã vui mừng lại càng mừng hơn. Cười tươi như được mùa, hân hoan chào mừng.
- Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy!
Nhưng điều khiến Kha Duẫn chú ý chỉ có vợ con hắn, hoàn toàn không hề để ông ta vào mắt. Nhìn con của mình đang bị thương trong tay Nguyên Đằng còn vợ thì đang bị một đám thuộc hạ của ông ta khống chế, trên mặt lại có vết thương do bị đánh, sự phẫn nộ trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Chưa nói một câu, hắn đã rút súng ra nhắm thẳng vào ông ta mà hỏi tội.
- Ông đánh cô ấy? Làm con chúng tôi bị thương?
Nhìn thấy hắn đang chỉ súng về phía Nguyên Đằng, Tống Diên sợ hãi hét lên ngăn cản, liên tục lắc đầu.
- Đừng mà Duẫn! Không được đâu! Không thể bắn ông ta! Đừng bắn nữa mà....
Thấy cô như vậy, nói những lời này với dáng vẻ thất thần đó thì Kha Duẫn dường như đã đoán được mọi chuyện vừa xảy ra rồi. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến an ủi, dịu giọng trấn an cô.
- Không sao đâu! Anh sẽ đưa em và con về nhà.
Thua lại cảm xúc, hắn cứ như vậy mà bước thẳng về phía ông ta, nhưng rất nhanh đã bị thuộc hạ của ông ta chặn lại.
Huấn Dịch và thuộc hạ của hắn đứng bên ngoài cũng đang trong thế cảnh giác cao độ.
Bị chặn lại như vậy, Kha Duẫn đứng lại, cũng buông tay cầm khẩu súng xuống, chầm chậm giương đôi mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào Nguyên Đằng, môi bạc khẽ nhếch, không nhanh không chậm nói.
- Nguyên Đằng, tôi biết mục đích ông nhắm đến là Tống gia, người ông muốn giết là Tống Diên. Nhưng không phải thù ông đã trả xong rồi sao? Có vẻ như bây giờ ông cũng đưa tôi vào danh sách rồi.
Nguyên Đằng vẫn chưa rõ rốt cuộc hắn đang muốn nói gì mà lại nhắc lại những câu thừa thải mà cả hai đều đã biết như vậy. Ông ta có chút mất kiên nhẫn mà thúc giục
- Cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi!
Kha Duẫn lại nhìn vợ con mình lần nữa. Ánh mắt cực kỳ lo lắng khi rơi vào vết thương của tiểu Lạc Lạc và Tống Diên đang ngồi thất thần. Nhưng vẫn giữ bình tĩnh để đối mặt với Nguyên Đằng. Hắn tiếp tục nói hết những gì vừa nói dở.
- Ông thử suy nghĩ đi. Giết tôi hay Tống Diên sẽ có lợi cho ông hơn? Trả thù thì ông cũng đã trả rồi. Bây giờ ông thả vợ con tôi còn tôi sẽ ở lại, muốn chém muốn giết tùy ý ông. Như vậy không phải ông sẽ được lợi hơn sao? Với ông mà nói, Khải Hoàn không phải cái gai trong mắt à? Vậy giết tôi thì ông có thể dọn được cái gai đó đi rồi.
Nguyên Đằng nghe xong thì liền cười thật lớn như vừa nghe được một câu chuyện khôi hài. Sau một trận cười, ông ta trông rất tức giận.
- Cậu nghĩ tôi là kẻ đần độn sao? Tôi cho cậu biết, những lời này của cậu gạt ai chứ muốn gạt tôi thì đợi kiếp sau đi!
Nhưng sau đó ông ta hình như suy nghĩ lại điều gì đó, liền nói lại.
- Nghĩ lại vẫn đúng đấy chứ! Khải Hoàn đối với tôi thật sự khiến tôi thấy ngứa mắt, nhưng tôi cũng không muốn nó cứ như vậy mà sụp đổ. Hay là thế này đi, cậu chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của cậu trong Khải Hoàn cho tôi rồi tự sát ngay tại đây. Sau đó tôi sẽ thả vợ con cậu?
Kha Duẫn không trả lời mà cứ nhìn trừng trừng vào mắt ông ta, những người khác bắt đầu thấy lo lắng và sốt ruột. Đặc biệt là Tống Diên đang ngồi trong vòng kiểm soát của những tên thuộc hạ.
- Oe! Oe! Oe!
Vết thương không được cầm máu nên càng lúc càng đau khiến tiểu Lạc Lạc không ngừng khóc. Tiếng khóc của con xé nát tim gan của Tống Diên, làm Kha Duẫn sắp không thể bình tĩnh nổi nữa.
Khi Kha Duẫn đang định đưa ra câu trả lời thì Tống Diên đã nhanh hơn, cô cướp lấy khẩu súng của một tên thuộc hạ đang trước mặt rồi chỉ thẳng vào thái dương của mình, đồng thời hét lớn
- Đủ rồi! Nguyên Đằng, không phải ông muốn giết tôi sao? Tôi cho ông mạng của tôi. Ngược lại, ông hãy trả tiểu Lạc Lạc cho Duẫn.
Hành động quá sức bất ngờ của cô đã khiến Kha Duẫn không phản ứng kịp, vừa lo lắng vừa hốt hoảng, không ngừng ra hiệu hay thậm chí nói trực tiếp với cô để ngăn cản cô.
- Tiểu Diên, em đang làm gì vậy? Em điên rồi sao? Mau bỏ súng xuống! Anh bảo em bỏ súng xuống em có nghe không?
Nhìn khẩu súng được cô nắm chặt trong tay và nhắm vào đầu như vậy nên Kha Duẫn chẳng còn tâm tư gì để thương lượng với Nguyên Đằng nữa. Hắn đã bị Tống Diên dọa cho mất hết bình tĩnh rồi, liên tục gọi cô và ngăn cản cô.
- Tiểu Diên, nghe lời anh! Em bỏ súng xuống đi. Anh xin lỗi, là anh vô dụng! Anh không thể bảo vệ em, không thể bảo vệ con của chúng ta. Anh xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa đem tiểu Lạc Lạc về với em.....
Tống Diên vẫn nắm chặt khẩu súng dí vào thái dương của mình, nhất quyết không buông ra. Cô vừa khóc vừa lắc đầu, đau đớn nhìn người đàn ông mình yêu hơn cả sinh mạng và đứa con của hai người đang chịu sự dày vò vì bị thương.
- Không đâu! Duẫn, em biết ân oán này là từ cha mẹ em. Xin lỗi vì đã lôi Kha gia vào, cũng xin lỗi vì đã luôn hiểu lầm anh....cha mẹ em đã bắt đầu thì hôm nay em sẽ là người kết thúc tất cả.
Mấy tên thuộc hạ của Nguyên Đằng sau khi chứng kiến tình trạng này nhất thời không biết có nên bắt Tống Diên lại không, nhìn sang ông chủ mình như muốn đợi lệnh của ông ta.
Còn Tống Diên sau khi nói hết những lời này đã đưa ra quyết định của mình rồi. Nhưng khi cô chuẩn bị bóp cò thì Kha Duẫn lại tiếp tục ngăn cản.
- Tiểu Diên, em muốn bỏ lại tiểu Lạc Lạc một mình sao?
Hình như tiểu Lạc Lạc đã hiểu được gì đó nên lại quấy khóc không ngừng.
Tống Diên sau khi nghe câu hỏi đó của Kha Duẫn còn cả tiếng khóc của tiểu Lạc Lạc nên bắt đầu do dự không bóp cò.
Rốt cuộc không biết giết ai đây, Nguyên Đằng phát bực trước một màn tình cảm sướt mướt trước mắt.
- Tôi không rảnh để ngồi xem phim tình cảm của hai người đâu. Đừng lằng nhằng nữa, hôm nay cả hai người đều không thể sống sót ra khỏi đây đâu.
Pằng!
Pằng!
Ông ta vừa dứt lời thì ngay lập tức tên thuộc hạ bên cạnh nổ súng về phía Kha Duẫn, nhưng làm sao một tên thuộc hạ có thể bắn được một người như Kha Duẫn. Tên thuộc hạ xấu số nổ súng thì đã bị hắn bắn một trúng một phát tiễn lên tây thiên.
Đối thủ đã nổ súng tấn công ông chủ của mình nên ngay lập tức Huấn Dịch và mấy thuộc hạ phía sau đồng loạt bắn về phía bọn họ.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Một màn đấu súng diễn ra, chốc lát khung cảnh đã trở nên hỗn loạn.
Nhưng Nguyên Đằng và Kha Duẫn vẫn đứng giữa bầu trời mưa đạn đối mặt nhau, Tiểu Lạc Lạc vẫn còn trong tay ông ta.
Tống Diên thì vẫn bị mấy tên thuộc hạ kia khống chế.
Tiếng súng vẫn nổ không ngừng, theo sau đó là từng người bị bắn ngã xuống nằm trên những vũng máu trải đầy khắp sàn. Từ ngoài hành lang vào đến phòng đều đã ngập trong biển máu, xác của thuộc hạ hai bên nằm chất lên nhau, không khí bị bao phủ bằng mùi máu tanh.
Bây giờ chỉ còn lại một tên khống chế Tống Diên, khung cảnh trước mặt đã khiến hắn ta hoảng sợ, liền định nổ súng bắn Tống Diên. Nhưng còn chưa kịp ra tay thì.
Pằng!
Cuối cùng Kha Duẫn cũng không còn đứng chờ động thái của Nguyên Đằng nữa mà đã nổ súng. Bắt đầu từ phát súng bắn chết tên đang định giết Tống Diên, vẫn không quên nhìn cô thay một câu hỏi xem cô có sao không. Sau đó chỉ thẳng súng về phía Nguyên Đằng, không do dự mà bóp cò, nhưng lại là phát súng cảnh cáo, bắn sượt qua bên tai ông ta. Tranh thủ mấy giây đó mà ôm Tống Diên về bên cạnh mình.
Nếu hắn biết tận dụng cơ hội thì Nguyên Đằng cũng lợi dụng lúc hắn cúi xuống dìu Tống Diên lên mà định nổ súng bắn hắn.
Pằng!
Khẩu súng trong tay ông ta đã nhanh chóng bị Huấn Dịch bắn rơi. Cậu ta cũng đã hạ hết được tất cả thuộc hạ của Nguyên Đằng, và người của bọn họ cũng không còn ai ngoài cậu ta. Khắp người cậu ta đã nhuốm đỏ hết máu của trận đấu súng vừa rồi.
Vì vậy nên Kha Duẫn đã an toàn đưa Tống Diên đến bên cạnh, bây giờ chỉ còn cứu tiểu Lạc Lạc trong tay ông ta nữa thôi. Một tay hắn ôm Tống Diên, một tay cầm súng chỉ về ông ta.
- Ông thua rồi đấy! Nếu muốn sống thì mau trả đứa bé cho tôi.
Nhưng Nguyên Đằng đã mất gần cả nửa cuộc đời để xây dựng kế hoạch trả thù thì làm sao có thể thua dễ dàng như vậy được.
Ông ta bất ngờ lại cười thật lớn lần nữa.
- Các người có phải quá ngu xuẩn rồi không?
Kha Duẫn cũng bắt đầu cảnh giác trước biểu hiện bất ngờ này của ông ta. Hắn kéo Tống Diên ra sau lưng mình, tay không buông tay cô dù một chút. Ánh mắt đề phòng chờ đợi điều sắp xảy ra.
Nhưng Tống Diên bên cạnh hắn đã sắp không thể đợi được nữa, cô vùng vẫy phản kháng muốn chạy lên giành lại đứa con đang bị thương của bọn họ.
- Duẫn, tiểu Lạc Lạc không đợi được nữa đâu. Anh bỏ em ra được không? Em xin anh đấy, em phải cứu tiểu Lạc Lạc.....
Kha Duẫn biết cô đang lo lắng vì vết thương cô đã lỡ tay gây ra cho chính con của bọn họ nên tâm trạng mới càng thêm kích động như vậy. Mặc dù vậy nhưng trong lúc này hắn càng phải giữ chặt cô sát bên cạnh hơn.
- Tiểu Diên, bây giờ em phải bình tĩnh lại đã.
Hắn nắm chặt tay cô không buông, nhất quyết không để cô rời khỏi phạm vi gần nhất.
Nguyên Đằng cười lớn một lần nữa. Sau đó không biết từ đâu mà rất nhiều thuộc hạ của ông ta xuất hiện bao vây cả căn phòng này.
Tận mắt chứng kiến một màn hết sức bất ngờ này, Kha Duẫn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tống Diên cũng đã nhận thức rõ tình thế bây giờ thật sự rất nguy hiểm nên đã nắm chặt tay của Kha Duẫn.
Huấn Dịch dùng súng phòng bị lùi từng bước chậm rãi đến gần Kha Duẫn, lưng kề lưng với hắn.
Bây giờ cả ba người đang đứng sát nhau ở giữa căn phòng. Còn Nguyên Đằng thì vẫn đang đối diện với Kha Duẫn, vị trí thủ lĩnh điều khiển tất cả. Ông ta đưa bàn tay già nua của mình vuốt ve lên mặt của đứa bé trên tay.
Hành động này của ông ta đã làm cho Tống Diên không thể nào kìm chế nỗi mà quát lên ngăn cản.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra khỏi con chúng tôi ngay!
Nguyên Đằng nghe vậy mà lại không một chút tức giận. Ngược lại còn rất điềm đạm làm theo lời Tống Diên vừa yêu cầu. Ông ta nhìn bọn họ, làm động tác chuẩn bị thả đứa bé xuống
- Ý cô là muốn tôi bỏ tay ra thế này à?
Hoảng sợ trước hành động hết sức nguy hiểm đối với con mình như vậy, Tống Diên lại lần nữa lắc đầu vội nói
- Đừng mà!
Kha Duẫn cũng đã bắt đầu sốt ruột, nở một nụ cười như có như không, hỏi một câu như đang châm chọc
- Ông chuẩn bị mọi thứ trong suốt hơn ba mươi năm và hôm nay bày ra những cái này nhưng cuối cùng vẫn là dùng một đứa bé để đe dọa. Như vậy có phải là tốn công vô ích hay quá ngu không nhỉ?
Chiêu này của hắn chính là muốn đánh vào tâm lí trả thù của Nguyên Đằng. Vừa nghe thì ông ta đã nhìn ra rồi nên không để hắn được như ý, ngược lại đã bắt đầu tuyên bố.
- Tôi không thích chờ đợi quá lâu. Lấy Khải Hoàn và mạng của Tống Diên đổi lấy đứa bé này!
Tống Diên không chút do dự lập tức đồng ý dùng mạng của mình để đổi lấy tiểu Lạc Lạc.
- Muốn lấy mạng tôi thì lấy đi. Chỉ cần ông thả tiểu Lạc Lạc.
Nhưng Kha Duẫn thì không để điều đó xảy ra, tức giận ngăn cản cô.
- Tiểu Diên, em đừng làm loạn nữa được không?
Không ngờ Kha Duẫn sẽ nói như vậy, Tống Diên trừng mắt nhìn hắn đầy ấm ức
- Em làm loạn hay anh không muốn cứu tiểu Lạc Lạc?
Kha Duẫn không tranh cãi trước những câu chất vấn vô lí của cô. Dù cô có nói gì hay muốn làm gì thì hắn vẫn nắm chặt tay cô, giữ chặt cô sát bên cạnh.
Tống Diên vẫn không can tâm, muốn liều mạng cứu tiểu Lạc Lạc cho bằng được. Đúng lúc cô đang trừng mắt nhìn người đàn ông của mình thì hắn bất ngờ đưa ra quyết định của mình.
- Được rồi! Nếu Khải Hoàn có thể đổi được con của chúng tôi thì tôi đổi với ông.
Quyết định này của hắn khiến cả Tống Diên và Huấn Dịch đều kinh hãi và bất ngờ. Làm cho Tống Diên đang cứng đầu cố chấp thay đổi hẳn tâm tình, chuyển thành người ngăn cản.
- Duẫn, như vậy không được đâu! Không thể đưa Khải Hoàn cho ông ta được.
Đối diện với những lời khuyên ngăn này, Kha Duẫn lại vô cùng thản nhiên, gần như là lờ đi luôn. Chỉ tập trung vào Nguyên Đằng, khẳng định lại với ông ta lần nữa và nhìn thuộc hạ của ông ta cầm một tập hồ sơ, có lẽ chính là hồ sơ chuyển nhượng. Thì ra là đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy rồi, mắt phượng hẹp dài của hắn nhìn thẳng về phía trước, chú ý từng bước của tên thuộc hạ đang cầm hồ sơ.
Một, hai, ba!
Pằng!
- Cậu!
Pằng!
Pằng!
Pằng!
- Bảo vệ thiếu phu nhân!
Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc, khi tên thuộc hạ kia đem hồ sơ đến gần Kha Duẫn thì hắn đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi đến lúc này mà lợi dụng anh ta để nổ súng, bắn một phát kết liễu tên đó rồi dùng cậu ta làm bi đỡ đạn bắn liên tục về phía Nguyên Đằng. Đồng thời phối hợp và ra lệnh cho Huấn Dịch bảo vệ Tống Diên.
Một màn đấu súng lại bắt đầu lần nữa.
Phát súng tấn công Nguyên Đằng của Kha Duẫn không may đã trượt, lại là vì chiêu lấy tiểu Lạc Lạc ra đỡ đạn của ông ta.
Hai người đàn ông lưng kề lưng bắn hạ những tên thuộc hạ bao vây căn phòng này.
Nhìn Kha Duẫn phải chiến đấu nguy hiểm như vậy mà còn phải bảo vệ mình, Tống Diên cảm thấy mình thật sự vô dụng và còn là gánh nặng của hắn nữa.
Từng tên một bị hai người bọn họ bắn hạ, nhưng càng lúc càng đông. Đám này ngã thì ngay lập tức có một đội khác lên thay, chuẩn bị đến mức này thì xem ra hôm nay Nguyên Đằng đã quyết tâm lấy mạng của bọn họ rồi.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
- Thiếu phu nhân cẩn thận!
Một tên trong đó cố tình nhắm vào Tống Diên mà bắn, cũng may Huấn Dịch đã phản ứng kịp thời, ôm cô ngồi xuống để né viên đạn. Rồi nhanh chóng đưa cô đến một góc tường, vừa di chuyển vừa nhả đạn về phía đối thủ liên tục. Để cô ngồi ở góc tường và lấy ba cái xác bên cạnh che lên người cô coi như tạm tạo thành một bức tường bảo vệ cho cô. Xong, cậu ta lại trở về vị trí của mình, cùng Kha Duẫn chiến đấu.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Hai người đấu với hàng chục người như vậy thật sự là không cân sức rồi. Huấn Dịch bây giờ có lẽ đã sắp ngã nhưng vẫn không thể để Kha Duẫn chiến đấu một mình.
Mà tình hình của Kha Duẫn cũng không mấy thuận lợi. Hai khẩu súng của hắn đều đã thay hết đạn. Không còn đạn nữa nên hắn phải nhanh chóng chuyển sang đánh tay không.
Huấn Dịch cũng phối hợp rất ăn ý, Kha Duẫn tách ra rồi nên cậu ta cũng chuyển sang vừa đánh trực diện vừa kết hợp với súng.
Kha Duẫn nằm xuống trượt một đường dài ra phía sau nhóm thuộc hạ đã đứng thành hàng dài và tấn công bọn họ từ phía sau. Tốc độ của hắn nhanh như tia chớp không tên nào kịp bóp cò, hoặc dù bóp cò cũng chẳng bắn trúng hắn. Mấy tên bị đánh ngã đã tạo ra một vòng tròn mới với một khoảng cách gần đến từng cử li, mà hắn lại chỉ dùng tay không đánh hạ từng tên tay vẫn đang cầm súng, từng đòn đánh từng chiêu thức của hắn là đoạt luôn nửa mạng của chúng chứ không còn là đánh ngã nữa.
Tống Diên ngồi trong mây cái xác kia nhìn ra cảnh đối đầu vẫn đang diễn ra, cô sốt ruột như ngồi trên đống lửa, chỉ có thể cầu nguyện cho Kha Duẫn và tiểu Lạc Lạc không xảy ra chuyện gì.
Bọn chúng không chỉ có súng mà còn cả dao găm để tấn công. Kha Duẫn hết đấm đá lại cướp vũ khí của chúng.
Tiếng súng lẫn với tiếng kêu thảm thiết và tiếng xương gãy răng rắc một lúc lâu, Kha Duẫn rốt cuộc cũng hạ được gần hết đám thuộc hạ này. Tưởng rằng với khẩu súng trong tay thì hắn có thể quay lại bắn hạ Nguyên Đằng, nhưng rốt cuộc ông ta cũng nhanh hơn.
Toàn thân hắn đã nhuộm màu đỏ của máu kẻ địch lẫn máu từ vết thương của mình, những vết dao cắt đầy trên người, còn cả vết thương do đạn bắn ngay vai nữa, chậm rãi xoay người. Kha Duẫn lúc này như một con quái vật vừa hút cạn máu của kẻ thù, ánh mắt hung bạo lạnh khốc nhìn khẩu súng của Nguyên Đằng đang chỉ vào mình. Hắn chẳng còn gì để do dự nữa, mắt đảo một lượt tìm sơ hở và rồi đã giữ được tay ông ta, giành lấy khẩu súng và đánh vào người ông ta nên tiểu Lạc Lạc rơi khỏi tay ông ta. Hắn nhanh chóng đỡ lấy con mình, nhưng chưa được bao lâu thì lại bị ông ta giành lại.
Hai người cứ như vậy giành qua giành lại, đánh đấm không ai chịu thua ai. Lần này khi Kha Duẫn đang định đỡ lấy tiểu Lạc Lạc thì Nguyên Đằng đã đẩy đứa bé văng lên cao.
Kha Duẫn nhìn theo hướng con mình sắp rơi xuống, đang định đến đỡ lấy thì ông ta lại tiếp tục tấn công hắn.
Tống Diên ngồi bên trong "vùng an toàn" hoảng sợ nhìn con mình sắp rơi từ trên cao xuống. Không hề do dự hay sợ hãi gì, cuống đẩy từng cái xác để đến cứu con.
Huấn Dịch cũng không thể đỡ được đứa bé vì vẫn còn trong vòng bao vây.
Kha Duẫn chỉ muốn nhanh chóng khống chế được Nguyên Đằng để đỡ tiểu Lạc Lạc.