“Không sao đâu. Tiểu Tịch, nếu như không thoải mái liền trở về sớm một chút đi.”
“Thế nhưng còn chưa tới lúc tan tầm mà.”
Trần Mặc cười cười, “Anh là ông chủ, chừng nào tan tầm là do anh quyết định, em vẫn nên về sớm một chút thì hơn, huống chi với cái tình trạng này bộ em định khiến cho tiệm của chúng ta lỗ vốn hay sao?”
“A… Xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cảm ơn.” Lâm Văn Tịch cảm kích gật đầu, nhưng ngay lúc trở về, cậu lại dừng bước trước quầy tạp chí.
“Có chuyện gì?”
“Ừm…” Hình như Lâm Văn Tịch có chuyện gì đó khó mở miệng, biểu tình trên mặt cũng có chút nhăn nhó, qua một hồi lâu mới nói được câu, “Em muốn mua quyển tạp chí này về…”
“Muốn gì cứ việc chọn đi. Không cần đưa tiền.” Trần Mặc ôn nhu cười đáp.
“Cảm ơn.” Lâm Văn Tịch cảm kích nhìn ông chủ trước mặt, rút quyển tạp chí có ảnh bìa là Lê Diễm ra, cậu không dám nhìn đến biểu tình của Trần Mặc, vội vã rời khỏi tiệm sách.
Nam nhân ở phía sau vẫn đứng đó mỉm cười.
Lâm Văn Tịch về đến nhà, nằm ở trên giường lăn lộn một chút, nhưng lại không có dũng khí mở quyển tạp chí kia ra, cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng cũng không dám đọc mấy tin kia, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà muốn mua một quyển trở về. Qua hai cái cuối tuần, cậu vẫn không có bất kỳ tin tức gì về nam nhân kia, ngoài chuyện lần trước mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong nhà cậu ra, cũng không có thêm tin tức gì về nam nhân nữa, hai người cũng triệt để mất liên lạc từ đó, lúc này cậu mới nhớ tới tấm chi phiếu kia, xốc chăn lên nhìn thử thì nhận ra rằng nó vẫn còn ở đó, thở dài một hơi, xem ra vẫn nên trả lại cho nam nhân sớm một chút mới tốt, nếu như ngày nào đó không còn nữa thì rắc rối rồi. Nhưng người nọ đã sắp phải kết hôn, Lâm Văn Tịch càng thêm không muốn đi tìm y. Không biết phải đối mặt với nhau như thế nào đây, không biết khi nam nhân thấy mình xuất hiện ở trước mặt y có thể nào sẽ chọc y tức giận hay không.
Hôm nay khi nhìn thấy tin tức trên quyển tạp chí kia cậu đã hoàn toàn ngây ngốc, nhớ tới trước đây nam nhân còn nói cậu rằng y sẽ không kết hôn, y muốn dẫn mình đi, khi đó mình còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa kìa… Vô luận nam nhân nói thật hay giả, cho dù nam nhân có kết hôn, cậu cũng có thể không ngại, thế nhưng hiện tại, tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ. Giống như chính mình sẽ triệt để mất đi nam nhân kia, trong lòng bị đè nén đến khó chịu, cho dù hiện tại người kia đã không phải là của cậu nữa, thế nhưng loại cảm giác hoàn toàn nhận rõ thực tế này cũng khiến cho cậu khó có thể hô hấp.
Lâm Văn Tịch lại nhịn không được mà rơi nước mắt, tâm tình lập tức trở nên khổ sở, hình như cảm giác thân thể không khỏe lại càng thêm mãnh liệt, chỉ chốc lát sau lại muốn nôn ra, nhớ tới hôm nay mình còn chưa có ăn cơm chiều, nhưng một chút khẩu vị cũng không có, từ sớm đã nói với bà rằng mình mệt mỏi sau đó liền trở về nhà ngủ, thế nhưng vẫn cứ nằm như vậy cũng không biết đã nằm bao lâu rồi, trong căn phòng vắng vẻ chỉ có thanh âm hô hấp của mình cùng với bình ắc quy lần trước mới trang bị vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.
Sau khi nôn ra một trận, hình như đã thấy thoải mái hơn, cầm lấy một trái sơn tra bỏ vào trong miệng. Tiếp theo mới lật quyển tạp chí kia ra.
Đã lâu không nhìn thấy gương mặt của nam nhân, tay không tự chủ được mà vuốt ve tấm ảnh trong tạp chí, chờ đến khi thấy hình ảnh trở nên càng ngày càng mơ hồ mới phát hiện mình vừa mới khóc, nước mắt rơi xuống gương mặt anh tuấn của người nọ, nhất thời Lâm Văn Tịch cũng quên mất chuyện phải lau đi, tùy ý để nó làm ướt gương mặt mê người của nam nhân. Mấy ngày nay không biết tại sao tâm tình luôn có chút khó chịu, mỗi lần nhớ tới nam nhân đều sẽ muốn khóc. Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy mình như vậy là quá yếu đuối, cậu muốn trở nên kiên cường hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Văn Tịch bắt đầu xem quyển sách kia, cẩn thận lật qua nội dung bên trong, ngay cả mỗi kẽ hở cũng không bỏ sót, muốn biết gần đây nam nhân sống như thế nào, muốn biết được một ít gì đó mà mình vẫn chưa biết. Tin tức vẫn là rất cặn kẽ, ngay cả một số chuyện Lê Diễm từng trải qua cũng bị đào lên, chẳng hạn như thì ra ca ca của anh đã mất vào năm năm trước rồi, là bởi vì tai nạn xe cộ, nguyên nhân bên trong cũng không có báo nào nói chi tiết. Bên cạnh lại có thêm ảnh chụp của ca ca Lê Diễm, lớn lên rất giống với y, cười rộ lên so với nam nhân càng thêm ôn nhu hơn, nam nhân thì thường hay mím môi, hiện tại đã có thể cười nhiều hơn chút rồi. Lại xem tiếp thì là một ít tình sử của Lê Diễm, bất quá gần như tất cả đều là trống không, cuối cùng biên tập tổng kết một câu là “Bởi vậy có thể thấy được Lê tổng tài là một người phi thường chuyên tình.” Kế tiếp là gia thế của Uông Chỉ Tâm, thì ra thực sự là khổng lồ như trước đây Lê Diễm đã từng nói, ba của cô là đầu lĩnh của bang hội hắc bang lớn nhất, hơn nữa… Người nối nghiệp tiếp theo sẽ là Lê Diễm? Mặc dù chỉ là suy đoán của người ngoài nhưng Lâm Văn Tịch đã thực sự bị hù dọa rồi.
Lâm Văn Tịch lật qua lật lại mấy trang đó, đầy đầu đều nghĩ đến nam nhân kia, nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng của y, lúc ở trên giường thì biểu tình như ác ma, động tác khi hôn cậu lại ôn nhu còn có toàn bộ toàn bộ… Nam nhân trên ảnh bìa vẫn đẹp trai như vậy, ôm lấy Uông Chỉ Tâm ở bên cạnh, bọn họ thực sự rất xứng đôi nha, nếu không phải biết rằng từ lâu trong lòng Uông Chỉ Tâm đã có người thương, thiếu chút nữa ngay cả Lâm Văn Tịch đều tin tưởng mấy lời nói của tạp chí này. Sức mạnh của scandal rất cường đại, thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, những từ này không ngừng xuất hiện trong tạp chí đồng thời cũng liên tục quẩn quanh trong đầu cậu. Hai tay dần dần vòng lấy hai chân của mình, Lâm Văn Tịch vùi đầu vào đầu gối. Chủ nhân… Em rất nhớ người… Không phải người nói muốn trùng phạt em hay sao? Không phải người nói muốn xem em mặc trang phục con thỏ hay sao? Tại sao những chuyện này còn chưa được thực hiện thì người đã không cần em nữa rồi… Có phải là do Tiểu Tịch chưa đủ ngoan… Cho nên người mới muốn đi kết hôn với người khác không… Có phải sau này… Thực sự sẽ phải trở thành người dưng… Thực sự không bao giờ có thể ở cùng một chỗ nữa hay không… Chủ nhân… Nếu có kiếp sau… Nhất định em sẽ không muốn làm người thân của người nữa… Em chỉ làm tiểu người hầu của người… Có thể ở bên cạnh người cả đời, như vậy cũng đã đủ lắm rồi…
Khổ sở suy nghĩ, tùy ý để cho nước mắt rơi xuống. Chính Lâm Văn Tịch cũng không biết khi nào thì mình đã ngủ quên mất. Quyển tạp chí trên tay từ từ trượt xuống, thân thể cũng chậm rãi ngã ra.
Trong mơ, lại cảm nhận được ***g ngực ấm áp cùng tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của nam nhân. Nam nhân dùng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt mình, dần dần đến cổ, đến ngực, thắt lưng, bụng dưới. Môi bị nam nhân ngậm lấy, so với dĩ vãng còn muốn ôn nhu hơn.
Lúc này, Lâm Văn Tịch lại rơi nước mắt.
“Sao lại khóc?” Nam nhân hỏi cậu, một bên hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt.
“Chủ nhân… Người thực sự đã trở về rồi sao?”
“Ừm, đã trở về.” Lê Diễm ôn nhu nhìn Lâm Văn Tịch, nói. Nhưng ánh mắt này lại khiến cho nước mắt của Lâm Văn Tịch rơi càng thêm dữ tợn hơn, hai tay cũng nhịn không được mà ôm sát lấy nam nhân.
“Chủ nhân… Đừng đi nữa được không… Đừng rời khỏi em…”
“Bé ngốc, sẽ không rời khỏi em nữa.” Nam nhân ôn nhu hôn cậu, đồng thời hôn lên giọt nước mắt mằn mặn đang rơi xuống.” Không phải đã nói không được khóc nữa hay sao? Tôi sẽ đau lòng.”
“Chủ nhân, có thể… Không cần đối xử với em ôn nhu như thế được hay không… Không muốn…” Nam nhân càng đối xử ôn nhu với cậu càng khiến cậu thấy sợ hãi, tựa như là ảo tưởng, cậu sợ vào một giây kế tiếp gương mặt của nam nhân sẽ biến thành lạnh như băng, sau đó bảo mình cút đi, nói không muốn gặp lại cậu nữa.
Dường như nam nhân đang nở nụ cười, nói với cậu một câu “bé ngốc”, sau đó cởi luôn chiếc qυầи ɭóŧ còn sót lại của cậu. Lộ ra cái chỗ bất đồng với người thường kia. Ngón tay của y sờ lên nơi đó.
“Ở đây của Tiểu Tịch vẫn là đẹp như vậy a.”
Nam nhân cười như thế. Nơi riêng tư bại lộ trong không khí lạnh lẽo kia bởi vì được nam nhân xoa nắn mà dần dần nóng lên, cũng chảy ra ngày càng nhiều dịch thể trong suốt hơn.
“A…ha… Đừng có sờ mà… Chủ nhân…”
“Tiểu Tịch muốn sao? Đã lâu rồi chưa có âu yếm em nha.”