“A… Muốn… Chủ nhân… Tiến vào…” An ủi quen thuộc của nam nhân khiến Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy khó chịu, nửa ngón tay xen vào rồi lại rút ra, bên trong cũng không tự chủ được mà vội co rút lại, sinh ra cảm giác ngứa ngáy, muốn nam nhân dùng nơi càng to càng nóng hơn tiến vào, muốn ngừng cái loại cảm giác ngứa ngáy hư không kinh khủng này lại.
“Ở đây đỏ rồi nha. Tiểu người hầu muốn chủ nhân tiến vào sao? Vậy phải nói thế nào đây?”
“Ngứa quá… Muốn thịt heo bổng của chủ nhân tiến vào thao em…” Từ rất lâu trước đây nam nhân đã từng dạy mình nói câu này, Lâm Văn Tịch vẫn luôn nhớ rõ, lần này liền không do dự mà nói ra. Nam nhân vẫn cứ luôn làm không biết mệt mà muốn cậu nói như vậy.
Lê Diễm cũng không tiếp tục ôn nhu nữa, tách chân Lâm Văn Tịch ra xa nhau, trực tiếp cắm cự vật bành trướng vào mặt trước của cậu.
“A a… Chủ nhân… Tiến vào… A…”
“Lại dùng lực chút nữa… Ưm… Còn muốn… Đau… A… Thật là thoải mái…” Lâm Văn Tịch giãy dụa, để cho nam nhân đi vào càng sâu, côn ŧᏂịŧ to lớn cứ như một cây chày sắt mà đóng vào trong cơ thể cậu, khiến cho Lâm Văn Tịch trở nên điên cuồng, muốn bị nam nhân xỏ xuyên qua cùng đối đãi càng thêm thô bạo hơn.
“Tiểu Tịch rất muốn tìm bất mãn nha.” Biểu tình của nam nhân vẫn tà mị như trước, động tác dưới thân có hơi dừng lại một chút, nhìn Lâm Văn Tịch vẫn cứ kêu mình dùng sức, “Vậy chủ nhân cần phải, dùng sức, thao chết em rồi.” Nói xong, Lê Diễm rút phân thân ra một chút, dùng sức đâm vào một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng trừu sáp.
“A…ha… Chủ nhân… Thật nhanh… A… Nhanh hơn chút nữa… Ưm a…”
“Tao hóa, kỳ thực em vẫn luôn rất muốn bị nam nhân thao đi?” Rất ít khi nam nhân gọi cậu là tao hóa… Lâm Văn Tịch hưng phấn đến mức cả đầu nhũ cũng trở nên cứng rắn.
“Muốn bị chủ nhân… Thao… A…ha… Nhanh thao chết em đi… A… Đâm tới rồi… Sâu quá…”
“Phía dưới chảy thật nhiều nước rồi, quả nhiên tiểu người hầu rất *** đãng a.”
“A…ha… Chủ nhân… Không cần rời khỏi em… Nhanh thao chết em… Ưm…” Lâm Văn Tịch chưa từng có ý nghĩ điên cuồng như thế, muốn bị nam nhân hung hăng thao làm, muốn trực tiếp bị nam nhân làm đến chết, cứ muốn vẫn luôn như vậy, có lẽ cậu thật sự là một tao hóa đi.
“A… Thật là thoải mái… Đại điểu của chủ nhân… Thoải mái quá…” Trong hiện thực chưa bao giờ có can đảm để nói, nhưng khi vào trong mộng rồi lại biến thành lớn mật như vậy, nếu không thể ở cùng một chỗ với nam nhân, tại sao lúc đó mình lại không chịu nói những lời y muốn vậy nha, hiện tại lại thấy hối hận, kỳ thực những lời này cũng không có bao nhiêu khó nói, chỉ cần nam nhân thích, muốn cậu làm như thế nào đều được.
“Hôm nay Tiểu Tịch thật nhiệt tình, bên dưới ngậm rất chặt.”
“Ưm… Chủ nhân… Em còn muốn… A…ha… Đừng chỉ sáp phía trước… Phía sau cũng ướt… A “
“Tao hóa, phía sau thực sự ướt rồi nha.” Lê Diễm vừa nói xong, một bên sờ vào cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, quả nhiên đã ướt đến rối tinh rối mù, ngón tay của mình vừa mới tiến vào liền bị mút lấy, tựa như là đang bất mãn với việc nam nhân chỉ thỏa mãn tao huyệt phía trên mà không chịu quan tâm đến nó.
“Bảo bối thích chủ nhân thao phía trước hay là phía sau của em?” Lê Diễm nói xong, tách hai chân của Lâm Văn Tịch ra xa, để cho côn ŧᏂịŧ của mình có thể tiến vào sâu hơn.
“A…ha… Bụng muốn bị đè lên rồi… A…”
“Nơi nào thích hơn? Hửm?”
“Hai cái… Hai cái đều thích… A… Thịt heo bổng của chủ nhân thật là lợi hại… A…ha… Phía sau cũng rất ngứa… Chủ nhân mau cắm đại điểu vào đi… Ưm a…”
“Hôm nay Tiểu Tịch thật ngoan nha.”
“Ưm a… Tiểu Tịch vẫn luôn rất ngoan… Chủ nhân không cần rời khỏi… Em… A a…” Nam nhân nhanh chóng cắm vào cúc huyệt của cậu, hơn nữa đầu đỉnh hùng vĩ còn đâm thẳng đến tao điểm. Khiến cho Lâm Văn Tịch có một loại cảm giác bản thân mình bị đâm đến mức muốn bay lên trời.
“Đêm nay chủ nhân liền thao chết em, không bao giờ rời khỏi em nữa.” Nam nhân nói rất tà ác nhưng không hiểu sao lại khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy an tâm.
“Không cần lại đuổi em đi… Có được hay không…” Thanh âm của Lâm Văn Tịch nghẹn ngào, mang theo ủy khuất nói với nam nhân.
Biểu tình của nam nhân tựa như tràn đầy áy náy, hôn từ mi tâm của cậu rồi từ mắt mũi đến môi, “Sẽ không… Bảo bối… Xin lỗi…”
Lâm Văn Tịch lắc đầu, cánh tay lại ôm lấy nam nhân càng thêm chặt hơn, “Em chỉ muốn một mình chủ nhân thôi. Em sẽ ngoan ngoãn.”
Chủ nhân muốn mình làm gì thì làm cái đó, gói đạo cụ của nam nhân, cho dù y muốn dùng trên người mình, cậu cũng sẽ không phản kháng nữa, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với y là được.
“Tôi biết mà.” Lê Diễm vỗ về lưng của cậu, dùng côn ŧᏂịŧ to nóng cọ lên điểm nhạy cảm trong cúc huyệt của Lâm Văn Tịch.
“A…ha… Chủ nhân… Em rất thích anh… Rất thích…”
“Bảo bối, đừng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tôi nữa.” Nam nhân kéo chân của cậu lên, cặp mắt trở nên có chút điên cuồng, lực đạo cũng trở nên càng thêm mãnh liệt, thao làm cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng mập hợp bành bạch, nam nhân cứ như đang muốn cố sức nhét hai khỏa cao hoàn ở bên cạnh đi vào luôn vậy, Lâm Văn Tịch cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp bị đỉnh nát, trầm luân trong kᏂoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh.
Cậu bị nam nhân làm hết một lần lại một lần…
Cả đêm xuân tình, đến khi Lâm Văn Tịch tỉnh lại mới phát hiện thì ra đó thật sự là một giấc mơ. Trong mơ cái loại xúc cảm chân thật này khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy thân thể của mình càng thêm lạnh lẽo, cứ như độ ấm của nam nhân vẫn còn đang lưu lại trên người mình, đến cả cái câu “vĩnh viễn không rời khỏi em” cũng không phải như nằm mơ, mà là y thật sự đã nói với mình. Thế nhưng cảnh trong mơ lại rất chân thực, ***g ngực Lâm Văn Tịch lại càng thêm chua xót khổ sở. Phía dưới ướŧ áŧ thành một mảnh. Phía trước bắn ra dịch thể cùng *** thủy do hai tiểu huyệt phía sau chảy ra khiến cho chăn đệm vừa mới được giặt sạch lại bị dính bẩn.