Lâm Hinh lập tức đem tin tức nói cho Dương Thông và Hoa Mai, thấy sắc trời đã muộn, lại lần nữa cầm lấy điện thoại gửi thêm một tin nhắn, nói hai người cũng không cần phải đến đây.
Mà chính mình lại ngồi trầm ngâm trên ghế tự hỏi.
Lãnh Du liếc nàng một cái, thấy nàng đang nghiêm túc suy nghĩ, liền rũ mắt tiếp tục xem hồ sơ ở trước mặt, nhưng một chữ cũng xem không vào, trong lòng cô có chút lo lắng.
Lo lắng nàng sẽ ăn không ngon.
Lo lắng nàng sẽ ngủ không tốt.
Lo lắng nàng không phá được vụ án, mà tự oán trách chính mình.
Sự lo lắng này đã bắt đầu từ trước kia rất lâu.
A, ai nói cô là máu lạnh đâu.
Lâm Hinh vẫn tiếp tục suy nghĩ, nàng có chút mất phương hướng.
"Ngươi ngồi ở đây cũng mười mấy tiếng rồi? Khẳng định đầu óc đã sớm rỉ sét, không thể suy nghĩ được nữa, về nhà đi." Lãnh Du đột nhiên nói.
Lâm Hinh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Miệng thật sự nói không được lời dễ nghe."
Lãnh Du đứng lên, trả lại hồ sơ, đi tới cửa, nhướng mày hỏi: "Thật sự không về?"
Lâm Hinh biết chính mình có ngồi ở chỗ này thêm mười mấy tiếng nữa cũng không nghĩ ra được cái gì, liền thu dọn đồ đạc, cùng Lãnh Du đi ra cục cảnh sát.
Lãnh Du nhìn thoáng qua xe của Lâm Hinh ngừng lại trước cửa cục cảnh sát, liền nói: "Dù sao thì ngươi ngày mai cũng muốn quay lại đây, vậy thì rất phiền toái, dù sao ngày mai ta cũng muốn đến đây, không bằng đi cùng nhau?"
Không chờ Lâm Hinh trả lời, Lãnh Du liền lấy một chiếc nón bảo hiểm đưa cho nàng.
Lâm Hinh ghét bỏ mà nhìn qua xe máy của cô, hỏi: "Ngươi phải dùng xe máy để đưa một đại mỹ nữ như ta trở về?"
Lãnh Du nói: "Ừm, có vấn đề gì sao? Huống hồ, ta chỉ có một người, lái xe lớn làm gì?"
Dứt lời, liền ngồi lên.
Lãnh Du nhìn nàng một cái, lạnh lùng hỏi: "Có lên hay không?"
Lâm Hinh chau mày, nói thầm: "Mời mỹ nữ mà lại như vậy sao..."
Nàng nghĩ thầm dù sao thì có người chở vẫn tốt hơn, chính mình không cần phải lái xe, liền đi đến xe máy, leo lên ngồi phía sau Lãnh Du.
"Ôm chặt." Lãnh Du nói.
"Không cần."
Lâm Hinh gài lại nón bảo hiểm, an an ổn ổn mà ngồi phía sau.
Đột nhiên, xe máy đột nhiên ngả về bên phải, Lâm Hinh bất thình lình bị sợ hãi đến mức kêu lên, duỗi tay phải ôm chặt lấy Lãnh Du, cùng lúc cũng dùng tay trái đánh vào phần lưng của Lãnh Du một cái, mắng: "Rốt cuộc ngươi có lái được hay không?"
Lãnh Du câu khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Ngươi quá nặng, ta bị mất thăng bằng một chút."
Lâm Hinh tức giận: "Ngươi mới nặng!"
Bởi vì vừa rồi bị ngã, đôi tay của Lâm Hinh gắt gao ôm chặt lấy Lãnh Du, không dám buông ra, cứ như vậy mà ôm cho đến khi chạy đến trước cửa nhà.
Sau khi Lâm Hinh xuống xe, chỉ nói một câu "Gặp lại", liền không quay đầu lại mà một mạch đi vào nhà.
Lãnh Du nhìn bóng dáng của nàng, vẫn luôn chờ đến khi nàng vào nhà mới sờ sờ eo của mình, nơi đó vẫn giữ lại sự ấm áp lúc nãy, lúc này trên gương mặt lạnh lùng của nàng cũng đã nở một nụ cười.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau ăn bữa sáng, như cũ lái xe đi đến cục cảnh sát.
Đang đi đến nửa đường, Lâm Hinh ngồi ở phía sau đột nhiên nói: "Ngươi đưa ta đến sân thể dục của trung học Công Giáo trước đi, ta đã hẹn Dương Thông với Hoa Mai tập hợp ở đó, ta muốn điều tra trong trường một chút."
Lãnh Du không nói gì, chỉ gật đầu.
Lãnh Du lái xe máy chạy đến sân thể dục, lại một lần nữa thấy hiện trường vụ án có đầy dấu bùn đất, bị cảnh sát thành phố Long dùng dây phân cách. Cô nhìn xung quanh cũng không thấy ai, liền hỏi: "Dương Thông và Hoa Mai đâu?"
"Ta nói bọn họ chờ ở nhà ăn." Lâm Hinh nói.
Lãnh Dũ dừng xe lại, cất đi nón bảo hiểm, theo Lâm Hinh lướt qua sân thể dục, đi đến nhà ăn.
Hai người sóng vai dưới ánh nắng, chậm rãi đi tới.
"Ngươi về thành phố Long làm gì?" Lâm Hinh hỏi.
"Dù sao ta vẫn trong kì nghỉ phép, rảnh đến chán nên trở về thăm cha mẹ." Lãnh Du nói.
"Vậy thì ngươi về nhà đi, còn theo ta đến đây làm gì?" Lâm Hinh nói.
Lãnh Du nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng, nói: "Trường học không phải của ngươi, vì sao ta không thể đến đây?"
Lâm Hinh nói: "Vậy ngươi từ từ đi dạo, ta đi trước."
Dứt lời, liền đi nhanh về phía trước, Lãnh Du cười nhẹ, không vội mà từ từ đi ở phía sau đi theo nàng.
Lâm Hinh gặp được hai người kia, liền nói: "Ta cảm thấy mọi chuyện thật sự không đơn giản, cho nên hẹn mọi người đến trường học để nhìn xem có manh mối gì không. Tuy rằng đã trải qua hai mươi năm, rất nhiều manh mối cũng không còn nữa, nhưng ai biết được đâu."
Dương Thông và Hoa Mai cùng đáp ứng, liền chia nhau ra mà làm việc.
Lâm Hinh đi tới khu dạy học, nàng nhìn xung quanh, thấy một phần tường của trường học đã được sơn lại trắng tinh, giờ phút này chỉ có một thợ sơn đang làm việc ở khu này, công nhân đó nhìn nàng một cái rồi lại cuối đầu xuống tiếp tục công việc của mình.
Lâm Hinh đi đến trước mắt hắn, hỏi: "Phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?"
Công nhân dùng chiếc cọ đang sử dụng chỉ chỉ, nói: "Liền ở đằng kia. Sáng nay hiệu trưởng đã đến từ sớm, đến bây giờ cũng chưa thấy đi khỏi."
"Hửm? Hắn sao lại đến đây? Vậy được, cảm ơn nhiều."Lâm Hinh nói.
Nàng chậm rãi đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, tinh tế quan sát bốn phía, cũng không phát hiện được điều gì bất thường.
Lâm Hinh gõ cửa, đứng chờ ở ngoài. Không đợi bao lâu, bên trong truyền đến một tiếng vang, sau đó cửa được mở ra, chỉ thấy Ngô Thân trên mặt đeo cặp kính, thấy là nàng, khóe miệng mỉm cười, nói: "Cảnh sát Lâm sao lại đến đây?"
Lâm Hinh không trả lời hắn, hỏi ngược lại: "Ta có thể vào trong ngồi không?"
Ngô Thân cười cười, đem cửa mở ra, nói: "Mời vào."
Lâm Hinh ngồi xuống đối diện hắn.
Ngô Thân hỏi: "Đến nơi này có việc gì sao?"
Lâm Hinh nói: "Mọi chuyện cũng không có tiến triển gì, cho nên chúng ta liền nghĩ đến trường học nhìn xem có manh mối gì mới không. Vốn dĩ chiều nay muốn đi đến nhà của ngài để thông báo phát hiện mới, nếu hiện tại gặp được, liền thuận tiện nói với ngài."
Lâm Hinh ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, ta tìm thấy một bó tóc trong phòng ký túc xá của Lục Hồng Vân, theo như báo cáo xét nghiệm, trong đó có hai loại tóc, một loại thuộc về Lục Hồng Vân, một loại khác thuộc về hiệu trưởng trước của trung học Công Giáo Thương Đông Hải."
Nàng nói tới đây rồi nhìn Ngô Thân một chút, chỉ thấy trên mặt Ngô Thân hiện lên kinh ngạc, hắn hỏi: "Thương Đông Hải? Tóc của Thương Đông Hải tại sao lại ở chỗ của Lục Hồng Vân? Hắn đã đi đến ký túc xá sao?"
Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, hơn nữa bảo vệ của trường học cũng đã xác nhận chuyện này. Thương Đông Hải thật sự đã đến ký túc xá."
Ngô Thân tò mò hỏi: "Một hiệu trưởng như hắn đến ký túc xá để làm gì?"
Vì thế, Lâm Hinh liền kể cho hắn về khả năng mà nàng đã nghĩ đến trong ngày hôm qua.
Ngô Thân liền ngồi ở chỗ đó ngây người, không nói nên lời trong một khoảng thời gian.
Lâm Hinh cười nói: "Hiệu trưởng Ngô, thời điểm chúng ta phát hiện cũng thật sự bị kinh hách, bởi vì phương hướng điều tra ban đầu của chúng ta là từ việc Lục Hồng Vân yêu học sinh, lại không nghĩ trong này lại còn có một người là Thương Đông Hải."
"Ừm." Ngô Thân gật gật đầu, mày nhăn lại thật sự sâu.
Lâm Hinh nói: "Trước mắt đây là những manh mối mà chúng ta có được. Đúng rồi, hiệu trưởng Ngô, ta thấy trường học cũng còn rất mới, sao lại phải sơn lại?"
Ngô Thân nói: "A... Tuy rằng trường học nhìn còn rất mới, nhưng chúng ta mỗi năm đều cần phải sơn lại để phòng ngừa sơn bị tróc ra. Rốt cuộc lịch sử của trường học cũng đã trăm năm, nếu mỗi năm không sơn lại vậy thì không thể đem lại sự mới mẻ độc đáo."
"Nhưng là như vậy có phải hay không quá thường xuyên?" Lâm Hinh hỏi.
"Kinh phí của trường học luôn dành ra một phần cho việc này, cho nên ta cảm thấy học sinh được học tập ở hoàn cảnh tốt cũng rất quan trọng. Hơn nữa, ở trường của chúng ta, bàn ghế cách hai năm đều được đổi một lần, việc này cũng là tương đối tốt đối với học sinh mà."
"Nói vậy cũng đúng. Được rồi, không còn việc gì thì ta đi trước." Lâm Hinh đứng dậy.
Ngô Thân đi tới cửa, mở cửa giúp nàng, nói: "Cảnh sát Lâm đi thong thả."
Lâm Hinh gật gật đầu, liền quay đầu bước đi.
Còn chưa đi được vài bước, đột nhiên nghe Ngô Thân nói: "Cảnh sát Lâm, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, người cũng đã chết rồi, dù sao Lục Hồng Vân cũng không có người thân, huống chi cũng không ảnh hưởng đến trường học, nếu như tiếp tục điều tra, có phải sẽ quấy nhiều người chết trên trời linh thiêng hay không?"
Lâm Hinh quay đầu nói: "Hiệu trưởng Ngô, tuy rằng Lục Hồng Vân không cha không mẹ, nhưng ta cảm thấy vẫn phải lấy lại công đạo cho nàng, hơn nữa đây là trách nhiệm của cảnh sát, nếu chúng ta đã biết, thì nhất định phải cho người chết một công đạo."
Ngô Thân gật gật đầu, nói: "Ừm, cảnh sát Lâm nói đúng."
Lâm Hinh dạo một vòng khu dạy học, phát hiện nơi này thật đúng là trường hạng nhất thành phố, tất cả thiết bị đều thực mới mẻ, đầy đủ, hơn nữa đều thực tiên tiến, so với mấy trường học khác thì thật sự khác nhau một trời một vực, khó trách phụ huynh đều muốn cho con mình học ở nơi này.
Huống hồ, thành tích của trường học vẫn luôn được giữ vững, tiêu chuẩn không hề giảm xuống.
Vừa rồi ý của Ngô Thân, tất nhiên là Lâm Hinh hiểu, nếu tiếp tục điều tra, hắn sợ thanh danh của trường học sẽ bị phá hủy.
Ngô Thân thật sự có nhắc đến điểm này, hắn nhân lúc trường học không có ai cố gắng che dấu chuyện này, nhưng Lâm Hinh cũng không cho phép hắn làm như vậy.
Lâm Hinh tất cả đều xem qua một lần, không thấy có gì khác thường, liền đi tới nhà ăn.
Nàng lúc nãy cũng đã hẹn hai người kia dù cho không có kết gì tì cũng phải trở về nhà ăn tập hợp.
Bởi vì trường học thật sự rất lướn, Dương Thông cũng Hoa Mai không thể điều tra xong trong một khoảng thời gian ngắn. Lâm Hinh ở nhà ăn lại gặp phải Lãnh Du một lần nữa.
Gia hỏa này không có việc gì lại thích ngốc ở nhà ăn.
Lãnh Du thấy Lâm Hinh đi tới, cũng không nói gì với nàng, trên tay vẫn tiếp tục chơi di động.
Lâm Hinh kiếm một góc khác ở nhà ăn rồi ngồi xuống, lấy ra điện thoại, định xem xét lại hồ sơ của Lục Hồng Vân. Nàng lên Google gõ ba chữ "Lục Hồng Vân", ngoại trừ thấy được chuyện tình thầy trò, thì vẫn là những thành tích của nàng ở giới học thuật.
Ngay sau đó, nàng gõ "Thương Đông Hải", cũng chỉ thấy được tin về việc hắn bị cưỡng chế về hưu sau sự kiện bị gièm pha đó, cũng không có tin tức gì khác, ngay cả tin tức về thân thế của hắn cũng không có. Xem ra Thương Đông Hải thật sự đem thân phận của chính mình che giấu rất khá, cho nên trên mạng cũng không có chút thông tin nào về hắn.
Nàng có chút tò mò rốt cuộc hai người kia có quan hệ như thế nào, nhưng vì sao lại không có ai biết được quan hệ của bọn họ?
Sau khi chuyện gièm pha của Lục Hồng Vân bị hấp thụ ánh sáng, vì sao không có làm sáng tỏ ngay lập tức?
Điểm này Lâm Hinh nghĩ không ra, nàng lại lần nữa ở thanh tìm kiếm, gõ bốn chữ "trung học Công Giáo", kết quả tìm kiếm thật sự làm nàng trừng lớn mắt.
Nàng lập tức gọi điện cho Dương Thông và Hoa Mai, nói: "Ngay lập tức trở lại nhà ăn!"
Lãnh Du ngồi bên kia sau khi nghe thấy, khóe miệng cũng khẽ cười, nghĩ thầm là nàng cũng đã phát hiện ra.