Sáng hôm sau, Lâm Hinh mang theo Hoa Mai lần nữa đi đến cổng trường trung học Công Giáo, lần này bảo vệ đã được đổi thành một người khác, tuổi có lẽ cũng lớn hơn người trực ban tối hôm qua.
Lâm Hinh nói với bảo vệ lý do đến trường, thực hiển nhiên sắc mặt của bảo vệ cũng thay đổi, cũng bị sự nhạy bén của nàng bắt được.
Ba người lại lần nữa đi đến khu ký túc xá cũ của giáo viên.
"Hài cốt thật sự thuộc về nữ sĩ Lục Hồng Vân sao?" Bảo vệ hỏi.
"Đúng vậy, theo như báo cáo xét nghiệm thì thực sự chính là nàng." Lâm Hinh nói.
"Ai, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc." Bảo vệ lắc đầu nói.
"Lão bá, ngài biết ữ sĩ Lục Hồng Vân sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Đương nhiên là biết, năm đó tiểu cô nương cũng rất là ôn nhu đâu, đối mấy người bảo vệ chúng ta cũng thật sự rất tốt, có khi còn mang đồ ăn cho chúng ta."
Bảo vệ khi nhắc đến Lục Hồng Vân thì sắc mặt thoáng hiện một tia tiếc hận.
Lâm Hinh quan sát vẻ mặt của hắn một lát, hỏi: "Như vậy việc Lục Hồng Vân yêu đương với học sinh thì mọi người đều biết đến đúng không?"
Bảo vệ gật gật đầu, nói: "Ừm, đều biết đến, năm đó báo chí cũng có đưa tin mà."
Nói tới đây, hai người đều ăn ý mà trầm mặc, lẳng lặng mà đi đến ký túc xá.
Không bao lâu, ba người đi đến tầng trệt của ký túc xá. Lâm Hinh lại một lần nữa vương tầm mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy ban ngày cùng buổi tối thật là không giống nhau.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, ký túc xá thoạt nhìn tuy rằng hơi chút cũ nát, nhưng lại không có sự âm trầm như lời đồn, chỉ là lâu rồi không có ai ở đây, cho nên liền có vẻ như không hề có nhân khí.
Ba người đạp lên bậc thang, đi tới tầng thứ tư, sau đó lại một lần nữa đi vào phòng 405.
Sau khi Lâm Hinh vào phòng, mở ra rèm cửa, làm ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào. Nàng cùng Hoa Mai ở lại trong căn phòng nhỏ xem xét cẩn thận, cho dù là vách tường, trên mặt đất, thậm chí là khung giường đều cẩn thận kiểm tra một lần, nhưng cũng không phát hiện được cái gì.
"Đúng rồi, trước kia ta từng thấy hiệu trưởng trước Thương Đông Hải cũng từng đi qua đây." Bảo vệ đột nhiên nói.
Lâm Hinh quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Hắn đã từng tới nơi này? Hắn cũng ở tại ký túc xá?"
Bảo vệ cười cười, nói: "Kia thì không phải, hắn có nhà riêng của chính mình, cũng không ở chỗ này."
Lâm Hinh nghĩ nghĩ, do dự hỏi: "Ngài thấy hắn là vào ban ngày vẫn là vào buổi tối?"
Bảo vệ nói: "Buổi tối, vào lúc nửa đến, ta năm đó vào lúc tuần tra trong ca trực đêm nhìn thấy hắn một lần, lúc ấy còn đi lại chào hỏi hắn."
Lâm Hinh hỏi: "Vậy hắn đã nói gì?"
Bảo vệ nói: "Hắn liền nói là có một giáo viên nói cho hắn là đèn trong phòng vệ sinh của ký túc xá hỏng rồi, nên kêu hắn qua xem thử."
Lâm Hinh hỏi: "Những việc này không phải là do nhân viên tạp vụ của trường quản lí hay sao? Làm sao lại đến phiên một hiểu trưởng như hắn?"
Bảo vệ nghe xong câu hỏi của Lâm Hinh, ngừng lại một chút, gãi gãi đầu, nói: "Cái này... Ta lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều đâu."
Lâm Hinh gật đầu, mỉm cười nói: "Được rồi, ta đã biết, cảm ơn ngài."
Lâm Hinh quay đầu nhìn về phía Hoa Mai, nói: "Hoa Mai, nhớ kỹ, Thương Đông Hải từng đến ký túc xá vào lúc nửa đêm, đây là một manh mối. Tin tức của Thương Đông Hải thì phải trông đợi vào báo cáo của Hành Tây, cứ nhìn một chút xem có quan hệ với vụ án này hay không."
" Đúng vậy, Lâm tỷ."
Hoa Mai lấy ra quyển sổ nhỏ, ghi chú lại.
"Được rồi, nơi này thật sự là không có manh mối gì, chúng ta đi thôi." Lâm Hinh nói.
Nàng làm Hoa Mai với bảo vệ ra khỏi đây trước, liền quay lại đóng cửa phòng, thoáng nhìn qua đột nhiên phát hiện ngay dưới khung giường có vật gì đó lóe sáng. Nàng lập tức vọt đến kế bên, đem vật kia nhặt lên.
Chỉ thấy đó là một hình nộm nhỏ, ở trên người hình nộm còn được cột một bó tóc. Lâm Hinh tập trung nhìn vào bó tóc, cảm thấy ở đây không phải là tóc của cùng một người, mà là của hai người, bới vì chất tóc thật sự không giống nhau.
Hơn nữa, hai loại tóc được quấn chung với nhau, bị cột lấy bởi một cái dây buộc, vừa nhìn thấy liền biết là có người cố tình làm như vậy. Nếu không phải vừa rồi bị ánh mặt trời chiếu xuống, thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện được.
Lâm Hinh lấy ra một cái túi nhựa trong suốt, đem đầu tóc bỏ vào, sau đó cẩn thận đóng lại.
Hoa Mai tất nhiên là phát hiện, nàng hỏi: "Lâm tỷ, đây là tóc của ai?"
"Không biết nữa, mang đi xét nghiệm đi, ta cũng muốn biết đây là tóc của ai, vì sao lại muốn cột lại như vậy." Lâm Hinh nói.
Sau buổi trưa một chút, Lâm Hinh cùng với Hoa Mai về tới cục cảnh sat, đem đầu tóc vừa tìm được giao cho Bộ Pháp Y để tiến hành xét nghiệm, liền cùng Hoa Mai đi vào phòng hồ sơ, vừa mở của phòng liền thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đưa lưng về phía cửa. Tóc dài được búi lên, phần cổ lộ ra được phụ trợ thêm bởi chiếc sơmi đen thoạt nhìn càng thêm trắng nõn, chỉ thấy nàng vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở chỗ đấy, điều duy nhất có thể làm người khác cảm giác đây là người sống chính là đông tác lật hồ sơ.
Nếu không biết thân phận của người này, Lâm Hinh có lẽ sẽ tò mò một nữ nhân mà đến cái bóng cũng xinh đẹp như vậy thật sự là ai, chính là ngay khi một cổ lạnh lẽo khí tràng ập vào mặt làm nàng căng thẳng.
"Hừ, âm hồn bất tán."
Lâm Hinh trợn mắt, nhỏ giọng nói thầm.
Lãnh Du vẫn tiếp tục lật xem hồ sơ, cái gì cũng chưa nói, tiếp tục đọc phần lúc nãy chưa hoàn thành.
Hoa Mai lại đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Xin chào cảnh sát Lãnh."
Lãnh Du ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoa Mai, thấy trong mắt nàng đều là kính sợ, liền hơi mỉm cười nói: "Xin chào."
Lúc sau, Hoa Mai theo Lâm Hinh đến một góc khác, vừa muốn ngồi xuống liền thấy Dương Thông từ ngoài cửa đi đến, hắn bởi vì khẩn trương nên nhất thời không chú ý đến Lãnh Du, liền nói: "Lâm tỷ, Thương Đông Hải chỗ đó có phát hiện."
Lâm Hinh liếc mắt nhìn Lãnh Du một cái, sau đó đối với Dương Thông nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói."
Dứt lời, liền đi đến phía cửa, khi đi ngang qua Lãnh Du, vẫn là ngừng lại, hỏi: "Cảnh sát Lãnh, ngươi có muốn cùng đi không?"
Lâm Hinh cho rằng mình cũng Lãnh Du cũng không thân, dù sao cũng là đồng nghiệp, hơn nữa cũng là bạn học chung cấp ba, lễ phép thì cũng phải khách sáo một chút sẽ tốt hơn.
Đâu biết, đối phương lại nói: "Được thôi."
Sau đó, Lãnh Du thu dọn hồ sơ, đi tới bên cạnh Lâm Hinh, nói: "Đi thôi."
Như cũ là ngữ khí lạnh như băng.
Lâm Hinh không nghĩ đến thế nhưng cô sẽ cùng lại đây, rơi vào đường cùng, bốn người đành phải cùng nhau đi đến nhà ăn của cục cảnh sát.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Lâm Hinh liền nói với Dương Thông: "Hành Tây, có phát hiện gì mới?"
Dương Thông nhìn thoáng qua Lãnh Du, muốn nói lại thôi.
Lâm Hinh nói: "Không có việc gì, ngươi nói đi."
Lãnh Du một câu cũng không nói, lẳng lặng mà ngồi đối diện Lâm Hinh ăn lên cơm trưa của chính mình, phảng phất hết thẩy đều không có quan hệ với nàng.
"Lâm tỷ, Thương Đông Hải là trẻ mồ côi." Dương Thông nói.
Lâm Hinh ngừng lại một chút, nói: "Nói tiếp đi."
"Từ nhỏ, hắn đã ở cô nhi viện ở Huyền thị, kế bên thành phố Long. Sáng nay, ta hỏi viện trưởng ở chỗ đó, nàng nói năm đó hiệu trưởng Thương mỗi năm đều sẽ đến thăm cô nhi viện của bọn họ, còn mỗi năm quyên tiền trợ giúp cô nhi viện."
"Ai cũng chưa gặp qua cha mẹ của hiệu trưởng Thương. Viện trưởng còn nói ở sáng sớm năm đó, lão viện trưởng nghe thấy ngoài cửa cô nhi viện vang lên từng tiếng khóc la của trẻ con, liền đi ra xem xét. Kết quả liền thấy một đứa bé trai khóc đến vang dội, trên người có để lại một tờ giấy, viết tên của đứa trẻ và ngày sinh, sau đó cái gì cũng không có, đứa trẻ này chính là Thương Đông Hải."
"Lúc phát hiện ra đứa bé, xung quanh không một bóng ngươi, cho nên không ai biết rốt cuộc cha mẹ nào nhẫn tâm, sinh ra đứa con nhưng lại không muốn chăm sóc liền vứt đến cô nhi viện. Cứ như vậy, hiệu trưởng Thương ở chỗ này lớn lên, mãi cho đến khi ra xã hội làm việc mới rời đi."
"Cứ như vậy, từng ngày từng ngày qua đi, cũng không có chuyện gì xảy ra. Sau lại, mãi cho đến khi gièm pha của Lục Hồng Vân bị bại lộ, ngày mà hiệu trưởng Thương cũng bị cưỡng chế về hưu, liền không còn ai thấy hắn nữa, sau đó chuyện quyên tiền cũng theo sự biến mất của hắn mà bị ngưng lại."
Lâm Hinh một bên gắp rau cần ra, một bên hỏi: "Vậy không ai biết được hiệu trưởng thương sau đó đi đâu sao?"
"Ta đi điều tra cả một buổi sáng, cũng hỏi mấy người ở Huyền thị, cũng không ai gặp được hắn, liền tính là mấy người thế hệ trước ở thành phố Long, cũng đều nói từ đây rốt cuộc không nhìn thấy hắn, giống như là hắn bốc hơi khỏi nhân gian." Dương Thông nói.
Lâm Hinh đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay trắng nõn từ đối diện vươn đến mâm đồ ăn của chính mình, kẹp đi ra cần mà vừa nãy chính mình đã gắp ra, giương mắt thì thấy nữ nhân ở đối diện dường như không có việc gì mà gắp ra cần bỏ vào trong miệng, vẫn là không nói một câu.
Lâm Hinh trừng mắt liếc nàng một cái, thấy đối phương không để ý tới nàng, lại cuối đầu ăn đồ ăn của mình.
Lâm Hinh trong lòng thầm nghĩ: "Gia hỏa này vẫn là giống như hồi cấp ba, luôn là trong lúc ba mẹ mời cô ấy cùng chị cô ấy qua nhà mình ăn cơm, thuận tay gắp đi rau cần mà mình không thích ăn, rõ ràng vẫn là không thân với cô ấy."
Lâm Hinh không bao giờ để ý tới cô, tiếp tục đối với Dương Thông cùng Hoa Mai nói: "Tiểu Anh và tiểu Kiệt ở Dương thị cũng là không có gì tiến triển, bất luận là phóng viên vẫn là tòa soạn, đều giống với tin tức ở trên mạng, đều viết về việc tình cảm thầy trò, còn lại thì gì cũng không có."
"Tâm tư của hung thủ này cũng thật kín đáo, đến nay đều không lưu lại chút manh mối nào." Dương Thông nói.
"Hành Tây, cho dù tâm tư của hung thủ có kín đào như thế nào, luôn là sẽ để lại dấu vết, muốn trách thì chỉ trách chúng ta cho đến bây giờ cũng chưa tìm được gì." Lâm Hinh nói.
"Bất quá, hôm nay ta cùng Hoa Mai còn xem như thu hoạch được một chút, bỏi vì chúng ta phát hiện được một bó tóc ở trong phòng ký túc xá của Lục Hồng Vân, chất tóc không giống nhau, chắc là không phải tóc của cùng một người." Lâm Hinh tiếp tục nói.
Sau khi Lâm Hinh nói xong, không biết vì sao lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lãnh Du ở phía đối diện, thấy đối phương vẫn như cũ không dao động chút nào, vẫn là biểu tình nhàn nhạt, thong thả ung dung mà nhai đồ ăm, cũng không biết là không nghe thấy hay là cảm thấy những manh mối này không có một tý tác dụng."
Bốn người ăn no, Lâm Hinh nói: "Hoa Mai, Dương Thông, nơi này cũng không còn chuyện của các ngươi, các ngươi có thể tạm thời về trước nghỉ ngơi, buổi tối sau khi có báo cáo xét nghiệm, ta sẽ thông báo cho các ngươi."
Hoa Mai cùng Dương Thông gật đầu, xoay người rời đi.
"Ngươi không nghỉ ngơi sao?" Lãnh Du đột nhiên hỏi.
"Không được, ta còn phải sửa sang lại tư liệu tìm được hôm nay, muốn tổng hợp lại một chút, xem xe có thể nhìn ra được manh mối gì không." Lâm Hinh vừa đi vừa nói.
"Ừm." Lãnh Du nhẹ nhàng đáp.
Hai người sóng vai đi cùng một chỗ.
Lâm Hinh một lần nữa trở về phòng hồ sơ, Lãnh Du cũng đi theo vào, hai người lại lần nữa giống như người xa lạ, một người lật xem hồ sơ mà vừa rồi mới xem được phân nửa, một người thì ngồi tổng hợp lại tin tức tìm được trong mấy ngày nay, trong lúc này hai người cũng không nói gì nữa.
Mãi cho đến 7 giờ tối, Lâm Hinh duỗi eo một cái, thấy dáng ngồi của Lãnh Du ở phía đối diện cũng chưa thay đổi.
"Ngươi không cảm thấy mệt sao?" Lâm Hinh hỏi.
"Không."
Vẫn là một câu trả lại ngắn gọn.
Lâm Hinh âm thầm trợn trắng mắt, cũng liền không tiếp tục nói.
Thật lâu sau, bên phía đói diện lại truyền đến một thanh âm thanh lãnh.
"Ngươi có nghĩ đầu tóc bị buộc lại đó là thuộc về ai không?"
Lâm Hinh cười nhẹ, hỏi: "Thì ra ngươi đều nghe thấy được?"
Lãnh Du cười lạnh một chút, nói: "Ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy, muốn không nghe được cũng khó."
Ngay khi đang nói chuyện, nhân viên của Bộ Pháp Y gửi đến tin tức.
Lâm Hinh nhìn tin được gửi đến trên di động, sợ ngây người.
Tóc thuộc về hai người khác nhau, một người là người chết Lục Hồng Vân, một người khác là Thương Đông Hải.
"Lãnh Du, tóc là thuộc về Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải." Lâm Hinh ngẩng đầu nói.
Lãnh Du buông xuống hồ sơ đang cầm trên tay, không trả lời nàng, ngược lại hỏi: "Ngươi biết Thương Đông Hải bao nhiêu tuổi sao?"
"Nếu là cưỡng chế về hưu, chắc là cũng phải hơn 50 tuổi. Ngươi sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?" Lâm Hinh hỏi.
Lãnh Du như cũ không trả lời nàng, nói: "Thời xưa có câu kết tóc phu thê đi?"
Lâm Hinh ngẩn ra, nói: "Chẳng lẽ hai người bọn họ... Nhưng tuổi chênh lệch rất nhiều..."
Lãnh Du nói: "Không quá xác định, nhưng quan hệ của bọn họ chắc không ngoài cái này đâu... Làm sao vậy? Lúc trước không phải ngươi từng nói chỉ cần lưỡng tình duyên nguyệt là được sao?"
Lâm Hinh nói: "Ta..."
Nếu thật là như vậy....
Vậy rốt cuộc sự việc tình thầy trò năm đó có phải là sự thật hay không?
Quan hệ giữa Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải rốt cuộc có phải là loại này hay không?
Hài cốt bị phát hiện có liên quan đến việc này hay không?
Lâm Hinh lại lâm vào một tầng sương mù.