Khép lại những hồi ức của Sở Nhiễm. Quay lại với Yên Nhi.
Sau khi từ công ty, trở về căn nhà của mình, tôi cởi bỏ giày. Với tay lấy đôi dép đi trong nhà gần đó mang vào rồi trở về phòng. Muốn ngủ một giấc để quên đi tất cả mọi chuyện đã sảy ra.
Tôi thức dậy, bởi cơn ác mộng luôn quấn lấy tôi, nhìn ra bên ngoài mọi thứ đã bao trùm bởi bóng tối. Rời khỏi giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa để mình tỉnh táo hơn. Rồi xuống phòng bếp kiếm cái gì bỏ bụng. Tôi tìm xung quanh trong phòng bếp của mình, nhưng chẳng có gì ăn được .
Tôi trở lại phòng cầm điện thoại lên đặt đồ ăn bên ngoài.
Trong lúc đợi đồ ăn giao đến tôi tới tủ rượu lấy cho mình vài chai, lấy một cái ly được đặt cạnh đó. Đem chúng ra ngoài ban công của nhà mình. Vừa uống, vừa ngắn nhìn thành phố này.
Mắt tôi nhìn vào xa xăm, nghỉ đến chuyện quá khứ rồi lại nghỉ đến hiện tại. Đang chìm trong những suy nghỉ của mình, tôi nghe thấy chuông cửa reo lên. Quyết định đứng dậy đi ra mở cửa. Khi ra đến cửa tôi định mở cửa thì chợt khựng lại. Nhìn qua mắt chống trộm xem là người nào bấm chuông. Khi thấy người giao đồ ăn, tôi mới yên tâm mở cửa.
Cầm đồ ăn vào phòng ăn, tôi ăn vài miếng lót dạ. Rồi lại ra ban công uống nốt chỗ rượu còn lại kia. Ngồi thẩn thờ nhìn ngắn thành phố, tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhưng tôi biết tôi đã uống rất nhiều rượu.
Có lẽ do tôi uống đã uống nhiều rượu, nên tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lạnh. Tôi dừng lại quyết định không tiếp tục uống. Cầm chúng rời khỏi ban công trở lại căn phòng. Khi bước vào phòng hơi ấm trong căn phòng bao quanh lấy tôi, khiến cơn buồn ngủ trong tôi lại bắt đầu. Bỏ lại chai rượu trong tủ, tôi quyết định lên giường và đi ngủ. Hình như tại uống rượu nên tôi cảm thấy giấc ngủ của mình sâu hơn. Không còn nhìn thấy cơn ác mộng hay tra tấn tôi mỗi khi tôi ngủ.
****
Tôi phải đối mặt với một buổi sáng mới. Sự thật là tôi không muốn đi làm nữa, không muốn nhìn thấy công ty mà đôi đang làm việc. Nhưng đó là tôi không muốn. Tôi có thể làm gì chứ? Tôi biết rằng nếu tôi cứ khăng khăng với những gì tôi muốn, tôi không thể chống lại Sở Nhiễm, tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ phong sát tôi khiến cho những công ty khác không dám nhận tôi, nếu tôi nghỉ việc.
Như thường lệ, tôi rời khỏi nhà đi đến chỗ làm. Đến phòng làm việc của tôi, tôi nhìn thấy một đống tờ giấy trên bàn mình. Tôi không báo cáo dù chỉ một ngày, công việc của tôi sẽ thành ra thế này ngay.
Tôi chỉ biết thở dài vì này.
Mày có thể làm được? Yên Nhi. Mày có đủ khả năng để làm điều đó, cố gắng lên nào. Tôi cổ vũ bản thân mình.
Tôi lấy giấy tờ trên bàn và bắt đầu làm việc. Tôi đi tới chỗ máy photo, photo lại một số tờ giấy mà tôi cần phải sao chép trước khi đưa nó đến bộ phận kế toán.
Trong khi tôi sao chép tài liệu, đồng nghiệp tôi, Tiêu Á, đi đến chỗ tôi.
“Chào Yên Nhi. Chào buổi sáng, chúng có vẻ nhiều nhỉ.”
“Này…, cậu nhìn đi tôi chỉ mới không đi làm một ngày mà như cả một năm vậy”
“Tại sao tổng giám đốc không thuê một ít OJT? Họ có thể giúp bạn?”
“Anh biết đấy Sở tổng, ngài ấy nghỉ tất cả nhân viên của đều có siêu năng lực”
“Được rồi, Yên Nhi. Lương của em cao lắm đấy, huh.”
“Ồ! Giá như em có một mức lương cao, kiến thật nhiều tiền, em sẽ mua lại công ty này.” Một tiếng cười thoát ra khỏi môi tôi.
“Và ai nói mấy người có thể? Tán tỉnh với nhau trong giờ làm?”
Tiếng cười của tôi bị dán đoạn khi chúng tôi nghe thấy giọng nói trầm và tức giận của Sở Nhiễm. Cả hai chúng tôi đều nhìn ra cửa nơi anh ấy đang đứng.
“S-sở Tổng.” chúng tôi cùng nói.
“Yên Nhi. Đem cà phê vào phòng cho tôi.” Sở Nhiễm nói.
“Vâng, tôi sẽ đem vào ngay ạ.”
Tôi lập tức lấy giấy tờ mà tôi đã sao chép bỏ chúng lên bàn làm việc. Tôi bước nhanh tới chỗ pha chế trong phòng làm việc.
Tôi thậm chí còn thoáng thấy anh ấy ném cho Tiêu Á một cái nhìn sắc bén trước khi anh ấy quay trở lại văn phòng của mình.
***OJT là viết tắt của On-the-Job Training, được hiểu đơn giản là phương pháp đào tạo nhân viên trực tiếp tại nơi làm việc.