“Bảo bối, anh muốn em…”
Đi kèm với lời nói ấy, một bàn tay mang theo hơi lạnh đang từ từ luồn vào trong áo ngủ của cô với ý đồ không tốt. Sự tiếp xúc da thịt bất chợt khiến cô không thể thích ứng được.
An Nhiên giật mình xấu hổ đánh vào cái tay không an phận của hắn, đứng bật dậy, mặt đỏ lựng hét toáng lên: “Buổi tối còn chưa đủ hay sao!”
Bị vợ mình bất ngờ ghét bỏ, gương mặt hắn đầy vẻ mê mang: “Buổi tối cái gì cơ?”
Cô thấy hắn giả vờ không biết như vậy thì trong bụng cay cú: “Anh còn muốn kéo quần không nhận người, không phải buổi tối chúng ta đã… đã… đã cùng lăn giường rồi sao!”
Nam Kinh Luân nghe được câu đó của cô, động tác lần mò cũng phải dừng lại, gương mặt hắn có biểu cảm đặc sắc hệt như một con tắc kè hoa: “Em… em đang nói cái gì?”
Cô ngượng ngùng: “Thì… không phải lúc nãy thức dậy chúng ta không mặc quần áo à… chính là đã… xảy ra chuyện gì rồi thì… mới không mặc quần áo chứ…”
Nam Kinh Luân trầm mặc rút tay trong áo cô ra: “…” không ngờ lại có thể bổ não đến mức này.
Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của hắn, cô ngờ ngệch: “Chẳng lẽ em đoán sai rồi?”
Bị cô chụp cái mũ như vậy, hắn bật cười, cũng không có ý định tiếp tục sờ mó, đặt tay lên cái bụng nhỏ của cô, xoa theo chiều kim đồng hồ: “Nghỉ ngơi một lát rồi ngủ sớm thôi.”
An Nhiên phụng phịu ôm cổ hắn: “Chồng à, thế còn cuộc thi kia?”
Vấn đề này được lôi ra, nhiệt độ phòng vốn ấm áp bởi lò sưởi dường như đột nhiên giảm xuống vài độ. Cô rõ ràng nhìn thấy, ánh mắt hắn nhìn xuống cô đã khác đi. Có chút… đáng sợ.
Hắn vuốt ve mái tóc cô, động tác dịu dàng nhưng lại lặp đi lặp lại một cách máy móc và ám ảnh.
Nhìn xuống thiếu nữ trong lòng đang cố gắng tiết chế sự run rẩy của hai bàn tay, trong giây lát, hắn sực tỉnh, thu lại khí tức lạnh lẽo đó.
“Được. Nhưng anh có điều kiện.”
Đôi mắt cô sáng lên: “Điều kiện gì?”
Nam Kinh Luân nhân lúc cô không đề phòng, cúi xuống hôn thật sâu, sau đó nói: “Em không được phép lộ mặt.”
“Em biết rồi!”
Qua những điều đã trải qua chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô biết đây đã là sự nhân nhượng lớn nhất của hắn, cho nên không giở chiêu nhõng nhẽo ra để kì kèo nữa, chẳng may đụng vào giới hạn của hắn, vậy thì đừng nói là tham gia cuộc thi, đến cả đi học cô cũng chưa chắc có thể tiếp tục đi nữa.
Và có một điều nữa cô chắc chắn. Hắn, không thể nào chỉ là một người bình thường được. Người đàn ông này… có sự vặn vẹo về tâm lý.
Cô không kì thị điều đó thế nhưng… lúc trước hắn có phải là người thế này không, hay chỉ từ khi cô gặp chuyện? Hoặc là… mọi thứ đều không phải thật, đó chỉ là một màn kịch tươi đẹp mà hắn dựng lên.
Suy nghĩ ấy khiến cô lạnh sống lưng. Nếu thật như vậy, chẳng phải hắn đã diễn quá đạt vai diễn của mình sao?
An Nhiên trằn trọc đi vào giấc ngủ.
Trái với ban ngày đầy suy nghĩ, giấc ngủ của cô lại êm ả không mộng mị…
------------ Sáng sớm hôm sau ------------
Khi mặt trời còn chưa ló dạng, không gian vẫn đang chìm vào thứ ánh sáng mờ ảo tối màu thì một nụ hôn nhẹ đã được đặt trên trán cô. Hắn khẽ lay cô dậy, ghé vào tai cô: “Bảo bối, anh đi làm trước, em ăn sáng bên ngoài nhé.”
Còn đang ngái ngủ, cô mơ màng gật đầu qua loa rồi lại tiếp tục vùi người vào trong chăn.
Nam Kinh Luôn nở một nụ cười nửa cưng chiều nửa bất lực, đặt lại báo thức cho cô rồi rời đi.
Khi An Nhiên tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến mông. Cô bới mái tóc rối bù của mình đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lần mò không thấy đồ ăn trên bàn trong bếp, cô mới chợt nhớ ra, hình như hắn có nói cô đi ăn bên ngoài.
Cô thay vội đồng phục rồi ra ngoài.
Mặc dù tòa chung cư không quá xa trường, thế nhưng để đi bộ lại còn có thời gian ăn sáng thì cũng không mấy khả thi, cho nên cô liền vẫy một cái taxi đến một quán ăn sáng gần đó.
An Nhiên ngồi xuống bàn trống cuối cùng, gọi một bát cháo gà kèm quẩy.
Trong quán đông người, cộng thêm lò sưởi cho nên so với bên ngoài rất ấm áp. Buổi sáng ra ngoài cô không những mặc đồng phục mùa đông của trường, mà bên trong áo khoác ngoài còn có một cái áo len gile, cho nên bây giờ có chút ngộp, liền đem áo ngoài cởi ra.
Đang nàm bò ra lướt điện thoại trong lúc đợi đồ, đột nhiên một cái bóng cao lớn đổ xuống che khuất ánh sáng khỏi mắt cô.
“Có thể ngồi chỗ này không, xung quanh đều hết bàn rồi.”
An Nhiên nhổm dậy khỏi mặt bàn, ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới tới, không mặn không nhạt nhìn quanh rồi gật đầu: “Được.” đồng phục giống của cô, cùng trường nha.
Chàng trai kia nhận được sự đồng ý của cô rồi thì mới chậm rãi thả cặp sách ngồi xuống, từng động tác đều toát ra sự thanh lịch.
Cô len lén nhìn người ngồi đối diện mình. Xương hàm góc cạnh, mái tóc tối màu, lông mi dày và lông mày rất đậm, đôi mắt nâu lãnh đạm, gương mặt rất đẹp, nhìn qua có chút phong thái của một học trưởng được nhiều người ái mộ điển hình.
Không may ánh mắt tò mò của cô bị anh ta bắt gặp, còn nhìn chằm chằm lại, bầu không khí đột nhiên trở nên rất khó xử.
An Nhiên đưa nắm tay lên miệng ho hai cái. Đều đã có chồng rồi, tật mê trai còn không bỏ được.
Nhưng anh trai này hơi bị lạnh lùng nha, không phải nhìn một cái thôi sao, đều lườm người ta muốn lòi con mắt ra rồi.