Hắn vuốt ngược những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô lên, đặt môi in xuống trán cô một nụ hôn dịu dàng: “Ừ. Em đã nấu ăn sao?”
An Nhiên dường như vẫn còn đang ngái ngủ, cho nên không hề có chút phòng bị nào đối với hắn, rất tự nhiên dùng hai tay bấu víu lên vai hắn: “Ưm, ăn tối thôi…”
Cô nói, nhưng mí mắt vẫn cứ sụp xuống và dính chặt với nhau.
Nam Kinh Luân cưng chiều nựng cặp má mềm mại của cô: “Được rồi, em ngủ đi, lúc nào đói thì dậy ăn cũng được.”
Thiếu nữ mơ màng gật đầu, buông hai tay đang bá cổ hắn ra, trở mình một chút, yên lặng nhắm mắt ngủ.
Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, làn da trên gương mặt của cô dưới đáy mắt hắn hiện lên không tì vết. Cả cơ thể nhỏ nhắn vùi vào chăn ấm, gò má dường như ửng hồng lên. Khóe mắt cô còn vương chút ẩm ướt, hô hấp đều đặn ngoan ngoãn, trông đáng yêu như một tiểu thiên sứ.
Hắn ngồi vào bàn ăn. Vì là lần đầu tiên đụng vào mấy việc thế này, cho nên tay nghề của cô… cũng không được tốt lắm. Cộng thêm việc gói sủi cảo lần trước, xem ra cô thật sự không có thiên phú bếp núc.
Nhưng nhìn hình thức khá ổn, cũng không bị sống hay cháy khét, như vậy đúng là ngoài tưởng tượng của hắn rồi.
---------------------------
Ban đêm, cô tỉnh giấc. Vừa mới ngồi dậy, thì phát hiện cảm giác trên cơ thể không đúng lắm.
Quần áo của cô đâu nha?
An Nhiên nhìn sang bên cạnh, nơi có một người đàn ông cũng không mặc quần áo đang nằm.
“???”
Rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người đã xảy ra chuyện gì?
Thật ra… cô cũng muốn suy nghĩ theo hướng ‘chong xáng’ một chút, thế nhưng ở tuổi này, ai mà ‘chong xáng’ được cơ chứ, một nam một nữ không mặc quần áo nằm trên một chiếc giường, nói không có gì thì thật sự chính là muốn tự vả.
Cô cắn cắn móng tay. Làm sao đây, có nên gọi hắn dậy sau đó hỏi không? Hay là làm một nữ cặn bã kéo quần xong liền không nhận người, giả vờ như không có gì xảy ra?
Trong lúc cô đang bổ não một loạt những điều kì lạ, thì hắn đa mở mắt ra. Ánh sáng từ đèn ngủ khiến hắn phải nheo mắt lại, cánh tay rắn chắc gác lên trán: “Bảo bối, em dậy rồi à.”
An Nhiên giật mình, máy móc quay đầu lại, nhìn thấy tư thế và biểu cảm ‘quýn dũ’ của hắn, máu mũi cũng đều muốn phun trào.
Cô chột dạ trong lòng lấy tay che mũi mình, cười gượng gạo: “À… à vâng…”
Nam Kinh Luân nhổm người ngồi dậy, chăn cũng vì vậy mà trượt xuống tận hông, để lộ ra cơ bụng mê người, chỉ cần xê dịch một chút là có thể nhìn thấy cái không thể miêu tả kia.
Hắn ghé sát tới hôn lên cổ cô: “Tối nay anh vui lắm. Chắc em cũng đói và mệt mỏi nhỉ, em đi rửa mặt chút, anh hâm nóng lại đồ ăn cho em.”
Năm chữ ‘tối, nay, anh, vui, lắm’ của hắn như tiếng sét đánh ngang tai cô. Bàn tay túm chăn run rẩy. Đây… đây là thật sự đã ngủ rồi sao? Nghe cái ngữ điệu và động tác ám muội của hắn kìa. Ôi ôi, phải làm gì bây giờ!
----------- Một lúc sau -----------
An Nhiên đứng núp sau bức tường lén lút nhìn hắn, không biết bản thân có nên đi ra ngoài hay không.
Hắn sớm đã phát hiện ra cô, chẳng cần ngoái lại nhìn, vừa sắp bát đũa cho cô vừa nói: “Bảo bối đừng thậm thụt nữa, lại ăn cơm đi.”
Cô căng thẳng ngồi xuống ghế, bê bát cơm đầy ắp lên.
“Anh lấy nhiều cơm quá sao? Nhưng dạo này em gầy quá, ôm không thấy chút cảm giác nào cả, ráng ăn nhiều chút.”
Mặt của cô đỏ lên. Ngữ điệu của hắn rất bình thường, nhưng cô lại suy diễn theo một hướng khác!
Thật là, đồ ăn chẳng ngon gì cả, không ngon bằng hắn nấu: “Anh không cùng ăn sao?”
Nam Kinh Luân ngồi xuống phía đối diện với cô: “Anh đã ăn rồi.”
Xong bữa, cô lại ườn dài người trên ghế xem phim, đem trọng trách dọn dẹp rửa chén giao cả lại cho hắn.
Hắn ngồi xuống ghế bên cạnh cô: “Bảo bối, lại đây, anh ôm một lát.”
An Nhiên hơi chần chừ.
Thứ nhất, đó là vì cô ngượng ngùng sau khi tỉnh dậy mà cả hai đều không mặc gì như vậy. Thêm nữa, cô vẫn còn đôi chút sợ hãi dáng vẻ ngày hôm qua của hắn. Lúc nãy là do cô còn ngái ngủ nên không đề phòng, nhưng bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo, và cô không thể quên được gương mặt lạnh băng và những động tác dứt khoát một cách đáng sợ của hắn. Từ việc ngăn cản cô, cho đến có ý định nhốt cô lại và ép cô nghỉ học, toàn bộ quá trình ấy, đôi mắt hắn không hề dao động lấy một lần.
Nam Kinh Luân thấy cô hồi lâu không có động tĩnh thì lên tiếng: “Bảo bối.”
Cùng với hai chữ vang lên, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh bất chợt lướt qua sau gáy. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, thì trên môi hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa đó. Chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của cô?
Cô lắc đầu, chắc là nhầm lẫn mà thôi.
An Nhiên xoay người bò tới ngồi vào lòng hắn, để hắn dụi đầu vào cổ mình.
Những sợi tóc của hắn lướt qua gáy cô, tạo nên cảm giác ngứa ngáy lan vào tận trong tim. Cô nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ra: “Nhột em.”
Nam Kinh Luân kéo gương mặt cô lại gần, chậm rãi hôn lên đôi môi xinh đẹp, nhấm nháp hương vị ngọt ngào, từ từ đánh đổ lí trí của cô.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng mà trằn trọc, di chuyển khắp gương mặt nhỏ nhắn, xuống đến cần cổ, bả vai, xương quai xanh…
Cả người cô bị hắn nhấc bổng lên xoay lại, cô ngồi trên đúi hắn, hai chân quặp chặt vào hông hắn, một tư thế vô cùng ái muội.
Giọng nói đầy mê hoặc của hắn vang lên bên tai cô: “Bảo bối, anh muốn em…”