Mưa mùa thu, rơi lặng lẽ.
Bây giờ đã là cuối thu, khí trời hơi lạnh, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn ham lạnh, cảm thấy nhiệt độ này không tồi, sảng khoái thư thái, tuỳ ý khoác áo ngoài của Lam Vong Cơ rồi dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.
Lam Vong Cơ đi dạy học, mang theo Lam Khuynh Khanh đi cùng, tuy Lam Khuynh Khanh chưa được hai tuổi, nhưng theo gia phong của Lam thị, con cháu trực hệ đã phải bắt đầu học gia quy, quy phạm sinh hoạt. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy con cháu Lam thị sống thật mệt mỏi, có chút thông cảm cho nhị tể tử, mắt tiễn bọn họ rời đi, xoay người qua liền chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ mơ hồ hồ, cũng ngủ chưa lâu, có người gõ cửa, ở bên ngoài kêu hắn: "Nguỵ tiền bối, Nguỵ tiền bối".
Nghe thấy giọng nói ồn ào này, chắc là Lam Cảnh Nghi, hắn duỗi cái eo lười, ngáp một cái, ngồi dậy đi ra mở cửa, quả nhiên là Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi cùng nhau đi vào, hắn cười nói: "Mấy đứa nhỏ, trở về rồi à?"
Lam Tư Truy mỉm cười thật ôn hoà, cầm mấy cái hộp đưa cho hắn, nói: "Đã lâu không gặp, Nguỵ tiền bối, bọn ta mang về một ít đặc sản, người dùng thử".
Biết Nguỵ Vô Tiện sành ăn, bọn chúng ra ngoài săn đêm, thấy chỗ đó có đặc sản và món ăn ngon gì, đều đã thành thói quen mang về cho hắn một ít.
"Thật ngoan". Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, sau đó nhìn nhìn bọn chúng, hỏi: "Tại sao chỉ có các ngươi, thằng nhóc con Lam Niệm Tích kia đâu?"
Lam Tư Truy dừng một chút, nói với hắn: "Niệm Tích, bị phạt chép gia quy rồi".
"Thế này sao còn bị phạt chứ?" Nguỵ Vô Tiện kỳ quái hỏi: "Không phải nói đã tăng bậc trong bảng xếp hạng hay sao?"
Bọn chúng lần này ra ngoài săn đêm, cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, trước đó nhận được thư, nói Lam Niệm Tích đã vượt qua công tử thần bí, xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng công tử thế gia. Tuy nói Lam gia cấm kiêu căng tự đại, nhưng xếp hạng cao luôn tốt hơn xếp hạng thấp mà đúng không, tại sao còn phải bị chịu phạt chứ.
Lam Cảnh Nghi thẳng thắn nhanh miệng, trực tiếp bật cười tại chỗ, nói: "Niệm Tích ở nhà ăn, ăn quá nhiều, tình cờ bị Lam lão tiên sinh nhìn thấy, bị bắt đi chép phạt gia quy rồi, ha ha ha ha ha ha".
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới ở nhà ăn Lam gia, đúng thật có dán một câu khẩu hiệu "Ăn cơm không quá ba chén", nghe đến đây hắn cực kỳ cạn lời, thầm nói thằng nhóc này thực sự ngu ngốc, muốn ăn không thể trở về kêu Lam Vong Cơ nấu cho ăn hay sao, chạy đến nhà ăn ăn, nghĩ gì vậy chứ.
Khi Lam Vong Cơ dẫn Lam Khuynh Khanh trở về, thuận tiện mang hộp đồ ăn đựng cơm tối trở về luôn. Ăn xong, Lam Vong Cơ ngồi vào án kỷ phê sửa bút ký săn đêm, Nguỵ Vô Tiện ôm Lam Khuynh Khanh, ngồi bên cạnh, chơi đùa với nhị tể tử mũm mĩm. Lam Khuynh Khanh có vẻ ngoài giống Lam Vong Cơ, ôm trong lòng có loại ảo giác giống như ôm Lam Vong Cơ lúc còn nhỏ, Nguỵ Vô Tiện rất là thích, suốt ngày bắt nạt, chọc cho nó khóc, rồi lại ôm vào nựng nịu, lại dỗ dành, quả thực làm hoài không chán.
Cũng đột nhiên nghĩ tới, hắn mới hỏi: "Lam Trạm, ngươi biết việc thằng nhóc hôm nay bị phạt chép gia quy hay không?"
Lam Vong Cơ gật đầu, hắn lại hỏi: "Cụ thể là vì chuyện gì thế?"
"Nghe nói là ăn uống quá nhiều". Dừng một chút, lại nói: "Ngươi chưa đi xem nó?"
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Nghe nói thúc phụ đích thân phạt, có lẽ là có lý do". Lát sau lại nói: "Ngày mai ta đi xem thử".
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, bản thân Lam Vong Cơ cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng chưa đi xem nó. Bất quá nói là nói vậy, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn rất tò mò chuyện gì đã xảy ra, lại hỏi: "Lần này bọn chúng đã nộp bút ký săn đêm đến rồi phải không?"
"Ừm"
"Lấy cho ta xem thử" Nguỵ Vô Tiện cười muốn xem, Lam Vong Cơ chọn ra một quyển, trong một tá quyển bút ký bên cạnh, đưa cho hắn, Nguỵ Vô Tiện nhìn một cái, là của Lam Tư Truy, cười tít mắt nói: "Vẫn là Hàm Quang Quân tri kỷ, nếu đưa cho ta xem của Lam Cảnh Nghi, phỏng chừng đầu ta sẽ to ra".
Lam Vong Cơ hơi nhướng mày, coi như đồng ý, Nguỵ Vô Tiện lật mở ra, bắt đầu đọc.
Lam Tư Truy xưa nay vẫn luôn viết bút ký rất tốt, chữ viết ngay ngắn, dùng từ ngữ ngắn gọn súc tích, tập trung vào trọng điểm, hơn nữa thật sự cầu thị, chưa bao giờ nói quá lên. Thấy hắn viết lần này bọn chúng đi đến nơi săn đêm là một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh, ở đó có một khu rừng núi âm u đen tối, nghe nói có một con yêu thú lợi hại thoắt ẩn thoắt hiện. Sau khi mấy người đi đến nghe người dân địa phương kể lại mới biết, chắc hẳn đó là một yêu thú lợi hại, đoán chừng có thể là một yêu thú tu hành cả 100 năm, đã ăn thịt hàng chục người, ở đó còn có mấy tu sĩ tiên môn của vài thế gia đều bị thất bại quay về, thật đau đầu, nhưng Lam thị đi đến đó cũng là một đám tiểu bối, không biết có thể đấu lại được không, vì vậy quyết định cùng với người các thế gia khác làm thành một đội, đầu tiên đi xem thử, nếu như bọn chúng đối phó không được, thì sau đó đốt pháo hiệu xin giúp đỡ.
Nhưng khi bọn chúng đi đến đó, yêu thú đã được giải quyết, bọn chúng chỉ nhìn thấy thi thể, tại đó gặp được một người, là công tử thần bí đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia.
Đọc đến đây, Nguỵ Vô Tiện rất tò mò, mỗi lần hắn nghe đến người này, đều là các thể loại lời đồn đại rất lợi hại, hơn nữa vô cùng thần bí, tất nhiên là có hứng thú, lại nói: "Lam Trạm, ngươi có biết công tử thần bí đứng đầu bảng xếp hàng công tử thế gia này không vậy?"
Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Có nghe nói một chút".
"Nghe được gì thế, kể cho ta nghe đi". Nói rồi ôm nhị tể tử, dựa vào bên người Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, chúng ta muốn nghe kể chuyện".
Lam Khuynh Khanh giọng non nớt, cũng nói theo hắn: "Nghe kể chuyện nghe kể chuyện".
Lam Vong Cơ một tay vòng qua eo hắn, cúi đầu hôn một cái, nói: "Được".
Lam Khuynh Khanh nhìn thấy, cũng muốn học theo, vỗ bàn tay nhỏ xíu, nói: "Hôn hôn, hôn hôn".
Nguỵ Vô Tiện vỗ vào trán nó, nói: "Cái này không được phép học". Sau đó cười tít mắt hôn đáp trả Lam Vong Cơ một cái, nói: "Đây là hưởng thụ dành riêng của cha ngươi, không có phần của ngươi".
"Ô" cái miệng nhỏ xíu của Lam Khuynh Khanh chu lên, nước mắt lại sắp rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện nhéo nhéo mặt nó, đút cho nó ăn một miếng bánh nhỏ, nói: "Mặc dù không có hôn hôn, nhưng nhị tể tử của chúng ta có điểm tâm nha".
Trẻ con đương nhiên chọn đồ ăn rồi, nhưng Nguỵ Vô Tiện chọn hôn hôn, quay đầu lại hôn cái nữa, Lam Vong Cơ bất lực, thấp giọng kể cho bọn hắn nghe.
***
Câu chuyện lần đầu tiên công tử thần bí xuất hiện, là trước vụ con yêu thú ẩn hiện trong núi sâu, hơn nữa là một con đại yêu quái hơn 200 năm, rất nhiều tu sĩ tiên môn thất bại trong tay nó, lúc đó đệ tử các thế gia vùng gần đó đều đi tới hỗ trợ, quyết định cùng liên minh đánh đuổi yêu thú, nhưng thực lực vẫn chênh lệch khá nhiều, đệ tử các thế gia lớp chết lớp bị thương, lúc toàn quân sắp sửa bị tiêu diệt, thì có một người ẩn trong ánh trăng mà đến.
Công tử đó một thân bạch y, khí chất tao nhã, như mộng như tiên, bọn họ gần như đều cho rằng là một người trong Cô Tô Lam thị, nhưng nhìn kỹ trên y phục người này không có vân văn cuộn tròn, cũng không mang mạt ngạch, lập tức biết là không phải. Nhìn người này một thân một mình, sợ xảy ra sự cố, nhưng lúc đó yêu thú đã lao đến tấn công về phía bạch y công tử kia, mọi người tại đó đều đã kiệt sức, bản thân khó đảm bảo, không thể cứu hắn, hét to hoảng hốt.
Nhưng nhìn thấy công tử đó rút kiếm đeo bên hông ra, chém đứt đầu con yêu thú trong chớp mắt.
"Đứa nhỏ này hẳn cũng không bao lớn nhỉ, lợi hại như thế?" Nguỵ Vô Tiện nghe thấy không khỏi cảm khái, nếu như chiến đấu hết sức, đối phó con yêu thú 200 tuổi Lam Niệm Tích có thể cũng có cách thắng, nhưng muốn giết chết trong nháy mắt, thì Lam Niệm Tích vẫn chưa làm được, Nguỵ Vô Tiện không khỏi tò mò, trong số đệ tử đồng trang lứa lại có nhân vật có thân thủ như vậy, hỏi, "Không biết công tử này là đệ tử của thế gia nào?"
"Lớn hơn Niệm Tích ba tuổi". Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói tiếp: "Ngược lại có chút liên quan với ngươi".
Người có tướng mạo như thế, thân thủ như thế, bọn họ thậm chí không biết, người của các thế gia đương nhiên sẽ vây lấy, gần như bao bọc hết lại, có người hành lễ nói cám ơn, hỏi: "Không biết công tử tên gì? Sư phụ là thế gia nào?"
Công tử đó đáp lễ, ngược lại cực kỳ lễ phép, trả lời: "Tại hạ Nguyệt Hoa Linh, sư phụ là Bão Sơn Tán Nhân".
"Cái gì? Vậy tính ra không phải là tiểu sư thúc của ta sao?" Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói.
Lam Vong Cơ gật đầu, tiếp tục.
Bão Sơn Tán Nhân, chỉ cần là tu sĩ đều biết đến đại thần tiên này, đồ đệ xuống núi người nào người nấy cũng rất lợi hại, nhưng lần này quá ghê gớm, nghĩ công tử này nếu vẫn chưa được mọi người biết đến, khẳng định là vừa mới xuống núi không lâu, sự việc còn chưa lan truyền ra, những môn sinh lớn tuổi hơn một chút của các gia tộc lập tức đi tới, tạo thành một làn sóng muốn chiêu mộ, đều ra sức nói cảm tạ, cố gắng tiến cử gia tộc của mình.
Nguyệt Hoa Linh công tử đó nói: "Chỉ đi ngang qua, tiện tay thôi".
Cho rằng hắn khách sáo hoặc né tránh, những người trong tiên môn bị danh lợi làm mờ mắt kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cả một đám người ở đó rủ rỉ rù rì:
"Nguyệt công tử, đi đến nhà chúng ta ngồi một chút đi!"
"Đến nhà chúng ta đi Nguyệt công tử!"
"Nhà chúng ta tốt! Đến nhà chúng ta đi!"
Nhưng Nguyệt Hoa Linh công tử đó, ánh mắt lạnh lùng nói: "Không rảnh. Ta ra ngoài mua cám, gà sư phụ nuôi đang đói".
"Ha ha ha ha ha ha ha ha" Chuyện này suýt nữa khiến Nguỵ Vô Tiện cười đến chết mất, khó khăn lắm mới ngừng cười được, lại hỏi: "Tuyệt tình như thế luôn".
Lam Vong Cơ gật đầu, lại tiếp tục.
Sau đó công tử Nguyệt Hoa Linh này liền ngự kiếm đi, người tuy đã đi rồi, nhưng sự tích thì lưu lại, đều đồn đại Bão Sơn Tán Nhân lại bồi dưỡng ra được một người ưu tú, nhưng có lẽ hắn thực sự là đi ngang qua, sau đó rất lâu cũng không thấy tin tức gì của hắn, các gia tộc muốn chiêu mộ, cũng không có cách nào.
Chân chính đưa hắn vào bảng xếp hạng công tử thế gia chính là sau một sự kiện. Có một con quỷ dâm dục xuất hiện trong khu rừng nọ, bắt đi rất nhiều mỹ nữ và nữ tu, nhưng đã vậy tên sắc quỷ này dùng bọn họ để tu luyện công phu kỳ quái, rất là lợi hại, cũng một đám người chiến đấu đến ta chết ngươi sống trong rừng, bất phân thắng bại. Nói đến cũng tình cờ, Nguyệt Hoa Linh lại đi ngang qua, tên sắc quỷ đó nhìn thấy hắn liền chảy nước miếng, tuôn ra một tràng những lời lẽ dâm đãng.
Nhưng còn chưa kịp nhích tới gần được mấy tấc, thì đã bị chém đứt đầu trong nháy mắt.
Một công tử ngời ngời như vậy, tất nhiên khiến các nữ tu như cuồng như si, một đồn 10, 10 đồn 100, người sùng bái càng lúc càng nhiều, trực tiếp mang hắn lên vị trí đầu bảng xếp hạng công tử thế gia, lại vì người này có thể tình cờ gặp mà không thể tìm thấy, ngoại trừ tên và sư môn ra thì mọi thứ đều không biết, được các nữ tu gọi là công tử thần bí.
"Hả? Lần này không ai chiêu mộ hắn hay sao? Không lẽ vậy". Nguỵ Vô Tiện hỏi.
Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Đã chiêu mộ".
Vẫn là một đám người điên cuồng bu quanh hắn, thiếu điều cưỡng ép lôi kéo hắn về nhà mình.
Chỉ thấy Nguyệt Hoa Linh nói: "Đi ngang qua mà thôi, không rảnh. Ta ra ngoài mua ngỗng, con ngỗng sư phụ nuôi đến tuổi rồi, nên lấy vợ cho nó".
"Ha ha ha ha ha ha, Tuyệt, tiểu sư thúc ta thật sự là tuyệt". Nguỵ Vô Tiện vỗ bàn cười như điên, Lam Vong Cơ tiếp tục kể cho hắn nghe.
Sau đó còn có nhiều lần sự việc tương tự, hắn đều là đi ngang qua.
Thuận tay giải quyết yêu tuý, bị chiêu mộ, lại đều gần như lấy lý do là xuống núi giúp sư phụ mua thứ gì đó, vẫn cự tuyệt.
Lam Vong Cơ cũng chỉ biết có bao nhiêu đó, hay là bởi vì các sự tích của hắn quá thần bí, lại được các nữ tu hoan nghênh, tất cả được viết thành các cuốn tạp thư và biến hoá thành nhiều phiên bản chuyện kể khác nhau, tên gia hoả Lam Cảnh Nghi đó thường kể luôn mồm, nên hắn mới biết.
Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Nhưng tiên môn bách gia sẽ dễ dàng bỏ qua cho kiểu nhân vật này như vậy sao? Đại gia tộc cũng không chiêu mộ à?"
Hắn cảm thấy không thể hiểu được là, cho dù Cô Tô Lam thị đối với việc này không có hứng thú, ba đại gia tộc còn lại có thể từ bỏ một nhân vật thần tiên như thế sao? Không thể nào.
Lam Vong Cơ lại nói cho hắn nghe, ba đại gia tộc đúng thật là cũng có chiêu mộ qua, nhưng Nguyệt Hoa Linh hoàn toàn là kiểu người khác với Hiểu Tinh Trần năm đó, Hiểu Tinh Trần thanh phong minh nguyệt, làm người hoà khí, tuy có lý tưởng nhưng sẽ không đầu quân vào một thế gia nào, nhưng đối với người muốn mời y đều sẽ ồn tồn hoà nhã.
Còn Nguyệt Hoa Linh ấy hả, tuy cũng rất là lễ độ, nhưng nói chuyện thật sự rất thẳng thắn, thuộc kiểu người tán gẫu cả ngày không thể quá ba câu. Người xưng công tử thần bí, lại có một biệt danh khác: Nguyệt Hoa Linh nói không quá ba câu. Hơn nữa nghe nói ánh mắt của hắn rất có lực sát thương, lúc nói chuyện nhìn vào ánh mắt của hắn là không cách gì nói tiếp được nữa.
Lời nói này khiến Nguỵ Vô Tiện càng thêm hứng thú, hỏi y: "Vậy sao, lợi hại như vậy, bề ngoài như thế nào?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, tỏ ý không biết.
Y đã kể xong, câu chuyện khá dài, Lam Khuynh Khanh nghe đến khúc sau là mí mắt đều đã đánh nhau, lại thỉnh thoảng bị từng trận cười của Nguỵ Vô Tiện đánh thức, hiện giờ cuối cùng đã an tĩnh rồi, nó ngủ quên mất trong lòng Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện dụi dụi vào gương mặt nhỏ nhắn của nó, đặt nhị tể tử vào trong cái gường nhỏ, hiện giờ nó đã lớn rồi, không ngủ trong nôi được nữa, Lam Hi Thần lại sai người mang tặng một cái giường nhỏ cho trẻ em.
Sau đó vỗ vỗ nó, đảm bảo nó đã ngủ yên, dán lá bùa an tâm lên, sau đó quay trở lại bên người Lam Vong Cơ, không còn ôm ai trong tay, nên dễ dàng chui vào lòng Lam Vong Cơ.
"Ngồi ngay ngắn". Lam Vong Cơ còn đang phê bút ký, Nguỵ Vô Tiện cứ ra sức dính xà nẹo qua, cản trở y viết chữ.
Nguỵ Vô Tiện nhúc nhích trong vòng tay y, không đè lên tay phải của y, nói: "Được chưa?"
Lam Vong Cơ gật đầu, khẽ hôn lên trán hắn, một tay ôm hắn, một tay tiếp tục nhấc bút. Nguỵ Vô Tiện cười thật vui vẻ, gối đầu lên ngực y, tiếp tục xem bút ký của Lam Tư Truy, vừa xem vừa khẽ giọng kể cho Lam Vong Cơ nghe chuyện săn đêm lần này của bọn chúng.