Vừa nhìn thấy con yêu thú đã bị chém đầu, Nguyệt Hoa Linh đứng bên cạnh thi thể con yêu thú khổng lồ, bạch y bạch kiếm, khí chất ưu nhã, tiên khí phấp phới, sau đó nhìn thấy đối diện đi tới một đám thiếu niên mặc bạch y, đột nhiên cả hai phía đều có một loại cảm giác bị đụng hàng.
......
Có tu sĩ của tiên môn khác nhận ra hắn, kêu to lên: "Hắn, hắn là công tử thần bí, Nguyệt Hoa Linh!"
Nguyệt Hoa Linh gật đầu tỏ ý chào, hành lễ, "Xin chào".
Hắn lễ phép giống như trong lời đồn, các thiếu niên nhìn hắn, nhân vật huyền thoại trong thế hệ này của bọn chúng, tất nhiên là dẫn đến những ánh mắt vô cùng hiếu kỳ và ngưỡng mộ.
Nhưng có người nói: "Ở đây không phải còn có Lam Niệm Tích của Cô Tô Lam thị đang xếp thứ hai trong bảng xếp hạng công tử thế gia hay sao, hai người không biết ai lợi hại hơn ta?"
Tuy là thầm thì bàn tán, nhưng ngươi tu tiên, hơi lợi hại hơn một chút, nhĩ lực cực tốt, Lam Niệm Tích đương nhiên là nghe được, bản thân cậu đối với vấn đề này tất nhiên cũng rất tò mò. Cậu từ lâu rất có hứng thú đối với công tử thần bí này, vì thế đi tới trước hành lễ, hỏi: "Nguyệt Hoa Linh công tử, xin chào, tại hạ là Lam Niệm Tích của Cô Tô Lam thị".
Nguyệt Hoa Linh lại đáp lễ, sau đó Lam Niệm Tích nói tiếp: "Tất cả đều nói Nguyệt công tử nhất kiếm kinh nhân, tại hạ rất hiếu kỳ, không biết hôm nay Nguyệt công tử có rảnh, có thể đấu một trận không?"
Người trong tiên môn tỉ thí với nhau, hỗ trợ nhau tiến bộ, vốn là chuyện thường tình, nhưng ánh mắt lạnh căm căm đó của Nguyệt Hoa Linh nhìn qua, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đấu với ta, là bởi vì ta xếp hạng trên ngươi đúng không?"
Tất nhiên là có nguyên nhân này, nhưng cũng không hoàn toàn. Lam Niệm Tích nghe qua rất nhiều sự tích của Nguyệt Hoa Linh, tất cả mọi câu chuyện đều thể hiện một người mạnh mẽ, nói là người mạnh nhất trong thế hệ bọn chúng, thật sự cũng không quá lời, bản thân cậu thân thủ không tệ, đương nhiên muốn tìm người mạnh để thi đấu một trận, liên quan đến thứ hạng thực sự không quá lớn.
Thấy hắn ta hiểu lầm, vừa định giải thích thì thấy Nguyệt Hoa Linh đưa tay bụm ngực, lùi về sau mấy bước, kêu to lên: "Ai da".
Hắn đột nhiên bị như vậy một cách không giải thích nổi, tiếng kêu lớn đó cũng là tiếng kêu không phải không có chút cảm xúc nào, một đám người nhìn thấy đều trố mắt, lặng ngắt như tờ. Sau đó nhìn hắn nói với mấy người đứng gần hắn, chính là mấy tu sĩ mới vừa rồi nhận ra hắn và Lam Niệm Tích: "À, ta bị khí phách của Lam Niệm Tích chấn thương đến tâm mạch, không hổ là Lam công tử, tại hạ thua rồi, tâm phục khẩu phục. Mấy người các ngươi, trở về phải giúp ta tuyên truyền một phen, đầu bảng xếp hạng công tử thế gia phải đổi thành Lam Niệm Tích công tử nhé".
Thế nhưng Lam Niệm Tích hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này nha, đứng chết trân tại chỗ. Nói xong, Nguyệt Hoa Linh xoay người định đi, Lam Niệm Tích vội vàng ở phía sau nói: "Nè, chúng ta còn chưa thi đấu mà! Ngươi rút kiếm ra đi!"
Nguyệt Hoa Linh quay đầu lại, nói: "Ta không rảnh, sư phụ đột nhiên nuôi heo, kêu ta ra ngoài mua hai con heo con đem về".
Không nói quá ba câu trong truyền thuyết này quả thật là danh bất hư truyền, lời này trực tiếp khiến Lam Niệm Tích nghẹn họng, không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ thấy Nguyệt Hoa Linh giơ ngón cái lên với cậu, nói: "Khí công của Lam Niệm Tích thật tuyệt vời". Nói xong đạp lên bội kiếm, bay vút biến mất vào không trung.
.....
Một mảnh im lặng, toàn thể các tu sĩ khác vỗ tay khen ngợi Lam Niệm Tích:
"Chúc mừng tiểu Lam công tử đứng đầu bảng nha".
"Khí công Lam thị quả nhiên danh bất hư truyền nha".
"Tiểu Lam công tử thật tuyệt! Tiểu Lam công tử thật soái!"
"???" Lam Niệm Tích thật sự cạn lời, nói: "Ta chưa luyện qua khí công mà!! Lam gia cũng không có công phu này á!!!"
Nhưng ai quan tâm cậu đâu, cả một đám người đều nhiều chuyện, ra khỏi khu rừng liền đem câu chuyện lan truyền một lượt, cũng bất kể Lam Niệm Tích có nguyện ý hay không, hiện giờ cậu là đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia.
"Ha ha ha ha ha ha!" Nếu không phải đang dựa vào Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện chắc đã lăn nhào ra đất, cười đến thiếu điều đứt thở qua đời, run rẩy kịch liệt, làm cho Lam Vong Cơ không có cách nào viết được, kêu lên: "Nguỵ Anh".
"Hả, Lam Trạm, xin lỗi, nhưng thật nhịn không nổi, tiểu sư thúc này của ta thực sự là tuyệt á, ha ha ha ha ha!" Hắn lau giọt nước mắt ứa ra vì cười, lại nói: "Tư Truy này cũng thành thật quá đi, chuyện này cũng kể hết ra, ha ha ha ha ha, thằng nhóc tức chết mất thôi ha ha!!"
Hắn ngừng không được, Lam Vong Cơ dứt khoát đặt bút xuống, vỗ nhẹ vào lưng hắn cho thuận khí. Vất vả mãi hắn mới dừng được, nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Nguỵ Vô Tiện nhịn không được, kêu y: "Lam Trạm à, ngươi sờ vào eo ta đi".
Lam Vong Cơ không hiểu lý do, nhưng vẫn xoa cho hắn, hỏi hắn: "Đau eo?"
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, mỉm cười, nói: "Nếu ngươi không câu dẫn ta, làm sao ta có thể xấu hổ mà nhào vào ngươi chứ". Nói xong nhào lên người Lam Vong Cơ đẩy ngã ra phía sau, cả hai cùng lăn ra đất, lại thấy Nguỵ Vô Tiện liếm liếm khoé môi hơi cong lên của mình, nói: "Lam gia có khí công hay không thì ta không biết, nhưng công phu trên giường thiên phú dị bẩm của Lam nhị công tử, thì ta đã được lĩnh giáo rồi."
Lam Vong Cơ đỡ lấy eo hắn, rất nghe lời, lập tức khiến hắn lĩnh giáo sự lợi hại.
***
Trong Tàng Thư Các, một mảnh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật sách sột soạt, nghe thấy âm thanh cành mộc lan ngoài cửa sổ rung rinh, một bóng đen nhảy vào, không cần ngước đầu lên, Lam Niệm Tích nói: "Cha, mời đi bằng cửa".
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, hỏi: "Còn bao nhiêu vậy?"
Lam Niệm Tích đáp: "Hôm nay có thể chép xong".
Nghĩ cũng không nhiều lắm, Nguỵ Vô Tiện đến bên án kỷ, nhìn Lam Niệm Tích không liếc hắn một cái nào, lại hỏi: "Nhóc con, hôm qua ta không đi cầu tình cho ngươi, còn trách ta à?"
"Không trách" Lam Niệm Tích trả lời.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi cậu: "Có biết tại sao thúc tổ phụ phải phạt ngươi ngay tại chỗ không?"
Lam Niệm Tích nói: "Thân là con cháu trực hệ, vi phạm gia quy trước đám đông, tất nhiên là bị phạt trước đám đông, nếu không sau này làm sao quản giáo các đệ tử khác".
Không thể không nói, giáo dưỡng của Lam Niệm Tích thật sự tốt, điểm này Nguỵ Vô Tiện vẫn rất là hài lòng, lại hỏi cậu: "Ngươi cuối cùng ăn bao nhiêu chén cơm vậy?"
"Sáu chén"
Sức ăn này, Nguỵ Vô Tiện bội phục, nhưng thật sự không hiểu, lại hỏi: "Nhóc con, ngươi đói bụng thì đến Tĩnh Thất, kêu phụ thân người làm đồ ăn cho ngươi là được rồi, tại sao phải đến nhà ăn ăn sáu chén thế?"
Nói đến chuyện này Lam Niệm Tích lại tức giận, vốn vừa mới trở về sau khi săn đêm, có chút đói bụng, vì vậy cùng Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi đi đến nhà ăn, cậu thích náo nhiệt, nghĩ cùng nhau ăn cơm trưa cũng tốt, đến bữa tối sẽ đến Tĩnh Thất ăn, ai ngờ vừa đi vào, thì thấy sáu vị sư huynh trước kia.
Chính là sáu người bị cậu đánh lúc còn nhỏ, trên tay cầm chén cơm vừa mới xới xong, nhìn thấy cậu đi tới ra sức chúc mừng cậu đứng đầu bảng xếp hạng, sáu người này là ngốc thật, không có ý định xấu, nhưng vừa nhắc đến chuyện này Lam Niệm Tích lập tức nổi giận, trực tiếp giựt lấy chén cơm trên tay bọn họ ăn luôn.
Đúng lúc này Lam Khải Nhân không biết tại sao hôm nay có hứng thú đi đến nhà ăn, nhìn thấy cậu đứng ngay khẩu hiệu "Không ăn cơm quá ba chén" mà điên cuồng ăn sáu chén cơm, trực tiếp xách cậu đi chép phạt gia quy.
Nguỵ Vô Tiện nghe xong, vỗ tay khen ngợi cậu, nói: "Chiêu này lợi hại, không hổ là con trai của ta nha".
Lam Niệm Tích nhướng mày với hắn, hỏi hắn: "Cha biết ta vì sao muốn ăn sáu chén cơm đó à?"
"Ta đã nói nhóc con nhà ngươi tiếp nhận mọi tính xấu từ trong bụng ta qua rồi mà". Nói xong, hắn xoa xoa đầu Lam Niệm Tích, lại nói: "Đệ tử Lam thị ăn cơm đều phải đăng ký, mỗi người mỗi bữa là ba chén đúng không, ngươi ăn của bọn chúng, bữa ăn này bọn chúng thiếu mất một chén, thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao ăn đủ no, không phải sẽ đói bụng đến hoảng ư, đói như vậy còn phải đi nghe học, đi tập kiếm, khó chịu đựng hơn so với đánh bọn chúng một trận ha."
"Hắc hắc" Lam Niệm Tích cười, nháy mắt với hắn, nói: "Không hổ là cha đẹp trai của ta".
Sau khi hai người khen nhau một hồi, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi cậu: "Con trai đẹp trai của ta, công tử thần bí đó ....."
Ngay khi nhắc đến người này, cả mặt Lam Niệm Tích liền xám xịt, "Cha, người có thể đừng nhắc đến được không ..."
Nguỵ Vô Tiện hiểu cậu, vỗ vỗ lên đầu cậu, nói: "Đừng có hụt hẫng như vậy, sau này có cơ hội lại đánh là được rồi, các ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, không thể nào mãi mãi không gặp nhau nữa đúng không. Ta muốn hỏi là tướng mạo của hắn ta, nghe nói ánh mắt rất lợi hại hả?"
Nói xong Nguỵ Vô Tiện dùng tay kéo đuôi mắt của mình, thành một góc độ sắc bén, "Như thế này hả?" Ánh mắt lợi hại đến mức có thể khiến cả tiên môn bách gia đều phải im miệng, hắn rất là hứng thú nha.
Lam Niệm Tích nói với hắn: "Cha, mắt của cha thế này gọi là mắt hoa đào, quá đẹp rồi, có sắc bén đến đâu hẳn là vẫn thiếu chút khí thế đi. Đôi mắt của công tử thần bí đó á, hoàn toàn khác với người bình thường chúng ta, ừm ...". Sau đó cậu suy nghĩ một hồi, nhớ lại cặp mắt dưới ánh trăng đó, lạnh lùng nhìn sang, không biết vì sao lại như thể in vào tâm trí cậu, cậu lại nói: "Đúng rồi, giống mắt cá, còn là mắt của cá chết rồi, wow, ánh mắt đó nhìn qua, chỉ một từ thôi, XOẸT! Lạnh! Lùng! Sắc! Sảo!"
Nguỵ Vô Tiện muốn nhắc nhở rằng như vầy tổng cộng có tới năm chữ lận, nhưng càng quan trọng hơn là ... hắn nói: "Nhóc con, đi ra ngoài ngươi đừng mô tả gương mặt người khác như vậy, không bị đánh là tính tình tốt lắm đó. Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy rồi, lại không thể có những tính từ mô tả tốt hơn à? Cái miệng ngốc như thế, sau này làm sao tìm tức phụ đây hả".
Lam Niệm Tích trợn mắt nhìn hắn một cái, còn lâu mới thèm để ý đến hắn á, thầm nói, người Lam gia chúng ta không nói dối, mắt cá chết thì là mắt cá chết. Nhưng Nguỵ Vô Tiện vừa rồi nói cũng rất có lý, cậu còn nhỏ tuổi, sau này có cơ hội lại đánh nhau một trận với mắt cá chết đó là được.
Nhưng Lam Niệm Tích không ngờ chính là, sau này 10 năm trôi qua, cậu vẫn không đánh nhau được một lần với mắt cá chết lần nào cũng đi ngang qua đó, nhưng, đây là chuyện sau này.