Trên cây dưới cây, cùng không nói gì, chỉ có ngọn gió lặng lẽ thổi qua.
Đột nhiên Nguỵ Vô Tiện lại tưởng tượng đến lần ngã xuống vào năm đó, nếu như Lam Vong Cơ đón được hắn, thì hắn ... thì hắn ...
Nghĩ đến đó, hắn liền buông tay, Lam Vong Cơ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đột nhiên rơi xuống, trái tim thót lại, lập tức bước nhanh tới trước, đón được người vào trong lòng. Cũng may hạ bàn Lam Vong Cơ cực kỳ ổn định, lực tay lại mạnh, nhưng đây là một nam tử trưởng thành đột ngột rơi xuống, y loạng choạng lùi lại mấy bước, sau đó vững vàng chắc chắn ôm Nguỵ Vô Tiện trong vòng tay.
Nhiệt độ thân thể Nguỵ Vô Tiện ở trong vòng tay y truyền qua, lập tức y muốn buông tay ra, nhưng Nguỵ Vô Tiện vươn tay ôm chặt lấy cổ của y, không chịu để y rời ra.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu chôn trong lồng ngực y, đôi bên đều không nhìn thấy mặt nhau, trong hơi thở đều là mùi đàn hương dễ ngửi của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện hít một hơi, nói: "Cám ơn".
Lam Vong Cơ vốn muốn đưa tay ra sau lưng hắn, chợt khựng lại, sau đó hạ tay xuống, không nhúc nhích nữa, im lặng một lát, rồi nói: "Không cần".
Kiếp trước, hắn thương tích đầy mình, mặc dù hắn không sợ nhưng thật sự rất đau, nếu như có người có thể đón được mình, sau đó ôm mình, như thế thật là quá tốt rồi.
Nếu người đó là Lam Vong Cơ, thì lại càng tốt hơn nữa.
Ôm một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện mới buông tay, đứng thẳng lên lại ra dáng một hảo hán, cười nói: "Đi thôi, còn có một chỗ cuối cùng, hy vọng Hàm Quang Quân đi cùng ta."
Lam Vong Cơ cảm nhận hơi ấm trong vòng tay dần dần tiêu mất, có chút tiếc nuối, nói: "Được".
Một đường trở về Liên Hoa Ổ, tuy Liên Hoa Ổ đã thay đổi rất nhiều, nhưng có một nơi quả nhiên đúng như Nguỵ Vô Tiện nghĩ, không chút thay đổi, là từ đường của Vân Mộng Giang thị. Nguỵ Vô Tiện đi vào, thắp hương, quỳ xuống.
Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên xem như là cha và mẹ của hắn, Giang Phong Miên tất nhiên không cần nói, đưa hắn lưu lạc trở về, nuôi dưỡng lớn khôn, đối với hắn rất tốt, Ngu Tử Diên mặc dù tính khí nóng nảy, thường hay phạt hắn, nhưng cũng chưa bao giờ làm điều gì thực sự thương tổn đến hắn, hắn vẫn cực kỳ tôn kính và cảm kích đối với hai người.
Lam Vong Cơ cũng làm theo hắn, quỳ xuống, thắp nén hương, vẻ mặt nghiêm túc.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y, nói: "Cùng nhau nha, Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ gật đầu, sau đó hai người đồng loạt dập đầu, một bái, hai bái, động tác hoàn toàn nhịp nhàng.
Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt, trong lòng thầm niệm: Giang thúc thúc Ngu phu nhân, hai lạy vừa rồi xem như là bái thiên địa và bái phụ mẫu, còn một bái nữa sau này có cơ hội ta sẽ bổ sung, nhị vị các người trước hết giúp ta xác định người bên cạnh này, đừng để y chạy mất ...
Đúng lúc này, từ phía sau lưng truyền đến một tiếng cười chế nhạo, Nguỵ Vô Tiện đang thầm nói những tính toán nhỏ từ đáy lòng mình, kiểu giống như bị người ta nghe được bí mật nhỏ của mình, cuống quýt quay đầu lại, Giang Trừng đứng ở khoảng trống ngay bên ngoài từ đường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không thiện cảm nhìn bọn hắn.
Giang Trừng buông lời châm chọc với ngữ khí không tốt, Nguỵ Vô Tiện chỉ cho rằng hắn (Giang Trừng) không thích nhìn thấy mình, lại khấu đầu ba cái trước bài vị, sau đó dẫn Lam Vong Cơ đi ra ngoài, đang định rời đi.
Nhìn thấy thái độ đó của hắn, Giang Trừng càng tức giận, hừ lạnh nói: "Các ngươi muốn làm chuyện bẩn thỉu gì thì cút ra ngoài mà làm, ta mặc kệ các ngươi ở trên thuyền hay dưới gốc cây, đừng đến đây làm bẩn mắt cha mẹ ta".
Giang Trừng nói lời này, Nguỵ Vô Tiện liền đoán ra, Giang Trừng nhất định đã nhìn thấy cảnh tượng hắn ôm chặt Lam Vong Cơ dưới gốc cây hồi nãy. Trong lòng Giang Trừng có tức giận, có oán hận đối với hắn, mắng chửi hắn thì hắn không có gì để nói, nhưng hắn không thể nghe được người khác xúc phạm Lam Vong Cơ như vậy, vì thế nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy! Hàm Quang Quân chỉ là bằng hữu của ta, ngươi mau xin lỗi!"
Nghe thấy điều này sắc mặt Lam Vong Cơ cứng đờ, cả trái tim chùng xuống.
"Bằng hữu?" Giang Trừng hừ chế giễu một tiếng, nói: "Vậy trước giờ ta còn chưa thấy qua loại bằng hữu như vậy. Bằng hữu tốt Hàm Quang Quân của ngươi, không phải là muốn cưới ngươi hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt, Giang Trừng làm thế nào biết được!
***
Sau khi Nguỵ Vô Tiện chết, Giang Trừng không hề cảm thấy vui vẻ hay hả giận như mong đợi, ngược lại sự hụt hẫng trong lòng càng lúc càng nặng nề, Giang Trừng cố ý tránh không động đến căn phòng của hắn ở Liên Hoa Ổ, cứ luôn giữ nguyên như vậy. Nhiều năm trôi qua, dần dần Giang Trừng giống như sắp không còn nhớ tới cảm giác hận thù gì nữa, mới đi xử lý những di vật của hắn ở Liên Hoa Ổ.
Phòng của Nguỵ Vô Tiện không lớn, đồ đạc cũng ít, đều là mấy thứ đồ chơi linh tinh, những thứ liên quan đến cuộc sống của một đứa trẻ, Giang Trừng nhìn mấy thứ đó, phần lớn đều chứa đựng những kỷ niệm chung thời thơ ấu của cả hai, cũng không muốn nhìn thêm nữa, vứt đại hết vào trong chậu than. Sau đó hắn phát hiện một ngăn kéo nhỏ, có khoá, Giang Trừng thấy kỳ lạ, con người Nguỵ Vô Tiện này trong ấn tượng của hắn, không phải là một người có tâm tư tỉ mỉ đến mức sẽ khoá kỹ những thứ quý giá gì đó, vì vậy dùng Tam Độc mở ra. Bên trong chỉ có ít đồ, vài bức hoạ vài cuốn sách vài bức thư, Giang Trừng không hiểu, những thứ này có gì quý giá mà phải khoá lại.
Lật tung tung một hồi, lại rơi ra một bức thư, kẹp trong một cuốn sách. Chữ viết trên bức thư rất đoan chính gọn gàng, viết rõ ràng: Nguỵ Anh thân khải, Lam Trạm.
* Thân khải: là người nhận.
Giang Trừng càng cảm thấy kỳ quái hơn, mọi người đều biết quan hệ của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không hợp nhau như nước với lửa, sao lại còn viết thư? Vì vậy mở ra xem, nội dung chấn động đến mức sắp không cầm nổi bức thư.
Lam Vong Cơ thế mà nói là muốn cưới Nguỵ Vô Tiện! Vậy tức là Lam Vong Cơ biết Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch, hơn nữa hai người còn có mối quan hệ không thể nói ra! Hắn nhớ lại trước đây Nguỵ Vô Tiện từng có lời thề son sắt rằng sẽ làm Trung Dung suốt cuộc đời này, hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy việc kiểu như gả cho một Càn Nguyên nào đó, và hắn luôn cho là Nguỵ Vô Tiện sẽ cứ sống như thế, với lại Nguỵ Vô Tiện cũng chưa bao giờ đề cập chuyện liên quan tới Lam Vong Cơ với hắn quá nửa câu, đột nhiên sinh ra một cảm giác bị phản bội.
Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Nguỵ Vô Tiện, nếu Nguỵ Vô Tiện không vui, bức thư này đã bị xé bỏ vứt đi từ lâu rồi, hiện giờ được giấu kỹ thế này, sợ rằng trong lòng Nguỵ Vô Tiện đã muốn đồng ý. Giang Trừng nghĩ cho dù không có người Ôn gia, Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ có ý định muốn rời đi, hơn nữa lại còn đi với cái tên Lam Vong Cơ đó, lại nghĩ đến lúc đầu Nguỵ Vô Tiện chính là một hai phải đi cứu Lam Vong Cơ, mới hại cho Ôn gia tìm đến cửa, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
Cái gì mà Vân Mộng Song Kiệt, cái gì mà phụ tá cho hắn cả đời này, đều là giả dối ... tên lừa đảo ...
Sau khi hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ và nhìn thấy Lam Kỳ, lớn lên có khuôn mặt y chang Nguỵ Vô Tiện lúc mới đến Vân Mộng, có đôi mắt nhạt màu giống với Lam Vong Cơ, hắn lập tức hiểu rõ hai người này không chỉ đơn giản như trong nội dung bức thư, ngay cả con ruột cũng đã lớn như thế, lúc đó khiến hắn chấn động không chịu nổi.
Mà hôm nay, hắn đúng thật là ra ngoài tìm Nguỵ Vô Tiện, trên đường hỏi người bán hàng để biết hướng đi, hắn hiểu Nguỵ Vô Tiện, biết Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ đi đến nơi đó, tuy nhiên từ xa đã nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ, kiểu ôm đó nhìn sao cũng thấy không bình thường, lại nghĩ đến bức thư kia, nghĩ đến đứa nhỏ đó, cảm giác bị phản bội càng thêm thấm thía, như gai trong mắt, như xương mắc họng, trong lòng nghẹn một cơn oán giận, không có chỗ để phát tiết.
***
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, lập tức nhớ tới đời trước cất giấu bức thư trong căn phòng ở Liên Hoa Ổ, biết Giang Trừng nhất định đã nhìn thấy, "Giang Trừng, ngươi ...."
"Ta cái gì?" Giọng nói Giang Trừng lạnh căm căm: "Ta làm sao biết được chuyện rắc rối của các ngươi ư? Ta thật sự nghĩ không ra nha, quân tử ngời ngời Lam Vong Cơ, không mai mốt không sính lễ, không cưới xin không ước hẹn, lại có thể làm ra một việc bừa bãi như vậy!"
Nguỵ Vô Tiện nhịn không nổi nữa, ném ra vài lá bùa, đập vào vai Giang Trừng toé ra tia lửa, đau đến mức khiến hắn nhíu mày, vì vậy phóng ra Tử Điện nghênh chiến, Lam Vong Cơ sợ hắn làm bị thương Nguỵ Vô Tiện, triệu Tị Trần tiếp chiêu, ba người giao đấu ngay phía trước từ đường.
Đánh qua vài chiêu, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thấy không ổn, mới vừa rồi còn cầu xin Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên chúc phúc cho nhân duyên của mình, quay lưng lại cùng với Lam Vong Cơ đồng loạt tấn công con trai họ ngay trước mặt bọn họ. Tim đập loạn, khí huyết công tâm, Nguỵ Vô Tiện phun ra một ngụm máu, nhổ xuống đất.
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ làm sao còn để ý đến Giang Trừng, vội chạy qua, đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện, máu chảy ra khỏi khoé môi Nguỵ Vô Tiện, dính lên áo khoác trắng tinh của Lam Vong Cơ, như hoa mận rải rác. Hắn nghĩ, lại bị hắn làm bẩn nữa rồi, hắn cứ luôn làm bẩn quần áo của Lam Trạm, Lam Trạm thích sạch sẽ như vậy, nếu ghét bỏ mình thì phải làm sao đây.
"Lam Trạm chúng ta đi, rời khỏi chỗ này, càng xa càng tốt". Nói xong càng cảm thấy chóng mặt hơn, trước mắt là khuôn mặt nôn nóng của Lam Vong Cơ, hắn cho rằng mình nhìn nhầm, một người như Lam Vong Cơ, làm sao có thể biểu hiện ra vẻ mặt như thế chứ, mình nhất định là đầu óc hồ đồ rồi, nhưng nếu như y vì mình, mà lộ ra biểu tình hơi khác biệt, vậy thì hắn sẽ cực kỳ vui sướng, nghĩ đến đây, rồi ngất xỉu luôn.
Giang Trừng không ngờ Nguỵ Vô Tiện đột ngột ngất xỉu, roi Tử Điện đã quất qua, mắt nhìn thấy muốn thu lại nhưng không được, Lam Vong Cơ tức giận khác thường, Tị Trần chắn lại, khí tức Càn Nguyên bùng nổ, "Cút ra!"
Giang Trừng lại lần nữa cảm nhận được rất rõ ràng, sát ý khiến người ta lạnh thấu tận đáy lòng này.
Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, kiểm tra mạch cho hắn, xác nhận không có gì đáng ngại mới hơi an tâm được một chút.
Giang Trừng tuy bị Lam Vong Cơ áp chế đến sắp sửa không thở nổi, nhưng cơn phẫn hận trong lòng, vẫn không chịu bỏ qua, cao giọng nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi đừng giả bộ!".
Không đợi Lam Vong Cơ lại ra tay, một bóng đen vụt qua, là Ôn Ninh đứng chắn giữa bọn hắn, Ôn Ninh cầm Tuỳ Tiện, kêu Giang Trừng rút ra. Giang Trừng rút được kiếm ra, mặt tràn đầy kinh ngạc, nghe Ôn Ninh kể chuyện năm xưa: "Ngươi có biết, là Nguỵ công tử cầu xin tỷ tỷ của ta, mổ lấy kim đan của hắn, đổi cho ngươi!"
Giang Trừng chụp lấy Tuỳ Tiện, hét lớn như một tên điên, bỏ chạy ra khỏi chỗ đó. Lam Vong Cơ siết chặt cánh tay, nâng Nguỵ Vô Tiện lên lưng mình, y không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa, chỉ nghĩ đến vừa nãy Nguỵ Vô Tiện kêu y mang hắn đi, chỉ nghĩ đến, Nguỵ Vô Tiện không muốn ở lại đây, vì vậy mang hắn đi, tới một nơi sẽ không khiến cho hắn thống khổ.
Lam Vong Cơ thuê một chiếc thuyền, để Nguỵ Vô Tiện dựa lên người mình, Ôn Ninh phụ trách chèo thuyền, xuất phát, để chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước.