Nhìn gương mặt tái nhợt của người trước mắt, những vết máu dính trên mặt càng thêm chói mắt. Tuy rằng dung mạo đã khác, nhưng dường như có sự trùng lắp với dáng vẻ lẻ loi của kiếp trước, lau đi vết máu trên mặt hắn, đưa tay miết từng chút từng chút lên gương mặt đó, thân thể Nguỵ Vô Tiện thật lạnh, y ôm chặt vào lòng, truyền chút hơi ấm cho người nọ, sau đó, y hỏi Ôn Ninh: "Mổ đan, có đau không?"
Làm sao có thể không đau được chứ.
Ôn Tình cự tuyệt Nguỵ Vô Tiện rất nhiều lần, nhưng người này kiên trì không chịu từ bỏ, Ôn Tình nói đây chỉ là ý tưởng, hắn nói ý tưởng cũng được, Ôn Tình nói xác suất chỉ có năm phần, hắn nói năm phần cũng tốt. Là bị hắn lằng nhằng đến không còn cách nào khác, mới chịu đồng ý.
Nguỵ Vô Tiện đã lên kế hoạch cho mọi thứ, sau đó cầu xin Ôn Tình Ôn Ninh diễn cùng với hắn, dùng chuyện Bão Sơn Tán Nhân, để lừa Giang Trừng. Hắn chọn một ngọn núi hoang vắng nhất Di Lăng, kêu Giang Trừng bịt mắt leo lên núi, sau đó đi vòng một vòng, đợi Ôn Tình gây mê cho Giang Trừng xong, hắn mới xuất hiện.
"Thật sự muốn làm thế này phải không?" Ôn Tình kỳ thật không chắc chắn lắm, vẫn một mực khuyên can hắn.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm".
Hắn nói Giang Trừng quá mức kiêu ngạo, không có kim đan, sau này chỉ có thể làm một phế nhân tầm thường, sẽ không chịu nổi, Giang Trừng còn có trọng trách chấn hưng Vân Mộng Giang thị. Mà hắn, nếu không có Giang thúc thúc mang hắn về, dạy hắn tu luyện, hắn bất quá cũng chỉ là một người bình thường, cứ xem như hắn chưa từng kết đan.
Ôn Tình lại nói, lúc đầu đã nghĩ qua một vài phương pháp, muốn gây mê cho hắn để giảm đau đớn, nhưng phát hiện ra lúc kim đan rời khỏi cơ thể, người đó cần phải tỉnh táo, thì kim đan lấy ra mới có thể giữ lại được linh lực, nàng nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, một khi bắt đầu, ngươi phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp, không được ngất đi."
Nguỵ Vô Tiện chỉ nói: "Ngươi đừng để cho ta ngất đi là được, bắt đầu đi".
Hai ngày một đêm, Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cơn đau đớn mà người thường không thể nào chịu nổi, dùng nghị lực mạnh mẽ để duy trì sự tỉnh táo.
"Nguỵ Vô Tiện! Ngươi cố lên! Sắp sửa thành công rồi! Ngươi không thể ngất đi! Ôn Ninh! Nhanh chóng làm cho hắn tỉnh lại, cầm máu cho hắn! Nhanh lên!"
Tiếng Ôn Tình hét lớn bên tai, Ôn Ninh hoảng hốt vội vàng cầm máu cho hắn, "Nguỵ, Nguỵ công tử! Tiếp, tiếp tục kiên trì chút nữa".
Mà hắn thì cảm nhận kim đan kết nối với linh mạch đang tách khỏi thân thể hắn, nguồn linh lực tràn trề đang dần dần rời xa hắn, cho đến khi chỉ còn là một vũng nước đọng, phẳng lặng trở lại, không còn một gợn sóng nào nữa.
Lam Vong Cơ cảm thấy trái tim mình, đều đã bị bóp nghẹt. Nguỵ Vô Tiện người này, chịu một vết thương nhỏ thôi đã khóc la kêu trời kêu đất, đặc biệt sợ đau sợ ăn khổ, nhưng thực sự bị thương nặng rồi, lại sẽ liều mạng giấu đi, không để bất kỳ ai phát hiện, không bao giờ để ai lo lắng, không bao giờ tỏ ra yếu đuối.
Y nhớ đến trước đây đã nhìn thấy, ở bụng dưới Nguỵ Vô Tiện, một vết sẹo khủng khiếp khá dài, được y nhẹ nhàng vuốt ve để hình dung, nhưng đâu ngờ vết sẹo đó thật sự đã khiến hắn đau đớn như thế nào.
Chàng thiếu niên nổi danh về kiếm có đôi mắt lanh lợi đó, chàng thiếu niên nở nụ cười đầy tự tin so tài với y đó, đã không thể nào cầm kiếm lên được nữa.
Mà y lại chưa từng hiểu nỗi đau đớn của hắn, nếu như không phải thật sự không còn đường nào để đi, Nguỵ Vô Tiện làm sao lại phải đi trên cây cầu độc mộc mặc cho mưa vùi gió dập.
Lam Vong Cơ siết chặt vòng tay đang ôm Nguỵ Vô Tiện, ngón tay trắng bệch cả lên, y chỉ muốn ôm Nguỵ Vô Tiện, thật chặt, đời trước có quá nhiều điều hối hận, đời này, bất kể thế nào, y cũng sẽ nắm chặt lấy người này, tuyệt đối không buông tay.
Như thể cảm nhận được sức mạnh của y, cái đầu đang gối vào vai Lam Vong Cơ khẽ động đậy một chút, Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy.
Ôn Ninh lập tức ngậm miệng, tập trung chèo thuyền. Cả người Nguỵ Vô Tiện dựa lên Lam Vong Cơ, lồng ngực tràn trề tinh lực của y, lập tức ngồi dậy chụp thành mạn thuyền nhịn xuống hồi lâu mới không bị nôn ra. Lam Vong Cơ thấy hắn khó chịu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho hắn, truyền linh lực ấm áp cho hắn.
Đợi Nguỵ Vô Tiện vất vả mội hồi mới ổn định lại, vì trước đó đồng ý với Ôn Ninh là không vạch trần vụ mổ đan, Lam Vong Cơ chỉ trả lời hắn: "Đánh qua một trận".
Nguỵ Vô Tiện lại lo lắng Lam Vong Cơ sẽ vì mấy chuyện của mình bị Giang Trừng mắng chửi mà nổi giận, dù sao ngàn lỗi vạn lỗi, cũng đều là lỗi của hắn, có lần nào không phải là hắn câu dẫn Lam Vong Cơ đâu, ngập ngừng một chút, lại nói: "Lam Trạm, ngươi đừng để ý những lời nói của hắn, cái tên gia hoả Giang Trừng này nói năng vô trách nhiệm, lời nói đặc biệt khó nghe, ta cũng không biết làm thế nào mà hắn xem được lá thư ngươi gửi cho ta ..."
"Đừng nhắc tới hắn". Giọng Lam Vong Cơ trầm trầm, lạnh lùng, giống như sương tuyết phủ trên mặt đất.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện, nguội lạnh theo. Trong lòng hắn thật ra hy vọng Lam Vong Cơ đừng để những lời nói đó vào lòng, nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng, không vui, sắc mặt càng lạnh lùng hơn bình thường, thậm chí không đáp lại bằng tiếng "Ừm" quen thuộc.
Mấy ngày này từ sau khi hắn trở về, Lam Vong Cơ vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn nói gì, Lam Vong Cơ hoặc là nói "Ừm" hoặc là nói "Được", vì vậy hắn cảm thấy mình đối với Lam Vong Cơ mà nói chắc là cũng đặc biệt, nên thường không biết xấu hổ mà coi như vài ý tốt của Lam Vong Cơ là chỉ dành riêng cho hắn, nhưng thái độ Lam Vong Cơ hiện giờ, hắn lại cảm thấy tự mình cho mình là đúng rồi.
Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, trêu hoa nghẹo nguyệt phong lưu chốn nhân gian, thích nhất dây dưa cùng nữ tử xinh đẹp, danh tiếng đời trước của hắn đã bị đánh bay hoàn toàn. Ngoại trừ việc tiếp xúc thân thể không trong sáng với Lam Vong Cơ, thì hắn không có tí kinh nghiệm nào đáng nói, loại tâm tình khiến người ta lúng túng chân tay thế này, hắn là lần đầu tiên gặp phải.
Hắn lén lút nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vẫn im lặng không nói gì, trước đây hắn cảm thấy con người Lam Vong Cơ này đặc biệt dễ đoán, nhưng bây giờ chả thể đoán ra được cái gì. Hắn rất sợ rằng hắn tự mình đa tình, nếu Lam Vong Cơ đối với căn bản không có ý tứ đặc biệt, vậy hắn nên làm gì cho phải ...
Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy bầu không khí trên thuyền thêm xấu hổ, vì vậy gượng gạo đổi chủ đề: "Ta đói rồi".
Lam Vong Cơ rốt cuộc ngước mắt lên nhìn qua, Nguỵ Vô Tiện gãi gãi mặt, cách đây không lâu hắn mới ăn ba cái bánh rán, làm sao có thể đói được, hắn là nghĩ Lam Vong Cơ chỉ ăn có một cái, sợ y đói rồi, người mà đói thì tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt sẽ dễ nổi giận, vì vậy quyết định cho Lam Vong Cơ ăn no trước rồi mới nói chuyện khác.
Có lẽ khi tâm tình Lam Vong Cơ tốt rồi, thì có thể nhận ra kỳ thật y rất thích mình đấy nhỉ.
Lúc này Ôn Ninh lên tiếng: "Vậy công tử, chúng ta đi đâu?"
Ôn Ninh hỏi khiến Nguỵ Vô Tiện giật nảy mình một cái, ánh mắt và tâm tư của hắn vẫn còn trên người Lam Vong Cơ, thế mà không phát hiện Ôn Ninh cũng ở trên thuyền.
Ôn Ninh có chút ngượng ngùng nói: "Ta vẫn luôn ở đây á ..."
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, quyết định chuyển sang một chủ đề khác, chỉ đạo Ôn Ninh chèo thuyền, đi đến một đầm sen. Đến khi Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ không chỉ hái đài sen cho hắn, còn tự mình bóc hạt sen cho hắn, để rất rất nhiều hạt sen lên tay hắn, Nguỵ Vô Tiện đoán rằng, tâm tình Lam Vong Cơ có lẽ đã tốt hơn rồi, vì vậy đề nghị, xuất phát đến thành Vân Bình.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cái tên khốn Kim Quang Dao kia, rồi xử lý tốt việc chung thân đại sự của chính mình.
---------------------------------------
Lời tác giả:
Tôi thực sự là độc ác, viết mổ đan gì đó, đau lòng Tiện Tiện.
Mọi người còn nhớ bức thư đó không, cuối cùng ta đã bổ sung cho cái hint bức thư rồi, tâm trạng Giang Trừng đại khái giống như bạn thân không kể về việc có bạn trai cho tôi nghe vậy, nổi giận, sao? Không chỉ bạn trai, sinh con cũng không nói với tôi, càng giận hơn. Hơn nữa bạn trai này còn là người mà tôi không thích, tức chết rồi. Từ những lời Giang Trừng hình dung về Uông Kỷ trong nguyên tác có thể nhận ra, Giang Trừng tuyệt đối không thích Uông Kỷ, liên quan đến tính cách, với lại Uông Kỷ lại quá ưu tú, sau này lại vì chuyện Liên Hoa Ổ bị phá huỷ, Giang Trừng lại càng không thích nhiều hơn.
Mọi người lúc nhỏ từng có người bạn như vậy bao giờ chưa, hắn không chơi với một người, sau đó bạn và người đó chơi với nhau, hắn sẽ tức giận với bạn, hồi tiểu học tôi có một người bạn như vậy, tôi không ám chỉ cữu cữu là XXJ (Viết tắt của Gà tiểu học = ấu trĩ) nha, không có nha, tôi cảm thấy hắn dễ thương mà.
Bởi vì thế giới quan ABO không xét đến vấn đề đoạn tụ (gay), cho nên Tiện Tiện này sẽ tích cực hơn trong nguyên tác một chút nha, sau này cũng rất tích cực.
Tiểu công tử đang vui chơi thoải mái bên ngoài, không cần lo lắng, Dao muội bận bỏ trốn, không có lòng dạ nào bắt thằng bé đâu. Hơn nữa tôi đã từng ám chỉ trong truyện, tiểu công tử thân thủ rất tốt, đầu óc cũng tốt, mọi người cứ tưởng tượng là kết hợp giữa tiểu Uông Kỷ và tiểu Tiện Tiện, vài tên tép riu căn bản không bắt được thằng bé, cho nên tôi cũng không lấp lửng nữa, trước khi kịch tính trong nguyên tác kết thúc thì sẽ không xuất hiện, có lẽ còn hai chương.