(Đời này)
Hàng lông mi dài của Nguỵ Vô Tiện khẽ động đậy, từ từ mở hai mắt ra, bên cạnh truyền đến mùi đàn hương thoang thoảng khiến đầu óc dần trở nên tỉnh táo, hắn mới phát hiện mình đang ôm chặt cánh tay của Lam Vong Cơ.
Doạ hắn sợ đến mức rụt tay lại ngay, nhưng vừa nhúc nhích, lại ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, đau quá bất giác kêu lên "Á!" một tiếng, nhíu chặt đầu mày. Lam Vong Cơ chồm tới, mở vạt áo ra để kiểm tra vết thương cho hắn, động tác tự nhiên thành thục, ngược lại khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ vì mấy việc kiếp trước đã làm với Lam Vong Cơ trong giấc mộng vừa rồi.
"Miệng vết thương đã khép lại rất tốt, dấu ác trớ cũng biến mất rồi."
Giọng điệu của Lam Vong Cơ rõ ràng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn đang trong tâm trạng cảm thấy xấu hổ đó, không để ý, sờ sờ mũi, nói: "Chắc tốn không ít thuốc tốt của Hàm Quang Quân nhỉ, cám ơn."
Thấy Lam Vong Cơ không trả lời mình, hắn lại bắt đầu nói nhăng nói cuội một hồi, chuyện kiểu như kiếp trước bị đâm một kiếm vẫn có thể nhét ruột vào tiếp tục chiến đấu 300 hiệp nữa, Lam Vong Cơ thấy hắn như thế, hẳn là không đáng ngại nữa, mặc đồ cẩn thận lại cho hắn, quay mặt đi. Nguỵ Vô Tiện nghĩ là y muốn rời khỏi, vội vàng đưa tay giữ y lại, "Lam Trạm! Ta nói bậy bạ rồi! Ngươi đừng đi, đừng không để ý đến ta!"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi mà sợ người ta không để ý đến ngươi sao?"
"Sợ, sợ".
Lam Vong Cơ vốn cũng không định rời đi, nhưng không dám nhìn chằm chằm hắn thêm nữa, dù sao Nguỵ Vô Tiện bây giờ chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, kín đáo phác hoạ ra đường nét cơ thể thon gầy, y cố gắng dời đi ánh mắt, dựa vào thành giường, an an tĩnh tĩnh, giống như đã bao nhiêu lần như thế, đợi Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra hồi trước tỉnh dậy nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh đợi hắn, là một việc khiến người ta yên tâm đến thế nào, lâu lắm rồi sau khi bị thương tỉnh dậy, hắn không có được cảm giác có người ở bên cạnh.
Vì thế hắn bắt đầu nhìn ra xung quanh, đây là một căn phòng đơn giản sạch sẽ, không tránh khỏi trở nên tò mò, mới biết Lam Vong Cơ đã đưa hắn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Sau đó Lam Hi Thần đi vào, tuy Lam Vong Cơ tin hắn vô điều kiện, khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất là an ủi, nhưng để tránh cho hai huynh đệ tranh cãi, Nguỵ Vô Tiện cố hết sức chứng minh mình đúng, kể lại rõ ràng những gì nghe và thấy lúc cộng tình với Xích Phong Tôn.
Ba người quả nhiên tìm thấy chứng cứ trong phòng Cấm Thư: tuyển tập những khúc nhạc bí mật của Đông Doanh,《Loạn phách sao》. Một tuyển tập gồm các tà khúc có thể làm nhiễu loạn tâm trí người khác, giết người một cách vô hình.
Sau đó Lam Vong Cơ đến gặp Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần dẫn Nguỵ Vô Tiện trở về lại gian tiểu trúc hẻo lánh đó, trong sân trồng đầy những luống hoa long đảm màu tím, sắc hoa rực rỡ, dưới ánh trăng lạnh lẽo phát ra ánh sáng huỳnh quang khiến người ta yêu thích. Vân Thâm Bất Tri Xứ ở sâu trong núi, tiên phủ trăm năm, nổi danh vì trang nhã, đa số là cây cỏ màu xanh, rất ít sắc hoa, cho dù là có cũng chỉ trồng những loại vô cùng xanh tươi nền nã, Nguỵ Vô Tiện không biết là, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng sẽ trồng loại hoa có màu sắc rực rỡ thế này.
Lam Hi Thần không đợi hắn hỏi, đã giải đáp thắc mắc của hắn. Chậm rãi kể một câu chuyện, rồi y nói: "Vong Cơ từ nhỏ đã rất cố chấp".
Nguỵ Vô Tiện đi trên con đường mòn, hai bên hoa long đảm yêu kiều đua nhau nở rộ, toả hương khắp nơi, cùng với khúc nhạc do Lam Hi Thần tấu lên bên tai.
Lam thị Song Bích, vẻ ngoài giống nhau, nhưng phong thái khác nhau, rõ ràng giống nhau như thế, Nguỵ Vô Tiện nghĩ không ra, tại sao chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể lay động được sợi dây tình cảm, khiến lòng người rung động.
Tiếng tiêu Liệt Băng réo rắt, kỹ thuật của Lam Hi Thần vẫn tinh tế như thế, nhưng hắn chỉ nghĩ tới Lam Vong Cơ lúc sáu tuổi, một thân bạch y, trán buộc mạt ngạch, rõ ràng vẫn là một đứa bé nhỏ xíu nhưng mặt mày nghiêm túc, cô đơn ngồi dưới mái hiên, chờ đợi một cánh cửa không bao giờ mở nữa, cố chấp không chịu rời đi.
Hắn nghĩ, nếu lúc ấy có ai đó ngồi cùng với Lam Trạm thì tốt rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lam Vong Cơ đạp lên ánh trăng, bước đến đưa cho hắn hai vò "Thiên Tử Tiếu", hai mắt Nguỵ Vô Tiện sáng lên, "Hàm Quang Quân! Ngươi thật là chu đáo!"
Tạm biệt Lam Hi Thần, hai người cùng bước vào gian tiểu trúc long đảm, Nguỵ Vô Tiện mở một vò rượu, uống ực một ngụm lớn, sau đó phun "phụt" ra một tiếng. Hôm mới vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn lén lút uống một vò, rồi đổ nước vào, vốn muốn đợi khi Lam Vong Cơ uống thì chọc y, không ngờ Lam Vong Cơ số hên như thế, ngược lại là hắn tự hại mình.
"Không sao không sao, lâu quá không uống, phấn khích thôi". Nguỵ Vô Tiện vội vàng cười ha ha giả lơ, Lam Vong Cơ cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh bắt đầu đọc sách. Nguỵ Vô Tiện đổi vò khác, trộm ngước nhìn y, Lam Vong Cơ nói y chưa từng uống qua rượu trong Tĩnh Thất, vậy y giấu nhiều vò rượu như thế để làm gì? Nhớ tới dưới sàn nhà, có khoảng hơn chục vò rượu lận á, hắn lén lút, rất không có mặt mũi mà nghĩ: Chẳng lẽ là muốn tặng cho mình sao?
Nghĩ tới đây, Lam Vong Cơ đột nhiên ngước mắt nhìn sang, hỏi hắn: "Có chuyện gì?"
Nguỵ Vô Tiện lúc này mới phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nhìn đến mức ngươi ta phát hiện ra, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội nói: "Không có gì, không có gì". Lại liếc nhìn đến bên Lam Vong Cơ, đổi chủ đề: "Thẻ đánh dấu sách của ngươi không tệ, hoa mẫu đơn hả? Khá đẹp đó".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, rũ mắt xuống, "Ừm" một tiếng.
Đó là một đoá hoa mẫu đơn màu hồng nhạt, được ép thành hoa khô để làm thẻ đánh dấu trang, những đường vân tinh tế ở bên trên, màu sắc tươi đẹp, vẫn toả ra hương thơm nhàn nhạt, vừa nhìn là biết được người ta nâng niu, giữ gìn rất kỹ. Nguỵ Vô Tiện không biết là Lam Vong Cơ còn thích những thứ như thế này chứ, bất giác ánh mắt lại bay tới trên người Lam Vong Cơ.
Tuy Lam Vong Cơ nhìn xuống đọc sách, nhưng ánh mắt loé lên, một lúc sau lại ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Nguỵ Anh, sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện gào thét trong lòng: Đáng chết! Ánh mắt của hắn không thể nào rời khỏi Lam Vong Cơ được sao? Nhìn cái gì mà nhìn, tuy rằng rất là đẹp trai .... Lại vội vàng nói: "Không ... Ta, ta mệt rồi, muốn đi ngủ".
"Được". Lam Vong Cơ đáp ứng, cẩn thận kẹp thẻ đánh dấu vào trong cuốn sách, đặt sách xuống đi qua, định cởi bớt áo khoác cho hắn.
"Ta, ta tự làm!"
"Để ta" Lam Vong Cơ ngăn cản đôi tay quơ loạn của hắn, lại nói: "Ngươi vẫn còn bị thương".
Bên trong gian tiểu trúc không lớn, chỉ thắp một ngọn đèn lồng trên bàn, ánh nến hơi vàng, chiếu lên một bên mặt như băng tuyết của Lam Vong Cơ toả ra ánh sáng nhu hoà. Nguỵ Vô Tiện đợi y cởi áo khoác cho mình xong, lập tức lăn vào bên trong giường, nằm nghiêng không nhìn y nữa "Ngủ ngon, Hàm Quang Quân".
"Ngủ ngon, Nguỵ Anh". Lam Vong Cơ cũng nói một tiếng, sau đó Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng cởi áo khoác, rồi trước mắt tối đen, hoá ra Lam Vong Cơ thổi tắt đèn, sau đó Lam Vong Cơ lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn.
Từ khi hắn được hiến xá trở về, hai người vẫn luôn ngủ chung một chỗ, lúc đầu cho là Lam Vong Cơ không nhận ra hắn, nên mới ra sức giở trò quỷ bám dính lấy Lam Vong Cơ, muốn tìm mọi cách để Lam Vong Cơ đuổi hắn đi, dù sao hai bọn hắn cũng lăn giường nhiều lần như thế rồi, hắn cũng không thấy gì xấu hổ hết. Lâu dần Lam Vong Cơ cũng lười quản hắn, nhưng không biết tại sao, từ từ càng lúc hắn lại càng cảm thấy ngại ngùng hơn, rõ ràng Lam Vong Cơ cho đến giờ vẫn luôn không thay đổi gì.
Hắn âm thầm nhích dần vào bên trong, giữ khoảng cách giữa hai người một chút. Phía sau truyền đến mùi đàn hương thanh lãnh, hắn nhắm mắt lại, nghĩ quả nhiên hương thơm từ trên người nọ, vẫn là tốt hơn rất nhiều so với trên quần áo, mùi hương này khiến hắn an tâm, vì vậy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù Nguỵ Vô Tiện ngủ rất nhanh, nhưng giấc ngủ không được yên ổn, sau khi trở lại lần này, mỗi lần ngủ đều gặp ác mộng, liên tiếp cử động lung tung, ướt đẫm một thân mồ hôi lạnh. Sau khi hắn ngủ rồi, Lam Vong Cơ đều sẽ mở mắt ra, ôm lấy người ngủ không yên đó vào lòng, hôn lên trán hắn, dùng tin hương Càn Nguyên bao bọc khắp người hắn, cố gắng để hắn ngủ ngon.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ Nguỵ Vô Tiện dụi dụi vào lồng ngực y, mê man gọi một tiếng: "Lam Trạm ..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dịu dàng nói: "Ta đây, ngủ đi".
Nguỵ Vô Tiện mới bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng cuối cùng trở thành một giấc mơ đẹp.