Lúc Lam Niệm Tích được chín tuổi, các bạn cùng lứa, thậm chí trong số các đệ tử lớn tuổi hơn nó một chút, không ai có thể đánh bại nó, thật xứng danh trở thành vua của đám trẻ nhỏ, đương nhiên cũng không ai dám bàn tán. Khi cần thiết nó có thể đoan phương nhã chính, bình thường vẫn thích cười, thích hồ nháo, miệng ngọt lại còn biết làm nũng, Lam Khải Nhân quả thật là không có biện pháp nào với nó, Lam Kỳ kế thừa sự xuất sắc của Lam Vong Cơ, cũng kế thừa người nào đó khiến ông phải đau đầu.
Nhưng bản thân Lam Kỳ không biết, nó trải qua một cuộc sống hạnh phúc, chẳng qua không giống với các công tử thế gia khác, mọi sinh hoạt của nó chỉ có thể ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nó chưa từng đi đến Hội Thanh Đàm của bất kỳ thế gia nào, cũng gần như chưa gặp qua người của tiên môn nào khác ngoài Lam thị. Ngay cả khi Hội Thanh Đàm tổ chức ở Cô Tô, gia chủ của các thế gia đều dẫn theo con cháu trực hệ đến, nó cũng không được lộ mặt, chỉ có thể tránh né.
"Niệm Tích, Niệm Tích, chúng ta làm thế này là sẽ bị phạt đó!" Lam Cảnh Nghi vừa nói như vậy, vừa vẫn leo lên cây cùng với Niệm Tích.
"Sợ gì, người lớn đều đang chuẩn bị cho Hội Thanh Đàm, ai mà rảnh phạt chúng ta đâu?" Lam Niệm Tích cười hắc hắc, động tác còn nhanh hơn Cảnh Nghi.
Bọn chúng trèo lên đỉnh ngọn cây, có thể nhìn thấy rõ ràng nơi đang tổ chức Hội Thanh Đàm ở đằng trước, người từ các thế gia ăn mặc đủ màu đủ sắc ra ra vào vào, thật là náo nhiệt, nó nói: "Thấy chưa, ta đã nói mà, mấy ngày trước ta nghiên cứu rồi, chỗ này là nhìn rõ nhất".
Lam Cảnh Nghi miệng nói không được không được, nhưng thân thể rất thành thật hồ nháo cùng với Lam Niệm Tích, hắn hưng phấn nói: "Giỏi nha Niệm Tích, rất tốt".
Y vẫn còn nhỏ, không thể tham gia Hội Thanh Đàm, mà Lam Niệm Tích mặc dù là huyết mạch trực hệ, nhưng Hàm Quang Quân là người thích thanh tĩnh, không thích tham gia các hoạt động, cũng không dẫn nó đi, nhưng cả hai nổi tính tò mò lên, vì vậy leo lên cây để theo dõi Hội Thanh Đàm.
Nhìn chỗ đó đông như trẩy hội, ánh mắt hai tên nhóc loé sáng, Lam Cảnh Nghi nói: "Niệm Tích, ngươi nói chúng ta phải lớn bao nhiêu thì mới có thể tham gia Hội Thanh Đàm ha, có vẻ rất thú vị á".
Lam Niệm Tích cười rộ lên: "Cảnh Nghi sư huynh, nếu như ngươi không thay đổi tính tình, thì đời này thúc tổ phụ và đại bá cũng không dám để ngươi đi Hội Thanh Đàm đâu, nếu có đi, người khác không chừng cho rằng ngươi đang mạo danh người Lam gia đó, ha ha ha ha ha".
"Tên tiểu tử nhà ngươi! Ngươi thật không biết xấu hổ mà nói ta! Ngươi nghĩ rằng ngươi tốt hơn ta chỗ nào hả!"
Hai người cứ ngươi một câu ta một câu, ầm ĩ ở trên cây, dưới gốc cây truyền đến một loạt tiếng kêu gấp gáp: "Cảnh Nghi! Niệm Tích! Các ngươi đang làm gì ở trên cây! Nguy hiểm!"
Cúi đầu nhìn xuống, Lam Nguyện vẻ mặt lo lắng đứng dưới gốc cây nhìn bọn hắn, vì sợ bọn hắn quậy quá rơi xuống, hai người này leo cao quá, rơi xuống đất không phải chuyện đùa.
"Lam Nguyện sư huynh!" Lam Niệm Tích tươi cười chào hỏi y, từ nhỏ hai người đã ở cùng nhau, Lam Nguyện luôn chăm sóc nó, vì vậy nó cũng thích Lam Nguyện sư huynh nhất.
"A Nguyện, ngươi cũng không thèm nói tên nhóc Niệm Tích, không biết lớn nhỏ dám cười nhạo ta". Lam Cảnh Nghi giận dữ bất bình lên tiếng.
Lam Nguyện nhìn hai cái người tính tình hoạt bát này, bất lực thở dài, nói: "Nhanh xuống đây đi, Lam lão tiên sinh thông báo các đệ tử lên lớp, nói là gọi một tiên sinh khác dạy cho chúng ta".
Lam Cảnh Nghi nghe thấy thì phản ứng đầu tiên là sẽ bị phạt, tháng này y đã bị phạt đủ nhiều rồi, vội vàng leo xuống cây, Lam Niệm Tích không cam lòng, cũng leo xuống.
Lam Nguyện lại nói: "Là thông báo chúng ta đến lớp cho năm học này, Niệm Tích ngươi còn nhỏ, hôm nay nghỉ, có thể đi chơi, nhưng không thể leo cây nữa, nguy hiểm".
Lúc này Lam Niệm Tích mới phát hiện đã bị vị sư huynh tốt này "lừa" leo xuống, vị sư huynh này của nó là đệ tử ưu tú hàng đầu của các lớp học, kỹ thuật ăn nói cũng đứng đầu.
Đành nhận mệnh mà nói: "Biết rồi biết rồi, ta ra sau núi đi dạo là được chứ gì, các ngươi đi đi, hết lớp lại tìm ta". Nói rồi nó nhổ cọng cỏ trong miệng ra, lắc lư đi về hướng sau núi.
Dáng vẻ đó thực sự không giống người Cô Tô Lam thị một chút nào, nếu để Lam Khải Nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ tức xì khói.
Lam Niệm Tích cảm thấy buồn chán, nghĩ xem đi ra sau núi bắt chim, hay là bắt cá, hay là tuỳ tiện tìm một cành cây rồi leo lên đánh một giấc, hai tay nó ôm sau gáy bước đi cực kỳ không quy củ, cả gan thế này là bởi vì hiện giờ mọi người đều đã đi đến Hội Thanh Đàm ở đằng trước, con đường ra sau núi này chắc chắn một bóng ma cũng không có, nó cũng lười giả bộ đoan chính gì đó.
Không ngờ nó vừa quẹo một khúc cua, đi đến gần mới phát hiện trong đình hóng gió ở chân núi có một người đang đứng. Người này một thân áo tím, dáng người rất cao, có lẽ chỉ thấp hơn Lam Vong Cơ một chút xíu, bề ngoài trông rất khí thế dữ dằn, đầu mày nhíu chặt, nhìn mặt là thấy tính tình không tốt lành gì, lại nhìn thanh bội kiếm màu tím đeo bên hông, tay phải đeo một chiếc nhẫn màu tím. Mặc dù Lam Niệm Tích chưa từng nhìn thấy người của thế gia khác, nhưng nó rất thông minh, chỉ bằng đọc trong sách, cũng có thể đoán ra Tử Điện, Tam Độc, người đó chắc chắn là Tông chủ Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng.
Lam Niệm Tích không ngờ chỗ này sẽ xuất hiện người ngoài, bị doạ hết hồn, lại nhớ tới bộ dạng hiện giờ của mình há chẳng phải đang làm mất mặt Lam Gia, lập tức nhỏ cọng cổ trong miệng, chỉnh mạt ngạch ngay ngắn, phất phất tay áo, làm ra vẻ đoan chính, đến trước mặt người nọ hành lễ, nói: "Giang tông chủ".
Nhưng vị Giang tông chủ này, vừa nhìn thấy nó, thì sắc mặt đáng sợ giống như gặp quỷ, nhanh chóng bước tới chụp lấy bả vai nó, hỏi nó: "Ngươi, ngươi là ..."
"Á! Đau!" Lam Niệm Tích còn nhỏ, Giang Trừng lúc này, kích động không khống chế được sức lực, siết mạnh đến nỗi nó phải la lên thành tiếng.
Mà Giang Trừng mặc kệ nó giãy giụa, cao giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Thế này khiến Lam Niệm Tích bị doạ sợ rồi, há miệng mà không nói ra được lời gì, bộ dạng này của Giang Trừng, làm nó cực kỳ sợ hãi.
"Niệm Tích".
Một giọng nói lạnh lùng điềm đạm truyền đến, tiếp theo đó tiếng chuông bên hông vang lên leng keng, Lam Niệm Tích quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lam Vong Cơ đến, nó vui mừng kêu: "Phụ thân!"
Nghe thấy tiếng gọi này, tay Giang Trừng buông lỏng ra, Lam Niệm Tích vội vàng giãy ra, chạy đến ôm eo Lam Vong Cơ, trốn trốn phía sau người y, lại có chút hiếu kỳ nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, ló ra nửa cái đầu nhìn Giang Trừng.
Giang Trừng sắc mặt tái mét, nói: "Hoá ra là tiểu công tử của Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ lịch sự hành lễ với Giang Trừng, dẫn Lam Niệm Tích xoay người định rời đi, Giang Trừng thấy thái độ này của y, giọt nước tràn ly nổi giận lên, ở sau lưng nói: "A, mấy năm trước nghe nói Hàm Quang Quân đi săn đêm mang về một đứa trẻ". Hắn hừ lạnh một tiếng tiếp tục, "Thật là không ngờ, Lam nhị công tử phong quang tế nguyệt xứng danh một đời, lại cùng với tà ma ngoại đạo Di Lăng Lão Tổ lén lén lút lút làm ra việc bừa bãi như vậy".
Lời này vừa nói ra, Lam Niệm Tích trừng to hai mắt nhìn Giang Trừng, còn Lam Vong Cơ hơi quay đầu lại, đôi mắt nhạt màu nhìn qua. Lam Vong Cơ lúc nào cũng luôn trong dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm, ngay cả trong cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh, Giang Trừng cũng chưa từng thấy y có cảm xúc gì khác, mà lần này, Giang Trừng rõ ràng cảm nhận được, sát ý của Lam Vong Cơ.
Cảm giác áp chế từ trên người Càn Nguyên cực kỳ ưu tú, cùng với sát ý lạnh lẽo kia, khiến hắn đứng đó không nhúc nhích được, thậm chí đổ mồ hôi lạnh. Nhưng Lam Vong Cơ không nói nhiều lời, sau đó một khắc thu hồi ánh mắt lại, dẫn Lam Niệm Tích đi. Chỉ còn lại Giang Trừng đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng quen thuộc như thế của Lam Niệm Tích, trên mặt lộ ra vẻ u ám.
Đi bộ trên đường, ngang qua một cái ao nhỏ, trong đó hoa sen đỏ đang nở rộ rực rỡ, chuồn chuồn bay lượn khẽ chạm trên mặt nước, gợn lên từng vòng tròn, bọn hắn đi lên một cây cầu đá, Lam Vong Cơ nhìn ngắm phong cảnh trước mắt, do dự một chút, dừng chân lại.
Lam Niệm Tích bị y dẫn theo, cuối cùng mới bình tĩnh lại sau cơn chấn động hồi nãy, nó từng đọc thấy trong sách, cũng biết Nguỵ Vô Tiện lúc đầu là người của Vân Mộng Giang thị, nhưng sau này phản bội bỏ đi, vì đủ loại nguyên nhân mà nó không hiểu, chỉ không ngờ Giang tông chủ đối với cha nó lại hận thù như vậy.
Những lời nói vừa rồi cứ nằm trong đầu Lam Niệm Tích không xua đi được, nhìn Lam Vong Cơ dừng lại, ngọn gió thổi qua, cùng với hương sen bay tới mang chút thanh mát, trái tim Lam Niệm Tích cũng rung động theo, bất giác mở miệng, hỏi y: "Phụ thân, cha không thích con có phải không?"
Nếu như thích, tại sao lại lén lén lút lút sinh ra, nếu như thích, tại sao đặt tên là Di? Đây không phải nói rất rõ ràng, nó là thứ mà hắn muốn quên đi đúng không.
Lam Vong Cơ quay đầu qua, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, nói với nó: "Cha của ngươi đã mạo hiểm tính mạng để sinh ngươi ra, làm sao lại không thích ngươi". Sau đó y quay đầu, nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong đôi mắt nhạt màu mang theo vẻ đau khổ, nói: "Người mà hắn không thích, là ta".
Ngày đó, nó biết mọi dịu dàng và thống khổ mà phụ thân nó có, đều dành cho một người. Vị phụ thân mà đối với chuyện gì cũng xem nhẹ, không một gợn sóng, vị phụ thân mà nó sùng bái và tôn kính, vị phụ thân mà nó thích nhất nhất, chỉ khi nhắc đến người đó, là sẽ buồn như vậy.
Nó không muốn lại nhìn thấy phụ thân trong dáng vẻ buồn bã đến nỗi khiến lòng người đau xót, từ đó nó không nhắc đến bất cứ chủ đề nào liên quan đến cha của nó nữa.
Vài năm qua đi, lúc Lam Nguyện tròn mười lăm tuổi, Lam Vong Cơ đặt tên tự cho hắn: Tư Truy. Lam Niệm Tích nghĩ, phụ thân lại nhớ cha rồi.
Cho dù không ai nhắc đến, cũng không ngăn được nỗi mong nhớ của phụ thân đối với cha.
***
Hôm nay nó nhìn người nằm trên giường, dáng vẻ hoàn toàn không giống với ấn tượng trong ký ức, trong lòng nó cảm xúc lẫn lộn.
Lam Niệm Tích thật ra không thích Nguỵ Vô Tiện, người này mặc kệ mọi thứ mà bỏ đi, để lại phụ thân và nó, đối diện với đủ thứ trên đời, giày vò lẫn nhớ nhung. Nó không thích thế này, cho nên chôn kín mọi thứ có liên quan đến cha, tuy nhiên lúc nó đã quyết định như thế, sau nhiều năm nỗ lực như vậy, người này, đột ngột quay trở về.
Giống như mạnh mẽ xé rách vết thương đang dần dần lành miệng, ép người ta phải tiếp tục nhìn, cũng không quan tâm điều đó tàn khốc đến mức khiến người ta đau lòng thế nào.
Tay Lam Niệm Tích siết chặt thành quyền, nói: "Vì sao lại trở về! Đây là thế nào!"
"Niệm Tích" Lam Vong Cơ cực kỳ hiếm thấy khiển trách nó một tiếng, "Không được vô lý".
Đúng mà, lẽ ra nó nên biết từ lâu, ngay cả nó có tránh né đề cập như thế nào, người này giống như đã khắc vào xương máu của Lam Vong Cơ, thấm vào sinh mệnh của y, luôn luôn có thể tác động đến sướng khổ vui buồn của y.
Vậy mình được xem là cái gì chứ?
Nó tràn đầy tức giận, cao giọng nói: "Con sẽ không thừa nhận hắn".
Sau đó không đợi Lam Vong Cơ nói, xoay người chạy ra ngoài. Nó hoàn toàn không quan tâm đến gia quy, chạy thật nhanh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, trong lòng nghẹn một cơn tức giận, chuông bạc bên hông vẫn vang lên lanh lảnh, kêu đến mức làm nó tâm phiền ý loạn.
---------------------------------------------
Lời tác giả:
Kỳ thật tôi không dám viết về 13 năm của Uông Kỷ, bởi vì quá đau khổ, cho nên dùng góc nhìn của tiểu công tử, để nhìn cuộc sống của phụ thân mình.
Tính cách thằng bé giống Tiện Tiện, là so bề ngoài, tâm tình Uông Kỷ so ra thì phức tạp hơn, một mặt không muốn hạn chế thiên tính của thằng bé, một mặt cần phải hạn chế nó, để tránh cho nó đi trên con đường của Tiện Tiện, cho nên trong phạm vi có thể, sẽ để nó phá phách. Nhưng thằng bé thật ra rất hiểu chuyện rất biết chừng mực, dù sao cũng là huyết mạch của Uông Kỷ mà.
Tâm trạng Giang Trừng khi nhìn thấy Lam Kỳ cũng rất phức tạp, lại đúng lúc Lam Kỳ chín tuổi, về phần tại sao Giang Trừng ở sau núi, mọi người tự hiểu ngầm đi.
Thằng bé nói rằng không thừa nhận, chính là tâm lý phản nghịch, hơn nữa nó rất thích phụ thân của nó đó, không muốn có người chia tách phụ thân khỏi nó đâu.
Nội tâm Uông Kỷ: Đứa nhóc bướng bỉnh này, cha của ngươi ta còn chưa đuổi được tới tay đâu, đã không giúp gì còn làm loạn thêm.