- -----
wattpad @keoxoaingotngao
Kiều Lạc Du theo bản năng lui một bước, ở trong lòng hung hắng mắng Lâm Ngô một trận.
Nếu cô với Lâm Kiến Ngộ cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, rồi lại cùng nhau đi vào phòng học, không biết sẽ gây nên bao nhiêu sự chú ý, vẫn là không nên đi.
"Sợ bị sinh viên khác thấy sao?" Lâm Kiến Ngộ sao có thể đoán không ra tâm tư của cô, dương môi cười cười, chỉ về phía bên phải vườn cây, "Bên kia là nhà ăn giảng viên, phòng của đội hùng biện ở ngay cạnh đó, ăn xong tôi dẫn em đi xem."
Kiều Lạc Du ở trường bốn năm, chưa từng đi qua nhà ăn giảng viên, chỉ nghe Nguyễn Mộng Ngữ nhắc qua, đồ ăn ở đó ngon hơn so nhà ăn học sinh.
Cô nhìn điện thoại, mười hai giờ rưỡi. Buổi chiều tiết thứ năm là một giờ bốn mươi, nếu ăn nhanh hẳn là kịp.
"Đi thôi." Lâm Kiến Ngộ nhìn ra Kiều Lạc Du do dự, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, nhanh chóng cất bước.
Kiều Lạc Du buông điện thoại, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Nhà ăn giảng viên lầu một chỉ có thể trả bằng thẻ giảng viên, lầu hai cùng lầu ba có thể dùng tiền mặt trả. Sinh viên ngại phiền toái, không muốn tới nơi này, cho nên giữa trưa nhà ăn ngoại trừ giảng viên thì cũng là giảng viên nước ngoài.
Kiều Lạc Du tìm vị trí ngồi xuống, Lâm Kiến Ngộ đi lấy đồ ăn, chỉ chốc lát liền bưng đồ ăn lại đây.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí như vậy, cứ tự nhiên giống như Lâm Ngô vậy." Lâm Kiến Ngộ đem chiếc đũa đưa qua đi, ngồi xuống đối diện cô.
Kiều Lạc Du mím môi, khẽ gật đầu
Mới đầu khách khí là bởi vì "anh trai của Lâm Ngô", hiện tại là bởi vì "Giảng viên đại học", thân phận sau làm cô không dám lỗ mãng.
Lâm Kiến Ngộ cũng không miễn cưỡng, cùng cô trò chuyện: "Em có biết gì về đội hùng biện không?"
Đừng nói đội hùng biện, Kiều Lạc Du đối với hùng biện ấn tượng chỉ dừng lại ở năm nhất. Năm ấy học viện thiết kế cực kỳ xui xẻo, vòng thứ nhất đã gặp học viện Văn Học. Năng lực logic hoàn toàn như bị treo lên đánh cho tới tả. Đợt thứ hai lại gặp phải học viện truyền thông, đương nhiên năng lực biểu đạt cũng bị treo lên đánh.
Lúc ấy nghe lớp trưởng kêu gọi, mọi người đều đi xem hai trận thi đấu. Mỗi lần cùng bốn thí sinh ngối đối diện tranh luận, Kiều Lạc Du đều cực kỳ muốn vỗ tay, nhưng là đồng đội ở bên cạnh nhìn, cô lại không dám hé răng.
Về sau, số lần tổ chức cuộc thi hùng biện càng ngày càng ít. Sự yêu thích đối với hùng biện của toàn bộ trường cũng yếu bớt. Nhưng có thể là do hai trận thi đấu ấy đã cho cô ấn tượng quá sâu đậm, Kiều Lạc Du trước sau đều cảm thấy mọi người sẽ hùng biện đặc biệt lợi hại.
Trong nháy mắt, động não thần tốc, nhanh chóng tìm được lỗ hổng của đối phương hơn nữa nghĩ ra lời nói phản bác, loại người này dù tri thức có sẵn thì cũng chính là năng lực tư duy đều quá cường.
"Nghe Lâm Ngô nói qua một ít, tôi thực sự hiểu biết không nhiều lắm." Kiều Lạc Du trả lời thực tế.
Lâm Kiến Ngộ nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, lúc ăn cơm nói cho cô tình hình cơ bản của đội hùng biện, bao gồm giải thưởng mấy năm gần đây đạt được, chẳng qua toàn bộ hành trình không có nói đến bản thân anh, không khỏi làm Kiều Lạc Du có điểm tò mò.
Ăn xong, trên đường đi đến phòng huấn luyện, cô không nhịn được bèn hỏi: "Anh tham gia hùng biện đã bao lâu rồi?"
"Từ lúc mới vào cấp ba, đã mười năm rồi."
"Mười năm?" Kiều Lạc Du nghe thấy liền kinh ngạc.
"Em thích Hán phục chắc cũng lâu như vậy?" Lâm Kiến Ngộ trên mặt mang theo ôn hòa cười, thong thả ung dung mà nói: "Thích cùng kiên trì là tuyệt đối, tôi nghĩ em sẽ không chỉ thích mười năm mà thôi, khả năng kéo dài đến cả đời cũng có thể hiểu."
Âm thanh chậm rãi truyền đến, Kiều Lạc Du chỉ cảm thấy trong lòng chỗ nào đó bị xúc động tới rồi, nhiều năm như vậy, quả thật kiên trì cùng động lực đều phát ra từ sự yêu thích.
"Cho nên anh đã trở lại." Cô thuận miệng tiếp câu, ghé mắt nhìn về phía anh.
Lâm Kiến Ngộ trên mặt ý cười tựa hồ càng đậm, hơi hơi gật đầu, trong giọng nói lộ ra một chút kiên định: "Đúng vậy, cho nên tôi đã trở về."
Anh nói: "Trở về để lấy quán quân."
Vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt bỗng nhiên bị mở ra. Một người đàn ông xa lạ thần sắc kích động nhìn Lâm Kiến Ngộ, giương giọng nói: "Lần này tôi đã nghe được rỗi, nói chuyện giữ lời nha người anh em!"
Kiều Lạc Du bị giật mình đứng ngây ra. Đang ở tò mò người kia là ai, nghe thấy Lâm Kiến Ngộ bên cạnh đáp câu "Tôi sẽ", quay đầu cùng cô giới thiệu: "Huấn luyện viên đội hùng biện, Bùi Trạch."
Cô chưa từng nghe nói qua Bùi Trạch, không biết anh cũng là cựu sinh viên, lễ phép nói: "Xin chào thầy Bùi, em là Kiều Lạc Du."
"Chào em chào em, là...... Là trợ lý của chúng ta sao? Đừng gọi anh là thấy, giống như bọn họ gọi đàn anh đi." Bùi Trạch mở cửa ra hết cỡ, nghiêng thân mình mời hai người đi vào.
Kiều Lạc Du bị anh làm cho khó hiểu, nhưng vẫn là thành thành thật thật gọi " đàn anh Bùi".
Lâm Kiến Ngộ mời cô đi vào trước, ở phía sau đóng cửa lại, Kiều Lạc Du vừa đi vào ngay lập tức nghe được âm thanh dõng dạc hùng hồn. Hai nam sinh đứng ở chính giữa, khí thế làm cho cô có cảm giác bọn họ giây tiếp theo sẽ lao vào động thủ.
"Sắp tới sẽ thi đấu nên họ ở đây tập luyện." Bùi Trạch thấy cô bị doạ, vội vàng giải thích, hô tên của bốn đội viên kia, phất tay ý bảo bọn họ lên sân khấu.
Kiều Lạc Du tưởng 3v3, kết quả là......1v5?
Lâm Kiến Ngộ này hoàn toàn không kinh ngạc, xem ra đây hẳn là trong hình thức huấn luyện thường ngày. Quan trọng nhất chính là, một chọi năm thế nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu muốn thua?
Bùi Trạch thấy năm người kia cũng chưa thể diệt được vị kia, lại hô hai người lên sân khấu.
"Chờ bọn họ muốn mô phỏng luyện tập, hai người cùng nhau xem đi."
"Tôi có lớp vào tiết năm sáu." Lâm Kiến Ngộ nhìn thời gian, đã không còn sớm, "Tan học xong lại tới, đi trước đây."
Bùi Trạch mở cửa cho bọn họ, nhướng mày với Kiều Lạc Du một cái, "Đàn em thường xuyên ghé qua đây nha, đội chúng ta cần giúp nhiều thứ lắm."
"Được thôi đàn anh, hẹn gặp lại." Cô cười gật đầu.
Từ phòng huấn luyện đi ra, Kiều Lạc Du không khỏi cảm thấy thêm bội phục nhóm người này, quay đầu hỏi Lâm Kiến Ngộ: "Tôi nên tới vào lúc nào?"
"Thứ sáu tôi không có tiết, cả ngày đều ở chỗ này." Anh dừng một chút, mắt lộ ra ý cười, "Thời gian còn lại thì tuỳ em muốn đến lúc nào cũng được."
"Quyết định vậy đi!"
Cô cảm giác như bản thân bước vào một thế giới mới. Một thế giới mà trước kia không một chút quan tâm, không hề thấy hứng thú, nhưng cô cũng không phản cảm, ngược lại có loại kích động cùng chờ mong.
Không biết vì cái gì, Kiều Lạc Du đột nhiên hy vọng bọn họ có thể giành được chức quán quân, cũng hy vọng Lâm Kiến Ngộ có thể giành được chức quán quân.
Hai người đi cùng nhau đi đến giảng được, Lâm Kiến Ngộ bỗng nhiên bước chậm lại, nhẹ giọng nói: "Em đi vào trước đi."
Kiều Lạc Du dọc theo đường đi đều suy nghĩ đến việc hùng biện, thiếu chút nữa quên mất người này là giảng viên sắp có lớp, gật đầu đáp, đi vào phòng học trước.
Lâm Ngô cùng hai bạn cùng phòng khác ngồi ở dãy cuối cùng của phòng học, Kiều Lạc Du vừa vào cửa ngay lập tức thấy các cô, xách túi đi đến bên cạnh ngồi xuống.
"Sao lại hàng cuối?"
"Chúng ta đã tới trễ." Lâm Ngô buồn bực.
Bởi vì là lớp đầu tiên, sẽ có người rất ít vắng mặt. Hơn nữa này giảng viên chính là Lâm Kiến Ngộ, trong phòng học cơ hồ không có chỗ trống
Không bao lâu, Kiều Lạc Du thấy người vừa mới cùng mình tách ra bước vào phòng, các nữ sinh ánh mắt sáng lên, có người nho nhỏ "Oa" một tiếng.
Kiều Lạc Du nghe được bạn cùng phòng Lâm Ngô hít một ngụm khí lạnh, "Chết tiệt, đẹp trai thật chứ"
"Em nguyện ý, em thật sự nguyện ý mỗi tiết đều tới."
"Niệm niệm không đi học tuyệt đối sẽ hối hận."
"Đúng vậy đúng vậy." Lâm Ngô ở bên cạnh phụ họa các cô hai câu, cười đến xấu hổ.
Chuông vào tiết vang lên.
"Chào các em, tôi là giảng viên học kỳ này của các em, Lâm Kiến Ngộ." Anh cười một tiếng, tay cầm lấy phấn, viết tên của mình cùng QQ lên bảng đen, "Có việc có thể ở liên hệ QQ với tôi."
Phía dưới các nữ sinh nghe được giọng nói của anh, tất cả bày ra bộ dạng ngây ngốc, hưng phấn mà lôi kéo người kế bên.
Lâm Ngô thấy thế học giọng Đông Bắc "Ai da" một tiếng, ở bên cạnh lắc đầu, "Nhìn kìa, nhìn vẻ mặt của anh ấy kìa."
"Vẫn là nhìn đi." Kiều Lạc Du cố ý chọc ghẹo: "Cậu không phải đang nhọc lòng chuyện đại sự của anh trai sao. Mình thấy nữ sinh học viện các cậu nhìn ai cũng đẹp nha, nhân tiện tìm kiếm một chút."
"Xinh đẹp là rất xinh đẹp, nhưng có thể xứng với anh trai mình thì không được mấy người." Lâm Ngô nâng má, nói giỡn: "Nếu cậu là chị dâu của mình, thì mình thấy cũng được."
Kiều Lạc Du cũng chống cằm nhìn lại nàng, chớp chớp mắt, "Không chừng rất khó thành hiện thực rồi."
"***."
Trên bục Lâm Kiến Ngộ tìm lớp trưởng hỏi sổ điểm danh, bắt đầu điểm danh.
Giảng viên khoa Phát thanh không đeo tai nghe khi lên lớp, sợ các sinh viên sẽ học theo. Lâm Kiến Ngộ đi đến giữa phòng học, chỉnh âm lượng lớn hơn một chút, đọc rõ tên từng sinh viên.
"Anh ấy sẽ không làm tụi mình khó xử chứ?" Kiều Lạc Du không yên tâm hỏi.
"Anh trai mình ——"
Kiều Lạc Du nghe này ngữ khí kéo dài, cho rằng câu nói kế tiếp là "Đương nhiên sẽ không", không nghĩ tới Lâm Ngô tạm dừng ba giây, buồn bã nói: "Kia đương nhiên sẽ có!"
"......"
Lâm Kiến Ngộ cứ gọi một tên đều sẽ ngẩng đầu nhìn một cái, lỗ tai anh thính, có thể nghe ra âm thanh phát ra từ vị trí nào dễ như trở bàn tay.
Mau chóng gọi đến tên các sinh viên học biên đạo.
"Lâm Ngô."
"Có."
Lâm Kiến Ngộ ngước mắt hướng cô nàng cười cười, nói ra tiếp theo cái tên ——
"Hạ Niệm Niệm."
Hạ Niệm Niệm chính là người bạn cùng phòng với Lâm Ngô hôm nay vắng mặt, Kiều Lạc Du vội vàng hô.
"Có."
"Có."
Lớp học đột nhiên an tĩnh, Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô đồng thời trợn tròn mắt, nhìn về góc bên phải phòng học.
Sao lại có thêm người điểm danh giúp Niệm Niệm vậy?
"***, chuyện như thế nào đây? Niệm Niệm còn tìm người bên ban phát thanh hỗ trợ sao." Lâm Ngô với bạn cùng phòng ở bên cạnh bất mãn: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Quỷ biết, cô ấy điên rồi đi."
Lâm Kiến Ngộ hứng thú mà nhìn các cô, dùng đầu bút gõ gõ sổ điểm danh, tâm tình tựa hồ rất sung sướng, trong giọng nói mang theo một tia ý cười: "Rốt cuộc thì ai mới là Hạ Niệm Niệm đây?"