- -----
wattpad @keoxoaingotngao
Đội hùng biện mà cũng yêu cầu trợ lý huấn luyện viên sao?
Kiều Lạc Du bối rối, căn bản không biết làm công việc gì.
Kỳ thật không chỉ riêng cô thấy lạ, đội hùng biện nghe được huấn luyện viên Lâm Kiến Ngộ muốn tìm trợ lý tới hỗ trợ cũng cảm thấy mơ hồ.
Nhóm trưởng của đội hùng biện là phó thư ký giáo đoàn thầy Triệu, huấn luyện viên là đồng đội năm đó của Lâm Kiến Ngộ, Bùi Trạch. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh anh ở lại nhận huấn luyện. Mấy năm nay bọn họ vẫn duy trì liên hệ, quan hệ không tồi, Lâm Kiến Ngộ lần này trở về cũng là do anh ngỏ lời mời.
Bùi Trạch tuy nói là huấn luyện viên, nhưng Lâm Kiến Ngộ vẫn luôn kính nể vị đội trưởng năm xưa này, cực kỳ tôn trọng ý kiến của anh.
"Tới giúp chúng ta sửa sang lại tư liệu cũng khá tốt." Bùi Trạch vừa nghe liền đáp ứng, vỗ vỗ bả vai anh, nói giỡn: "Bất quá chúng ta không có phát tiền lương nha."
Đội hùng biện từ quản lý đến đội viên, tất cả đều dựa vào đam mê mới đi đến hôm nay, sao có thể nói chuyện gì tiền lương chứ.
Lâm Kiến Ngộ hơi cong môi, có chút bất đắc dĩ cười thanh: "Mặt khác tôi tới giải quyết, các cậu đồng ý cho tôi đem người theo là được."
Thầy Triệu ngày thường rất ít tới đây, đội hùng biện tất cả đều do Bùi Trạch phụ trách. Anh gật đầu đồng ý, mặt khác hai vị huấn luyện viên khác cũng không có ý kiến gì.
Chờ từng người tản ra đi làm việc, Bùi Trạch tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Tôi không nghĩ là huấn luyện viên cần trợ lý, mà là Lâm Kiến Ngộ cậu thiếu trợ lý đi."
Anh nghĩ đến buổi sáng hôm nay Bùi Trạch trêu chọc mình, nhịn không được cúi đầu cười cười, duỗi tay đánh chữ.
Lâm Kiến Ngộ: Lần sau gặp mặt lại nói chi tiết, hiện tại không còn sớm, đi ngủ thôi.
Lâm Kiến Ngộ: Đêm nay ngủ ngon, chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du: Chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du tắt máy tính, đi vào nhà vệ sinh, rửa tay xong tính lên giường lại thấy Nguyễn Mộng Ngữ đang nhìn mình.
"Lạc Du, mình cần cậu." Nguyễn Mộng Ngữ tóm lấy ghế dựa, mặt đầy vẻ đáng thương.
Kiều Lạc Du do dự một chút, ở trong lòng yên lặng thở dài, xoay người đi đến bên cạnh cô, "Phác thảo có vấn đề?"
"Mình còn chưa nộp, nhưng mình cảm giác có điểm kỳ quái." Nguyễn Mộng Ngữ thiết kế lễ phục, kết hợp Trung Quốc và Phương Tây.
"Cậu đem chỗ này đổi thành màu hồng tím thử xem." Kiều Lạc Du cẩn thận mà xem qua, hơi cúi eo, "Có thể đem làn váy sửa lớn một chút, hoặc là đem váy dài hơn."
Nguyễn Mộng Ngữ hiển nhiên không có ý tưởng giống vậy, nhíu nhíu mày, đem bút để ở cằm.
Kiều Lạc Du đưa ra ý kiến, tiếp thu cũng được, không tán đồng cũng thế, đều không sao cả, dù sao cô cũng đã giúp.
"Cậu nghĩ lại đi." Cô xoay người lên cầu thang, đeo tai nghe.
Sáng hôm sau, Kiều Lạc Du bị tiếng thổi tóc của bạn cùng phòng đánh thức. Cô híp mắt nhìn nhìn điện thoại, mới tám giờ, thật phiền. Ngủ hai thêm giờ nữa, lại bị tiếng kéo ghế dựa cùng tiếng dịch chuyển đồ đạc làm cho tỉnh giấc.
Hầy
Kiều Lạc Du trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cái màn giường, hoàn toàn thanh tỉnh. Mùa đông quá lạnh, dù tỉnh cũng chỉ muốn nằm trong ổ chăn. Cô nghiêng người phía dưới gối đầu lấy điện thoại ra, xem vòng bạn bè.
Không ít bạn tốt đã rời giường, đều cập nhật về đề cương luận văn, bằng không chính là khóc than kêu không muốn đi làm. Nửa năm trước tốt nghiệp đơn giản chính là như vậy. Từ cuộc sống đại học nhẹ nhàng vô ưu vô lo trung nhảy ra cuộc đời vội đến trời đất tối tăm.
Kéo xuống một chút, thấy được Lâm Ngô đăng bài ——
Lâm Ngô: Vì cái gì nhà người khác em gái đều có chị dâu, mà ta lại không có?
Phía sau còn kèm theo biểu tượng cảm xúc 【 ủy khuất ba ba 】
Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô không có nhiều bạn chung, nên không thấy được những bình luận phía dưới.
Lần trước Nguyễn Mộng Ngữ đọc tư liệu của Lâm Kiến Ngộ, hình như nghe được anh là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp ở trường này, về sau làm việc ở radio hai năm, tính toán hiện giờ cũng tầm hai mươi bảy tuổi.
Trách không được Lâm Ngô nhọc lòng lo cho hôn sự của anh.
Kiều Lạc Du thuận tay bấm nút like, không quá để ý, tiếp tục lướt.
......
Lâm Ngô buổi sáng đi học, bỗng nhớ tới chuyện luận văn của Kiều Lạc Du, sợ cô ngượng ngùng không dám hỏi Lâm Kiến Ngộ. Cô nàng vội vàng gửi wechat cho vị anh trai nhà mình.
Lâm Ngô: Anh!!!
Lâm Ngô: Anh nhớ cùng Lạc Du bàn một chút chuyện luận văn. Cô ấy chắc chắn sẽ không chủ động tới tìm anh.
Lâm Kiến Ngộ: Đã tìm cô ấy rồi.
Lâm Ngô: Ôi, quan tâm quá vậy.
Lâm Ngô: Chậc chậc chậc ~
Lâm Kiến Ngộ: Có vấn đề gì?
Lâm Ngô: Anh đừng cho là em nhìn không ra!!!
Lâm Ngô: Anh có phải muốn đuổi theo Lạc Du nhà ta không hả?
Đối diện trầm mặc một lát.
Lâm Kiến Ngộ: Rõ ràng lắm sao?
Lâm Ngô: Không rõ ràng ha ha ha ha ha ha em đoán mò thôi.
Lâm Ngô: Lêu lêu lêu, anh cũng có hôm nay, bị dụ nói ra.
Lâm Kiến Ngộ trực tiếp gửi một tấm hình, là lịch dạy của anh.
Lâm Kiến Ngộ: Coi chừng không qua môn.
Lâm Ngô:??? Quá chán ghét anh.
Lâm Ngô: Nếu anh cho em rớt môn, em nhất định làm cho anh hối hận!
Lâm Kiến Ngộ: Đợi tới cuối kỳ xem sao.
Lâm Ngô bị anh làm cho thất vọng, cố ý đã gửi vòng bạn bè riêng tư. Ai ngờ vừa tan học lập tức nhìn thấy Kiều Lạc Du bấm nút like, nhanh chóng gửi tin nhắn.
Lâm Ngô: Muốn tới bồi ta đi học hay không ~~~
Kiều Lạc Du giao luận văn cho Lâm Kiến Ngộ, đối với trình diễn thiết kế lại không có linh cảm. Cảm thấy đợi ở phòng ngủ cũng vô dụng, không bằng đi ra ngoài thay đổi không khí.
Kiều Lạc Du: Cũng được. Tiết năm sau hay là tiết bảy tám?
Lâm Ngô: Tiết năm sau, phòng 315. Thuận tiện giúp bạn cùng phòng của em điểm danh, cô ấy đi du lịch chưa trở về.
Kiều Lạc Du: Được.
Giảng đường gần với nhà ăn, Kiều Lạc Du cảm thấy hơi thèm vịt quay của nhà ăn. Tính ăn xong liền trực tiếp đi đến phòng học. Nghĩ đến bản thân nghe không hiểu chương trình học biên đạo chuyên nghiệp, tay cầm đem tập vẽ cùng bút mang theo. Tự nhiên trong lòng lại có linh cảm.
Rời giường chuẩn bị đồ, thấy thời gian còn sớm, ngồi ở trên ghế lướt Weibo, dùng nhấn like hình các cô gái, sau đó lại mở WeChat ra làm mới vòng bạn bè.
Thầy Ngô: Tuần sau thầy không ở trường học, buổi chiều trước một giờ ở văn phòng, em có vấn đề thì tranh thủ tới.
Kiều Lạc Du nhìn đến này động thái sau, vội vàng xách túi, cơm cũng chưa ăn chạy đến văn phòng, muốn giảng viên hướng dẫn đề xuất chút ý kiến cho mình.
Phương diện thiết kế xác thật không có gì để bắt bẻ cô, thầy giáo xem qua phác thảo cũng khen ngợi. Chỉ là phối hợp màu sắc quá mức đơn điệu, có thể nhiều thêm màu sắc khá.
Kiều Lạc Du cầm tranh vẽ từ văn phòng ra, dọc theo đường đi đều suy nghĩ nên màu sắc nào phối hợp, thế nào mới có thể hấp dẫn đại chúng, hình dạng và cấu tạo của Hán phục dành cho nam sinh......
"Chị Kiều Lạc Du...... Đàn chị!!"
Nghe thấy ai đó hô hai tiếng, cô rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Xoay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhận ra đó là phát thanh viên Tề Thần.
Tề Thần cùng Lâm Ngô là bạn cùng lớp cao trung, hai người khi đó quan hệ không tồi, cùng nơi huấn luyện học phát sóng, về sau lại thi đậu cùng trường đại học, cùng học viện, quan hệ tự nhiên càng tốt hơn.
"Đàn chị." Tề Thần chạy đến bên cô, "Chị đến trường lúc nào vậy?"
"Đầu tháng đã đến, vội nộp đề cương luận văn."
Tề Thần nghe vậy nhìn về tranh vẽ trong tay cô, "Đây là tác phẩm trong luận văn của chị sao?"
Kiều Lạc Du ừ một tiếng, thấy cậu tò mò, nhanh chóng đưa qua.
Tề Thần không đưa tay nhận, cười lắc đầu, mở lòng bàn tay ra, "Em mới vừa đánh bóng rổ, tốt nhất vẫn không nên xem, sợ làm hư đến đồ của chị."
Kiều Lạc Du không nghĩ đến việc này, tùy ý mở ra một tờ, đưa tới giữa hai người, "Không đẹp lắm, cũng giống như trước kia."
"Bộ này nhìn thật đẹp nha." Tề Thần ngẫm nghĩ một chút, nhớ tấm hình Lâm Ngô đã từng đăng trong vòng bạn bè, "Là Hán phục hả?"
"Đúng vậy đó."
"Vậy hẳn là buổi trình diễn hoành tráng nha."
"Không hy vọng quá hoành tráng, có thể thuận lợi tốt nghiệp là được."
Tề Thần cười một cái, hỏi tiếp: "Đàn chị, Lâm Ngô gần đây đang làm gì vậy?"
"Có thể làm gì, đương nhiên là đi học nha."
Kiều Lạc Du có ấn tượng không tồi đối với cậu chàng. Trò chuyện vài câu cũng là chuyện thường, Lâm Kiến Ngộ đang đi đến sân bóng rổ vô tình thấy được một màn này. Thấy hai người vừa nói vừa cười, ngay lập tức lên tiếng.
"Tề Thần."
Hai người nghe được tiếng gọi đồng thời ngước mắt.
Lâm Kiến Ngộ trong tay cầm mấy trang tư liệu, không nhanh không chậm mà đi tới bên này. Gương mặt nhìn qua ôn nhuận thanh nhã, cảnh đẹp ý vui.
"Đàn anh Kiến Ngộ." Tề Thần cùng anh chào hỏi.
Tề Thần trong đội hùng biện, bọn họ đều gọi đàn anh đàn chị. Chẳng sợ Lâm Kiến Ngộ là thầy giáo, cũng quen miệng gọi anh một tiếng đàn anh.
Kiều Lạc Du đóng tập vẽ lại, tùy tay nhét vào trong túi, cũng hô theo: "Chào đàn anh."
Lâm Kiến Ngộ nhẹ nhàng đáp, cũng không nhìn cô mà nghiêng đầu hỏi Tề Thần: "Mới vừa đánh bóng rổ xong?"
"Vâng vâng."
"Những người khác đều đang tập luyện, sao cậu không cùng họ tập luyện đi?"
Tề Thần trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn: "Anh phụ trách chỉ đạo chúng em sao?"
"Lát nữa anh còn có tiết dạy, Bùi Trạch ở bên kia phụ trách."
"Vậy em liền đi đây." Tề Thần xua tay tạm biệt Kiều Lạc Du, chạy từ từ đến phòng huấn luyện tìm các đồng đội.
Bởi vì một câu "Bùi Trạch ở bên kia phụ trách" là có thể ném xuống bóng rổ chạy tới huấn luyện sao?
Quả nhiên đụng tới thứ mình thích đều sẽ nguyện ý nỗ lực.
"Trợ lý huấn luyện viên chỉ cần một lần tới một lần, phụ trách sửa sang lại chút tư liệu, công việc rất nhẹ nhàng." Âm thanh như suối nước truyền vào trong tai cô, hàm chứa ý cười: "Em cảm thấy thế nào?"
Kiều Lạc Du không nghĩ tới sẽ từ chối anh, kể cả công việc nhẹ nhàng hay không thoải mái, cô đều nên gật đầu đáp ứng.
"Nếu anh không sợ tôi gây thêm phiền toái, đương nhiên là có thể."
"Như thế nào mà nói là gây phiền toái?"
Một câu bình thường từ trong miệng anh, không khỏi làm Kiều Lạc Du ngẩn ra, trong lòng không nổi lên ấm áp nhè nhẹ.
Lâm Kiến Ngộ nâng cổ tay nhìn thời gian, "Em ăn cơm chưa?"
"Tôi chưa ăn." Kiều Lạc Du cảm giác anh muốn mời mình ăn cơm, nhanh chóng đưa ra lý do,: "Tôi đáp ứng buổi chiều cùng đi học với Lâm Ngô, hiện tại không kịp ăn cơm."
"Là tiết năm sáu?"
"Đúng vậy."
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt chứa đầy nét ấm áp. Cả người nhìn tăng thêm nét nhu hòa tốt đẹp.
"Yên tâm đi, tới kịp." Giọng anh bỗng nhẹ hơn, phá lệ êm tai: "Đi cùng tôi, sẽ không làm cho em đến trễ."
Kiều Lạc Du chớp chớp mắt một chút, không có phản ứng.
Có ý tứ gì đây?
Lâm Kiến Ngộ hơi hơi rũ mắt, bên môi vẫn còn mang tươi cười, hòa nhã nói: "Buổi chiều tiết năm sáu là do anh dạy."