Dung Bội kể chuyện của Vệ Yến Uyển cho Như Ý nghe, Như Ý nằm trên gối khẽ nhắm hai mắt, sau khi tỉnh dậy nàng không cảm thấy bất an gì, bao gồm cả chuyện của Vệ Yến Uyển, cũng như hoàng thượng chăm sóc nàng. Lục mai được đặt trong tẩm điện, nàng như được sống lại, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nhưng nàng có buông bỏ được hắn không? Nàng rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ về những chuyện trước đó, nàng cảm thấy hắn chăm sóc nàng là vì hắn cảm thấy có lỗi.
"Còn Vĩnh Kỳ và Hải Lan thì sao, bọn họ có khỏe không? Chắc họ rất lo cho ta, mau, đi viết thư gửi cho họ đi!" Dung Bội gật đầu đi ra ngoài.
Từ khi tỉnh lại nàng chưa bao giờ nhắc tới hắn, hiện tại trong lòng có chút nhớ hắn, nhưng ngược lại trong lòng rất bình tĩnh, không dao động. Nàng biết, hắn đối xử với nàng như hiện tại chỉ là hắn cảm thấy tội lỗi, đối với nàng cũng chỉ là tội lỗi và bù đắp, trong đầu là lời nói của Dung Bội hắn cẩn thận chăm sóc nàng, nàng cảm thaay rất bối rối. Nàng nhìn đi chỗ khác, thấy chậu lục mai tươi tốt, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của lục mai, nhưng nàng không có phản ứng gì. Nàng đang nghĩ lục mai Tô Châu này rất tươi tốt, còn chậu lục mai tromg Dực Khôn cung thì sao? Đó là lục mai trong trái tim nàng. Mà chậu lục mai trong lòng nàng sớm đã khô héo, cho nên bây giờ nhìn thấy lục mai Tô Châu, trong lòng sớm đã không còn tư vị năm xưa. Bánh đậu đỏ, lục mai năm đó cũng vậy. Còn có cả người kia. Sự chân thành năm đó..... Bỏ đi, nàng không muốn nghĩ nữa! Lục mai phương nam đem đến phương bắc vốn là không sống được, tình cảm ở trong thâm cung cũng giống vậy, cũng sẽ không dài lâu. Đây hẳn là một đạo lý đi....
Hoàng thượng đã biết nàng đã tỉnh lại, nhưng nàng không muốn gặp hắn. Hắn ước có thể đến bên cạnh nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng. Nhưng hắn biết mình đã làm nàng bị tổn thương, biết lúc này nàng lạnh nhạt hắn, nhưng hắn cảm thấy rất nhớ nàng. Bất quá, hắn cũng hy vọng này khỏe mạnh, không cần phải chịu cực khổ, không cần đau lòng vì hắn. Hắn cảm thaay rất đau lòng, hắn muốn gặp nàng.
Cuối cùng trung cung cũng tỉnh lại, trong ngoài cung đều biết, cho dù có vui vẻ hay không, đều phải giả vờ vui vẻ đi thăm hỏi. Hương Kiến, Dĩnh phi cùng Khác tần thấy Như Ý tỉnh lại, rất vui vẻ. Các nàng cùng nhau cầu phúc cho Như Ý, Như Ý rất xúc động, vội vàng bảo các nàng đứng dậy, phân phó Lăng Chi đi chuẩn bị trà.
Mi Nhược: "Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng đã tỉnh lại, thật tốt!"
Khác tần: "Nương nương, người cảm thấy cơ thể như thế nào?"
Hương Kiến: "Nương nương không phải đã tỉnh lại rồi sao? Các ngươi cũng đừng lo lắng, hỏi nhiều câu như vậy, nương nương trả lời từng câu sẽ cảm thấy mệt mỏi." Như Ý và các nàng cũng biết tính tình Hương Kiến, cho nên cũng không để ý.
Như Ý: "Hương Kiến nói đúng, thân thể của bản cung rất tốt, cảm ơn các muội đã quan tâm bản cung, đến thăm bản cung như thế này. Trong lòng bản cung rất vui vẻ, các muội không cần lo lắng." Ba người cùng nhau tán ngẫu. Mi Nhược: "Nương nương có điều không biết, trong lúc người hôn mê, hoàng thượng ngoại trừ tới Cửu Châu Thanh Yến đều ở lại chăm sóc người, cũng chưa thị tẩm ai, không đến hậu cung. Các phi tần trong hậu cung cảm thấy rất ghen tị, bọn muội đều cảm thấy hoàng thượng rất quan tâm người, đều cảm thấy rất vui vẻ."
Khác tần: "Đúng vậy nương nương, hoàng thượng xử trí Vệ thị tâm tư ác độc, còn tức giận vì cô ta hãm hại người!"
Hương Kiến: "Nương nương, mùi hương lục mai trong tẩm điện của người rất dễ chịu, là hoàng thượng cố ý tặng nương nương, có thể thấy hoàng thượng rất quan tâm người."
Không phải là Như Ý không biết, nàng chỉ cảm thấy không thoải mái. "Được rồi, bản cung đã biết." Sau khi tán ngẫu một lúc, bọn họ đem thuốc bổ từ Mông Cổ tặng cho nàng, Như Ý nhận lấy. Ba người bọn họ cáo lui.
Hoàng thượng cho gọi Giang Dữ Bân tới: "Hoàng hậu hôn mê lâu như vậy, có ảnh hưởng tới thân thể không, có để lại di chứng gì không?"
"Hoàng thượng yên tâm, hoàng hậu nương nương tuy rằng hôn mê lâu, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt sẽ không có gì đáng ngại, cũng không có di chứng gì. Vi thần sẽ tận tâm tận lực chữa trị cho nương nương." Sau khi nghe Giang Dữ Bân nói, trái tim treo lơ lửng của hắn cũng đã an tâm. Nàng đã bình an! Hắn biết được Hương Kiến cùng phi tần Mông Cổ đi thăm nàng, liền muốn đi hỏi Hương Kiến tình hình của Như Ý. Vì sao hắn hỏi Hương Kiến? Vì nàng tính tình thẳng thắn, có thể bọn họ sẽ nói không đúng, chỉ là Hương Kiến nói lại hắn mới yên tâm hơn.
Hắn kêu Lý Ngọc cùng mình tới Thần Hi tẩm cung, nơi ở của Hương Kiến.
Hương Kiến không ngạc nhiên, trong lòng cũng đã có đáp án, hắn tới hỏi về hoàng hậu nương nương. Nàng hành lễ với hắn, ban đầu hắn hỏi thăm tình hình của nàng, có thoải mái hay không...
Hương Kiến nói: "Hoàng thượng, có chuyện gì người nói thẳng luôn đi!" Sự thẳng thắn của nàng không làm hắn ngạc nhiên, ngược lại hắn mỉm cười: "Hôm nay nàng đi thăm hoàng hậu, nàng ấy thế nào?"
"Hoàng thượng quan tâm hoàng hậu nương nương như vậy, sao không đích thân đến thăm, cần gì phải tốn công đến đây hỏi thần thiếp." Hoàng thượng tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Hương Kiến cảm thấy buồn cười, "Tinh thần của hoàng hậu rất tốt, nhưng chỉ là bên ngoài, trong lòng thần thiếp không biết, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tâm bệnh còn phải dùng thuốc, tìm ai thì trong lòng hoàng thượng cũng đã rõ."
"Vậy nàng ấy nghĩ như thế nào?"
"Thần thiếp không biết, nương nương đối với thần thiếp cũng chỉ là khách, còn trong lòng nương nương nghĩ thế nào, thì thần thiếp không biết. Không bằng hoàng thượng tự mình đi hỏi." Hoàng thượng cũng không tức giận, ra khỏi điện Thần Hi. Hương Kiến không nhịn được mở miệng: "Hoàng hậu nương nương chắc rất đau lòng."
Trong lòng hắn vẫn quyết định mình nên đi thăm nàng, cho dù nàng có muốn nói chuyện với hắn không, hắn cũng muốn đi thăm nàng. Một ngày nào đó hắn sẽ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng nàng, hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ xà vào lòng ôm chặt hắn.