Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng phân phó Dung Bội mang khăn và nước ấm tới để lau mặt cho Như Ý. Mấy ngày nay hắn nói rất nhiều chuyện với nàng, nhưng không nhận được một câu trả lời, hắn không khỏi có chút thất vọng, hắn sợ nàng vĩnh viễn hôn mê, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì có thể ở cạnh nàng. Hắn sai người mang cháo tới, dựng gối lên nhẹ nhàng để nàng tựa người vào gối. Hắn lại sợ nàng không thoải mái, sai người lót một tấm khăn lông cừu mềm mại để nàng thoải mái hơn. Cầm lấy bát cháo nhẹ nhàng thổi, dùng môi mình thử nhiệt độ rồi mới đút cho nàng ăn. Từng thìa từng thìa, tới khi nghe tiếng thìa chạm xuống đáy bát, hắn mới đặt bát xuống, nhìn dáng vẻ yên tĩnh của nàng, nàng rất dịu dàng. Hắn lại cảm thấy buồn vì sao lúc đó hắn nói tính tình nàng không ôn hòa? Thật nực cười, hắn tự trách mình.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, nàng nằm yên tĩnh trên giường, giống như một thiếu nữ lười biếng, hắn đưa tay vén tóc mai của nàng, mở miệng nói: "Không biết khi nào nàng mới ngủ đủ đây, mau mở mắt nhìn trẫm. Nàng ngủ lâu như vậy, đến lúc đi lại sẽ khó khăn. Mau tỉnh dậy...."
Lý Ngọc tiến vào bảo hắn trở về Thanh Yến Cửu Châu phê duyệt tấu chương, hắn muốn ở đây duyệt tấu chương với nàng, nhưng hắn phải cân bằng hậu cung, sợ rằng nàng bị người ta buộc tội.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi lui xuống trước đi, lát nưqx trẫm sẽ đến." Hắn cầm khăn lau miệng cho nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn lên: "Ngoan ngoãn ở đây chờ trẫm." Giọng điệu của hắn giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Sắp đến bưqx trưa, Giang Dữ Bân phụng mệnh một ngày bắt mạch bình an cho Như Ý hai lần, Thiên Địa Vạn Xuân chỉ còn lại Dung Bội, Lăng Chi và Như Ý. Dung Bội vừa muốn hỏi tình hình của Như Ý, lại thấy ngón tay nương nương khẽ cử động, nàng vui vẻ hô to: "Giang thái y, mau nhìn xem, ngón tay nương nương cử động rồi!" Giang Dữ Bân thấy vậy ngạc nhiên, nhẹ nhàng gọi hoàng hậu nương nương, Dung Bội và Lăng Chi đứng ở một bên.
Như Ý từ từ mở mắt, nàng thấy ba người canh giữ ở giường của nàng, gọi nàng, nàng mỉm cười nhìn họ.
Đôi mắt của Dung Bội đỏe hoe, Lăng Chi đã sớm rơi nước mắt, Giang Dữ Bân mở miệng: "Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh lại, mạch tượng của người đã ổn định, còn hơi suy yếu, nhưng nương nương yên tâm, không có gì đáng ngại!"
Chưa đợi Như Ý mở miệng, Lăng Chi đã nói: "Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh lại, dọa chúng nô tỳ sợ chết khiếp!"
Dung Bội nghẹn ngào: "Nương nương, người tỉnh lại là tốt rồi, chúng nô tài cũng yên tâm hơn!"
Như Ý muốn ngồi dậy, Dung Bội kê gối đỡ nàng ngồi dậy, nhìn bọn họ ai nấy không mắt đều đỏ hoe cũng là rơi lệ, Như Ý vẻ mặt ôn nhu nói: "Khiến cho các ngươi lo lắng rồi, đừng khóc nữa. Cảm ơn các ngươi đã chăm sóc ta trong thời gian này, đặc biệt là Giang Dữ Bân." Bọn họ nói chuyện một lúc, Tam Bảo xông vào: "Nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay nô tài ăn không ngon, ngủ không ngon, chỉ sợ người..." Lời chưa dứt, nước mắt đã giàn dụa trên mặt. Như Ý cùng Dung Bội cười hắn: "Ngươi xem, ngươi xông vào dọa nương nương như vậy, thật là..."
"Cảm ơn ngươi Tam Bảo, còn có Dung Bội và Lăng Chi, bổn cung không sao rồi, đừng khóc nữa, đứng lên đi." Tam Bảo gật đầu, bọn họ nói chuyện một lát liền hỏi Như Ý cảm thấy khó chịu ở đâu không, Như Ý lắc đầu, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Tam Bảo: "Nương nương, nô tài đi bẩm báo với hoàng thượng, người biết được sẽ rất vui mừng! Mấy hôm nay đều là hoàng thượng chăm sóc nương nương."
Lăng Chi cùng Dung Bội ở một bên nói: "Đúng vậy, nương nương, hoàng thượng biết được sẽ rất vui vẻ, người để Tam Bảo đi bẩm báo với hoàng thượng đi." Bọn họ đều đang đợi Như Ý trả lời, nhưng đợi một lúc cũng không thấy nàng hồi âm, Như Ý có chút lúng túng, kỳ thật bây giờ nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn, cho dù gặp nhau thì sẽ như thế nào đây?
Một lúc sau, Như Ý đáp lời: "Không cần, hoàng thượng bận rộn chính sự, không nên quấy rầy! Ta không sao, các ngươi ở chỗ này với ta."
Đợi khi tất cả mọi người lui xuống, Dung Bội cẩn thận mở miệng: "Nương nương, người thật sự không muốn gặp hoàng thượng sao? Nếu vậy hoàng thượng có đến, nô tỳ giúp nương nương tránh hoàng thượng."
"Gặp nhau chi bằng không gặp, làm phiền ngươi rồi." Đúng vậy, gặp nhau chi bằng không gặp, lúc tình cảm nồng đượm, nói mãi không hết chuyện, nhưng bây giờ mở lời lại sợ làm tổn thương lẫn nhau, cho dù gặp mặt, nên làm thế nào?