Nhu Tình Mật Ý

Chương 24



Sự kháng cự của Bùi Vân Xuyên trở nên vô ích, giãy giụa cũng chỉ là trò cười.

Khi ta càng lúc càng quá phận, hắn bỗng nhiên hét lên trong lòng ta, tiếng hét trong đêm tối đặc biệt chói tai, va đập vào màng nhĩ ta, mãi đến khi ta buông tay, tiếng hét đó mới chịu dừng lại.

Hắn lăn lộn từ trên giường ngã xuống đất, nửa thân trần quỳ ngồi dưới đất ôm chặt lấy mình, ánh mắt gần như điên loạn nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, hồi lâu mới hóa thành một tiếng nức nở đau đớn.

Không biết vì sao, ta lại nhớ tới nhiều năm trước, tiếng khóc thê lương của Tiết Đạo Nhiên trước khi chết.

Giống như con thú hoang sắp c.h.ế.t đang kêu gào thảm thiết, thật sự là kinh tâm động phách không nói nên lời.

Ta chỉ nghe thấy hắn vừa khóc vừa lặp đi lặp lại trong vô thức: "A Nhu, ta bẩn, ta là cẩu hoạn, là nô tài, bọn họ đều nói ta bẩn, ngươi không thể như vậy, ta cầu xin ngươi..."

Nhát d.a.o đó, đã cắt hắn thành hai phần.

Quá khứ nửa đời người đã bị cắt đứt hoàn toàn, nửa đời sau của hắn là nô tài, là hoạn quan, là một con ch.ó ngoan ngoãn, hay là một con chuột cống bẩn thỉu trốn trong bóng tối.

Lúc này ta mới biết, giữa chúng ta không phải là khe sâu mà là vực thẳm.

Cả đời này ta cũng không có cách nào đến gần hắn dù chỉ một chút.

Ta cầm lấy y phục của hắn, cúi người mặc vào cho hắn, miệng nhẹ nhàng nói những lời dỗ dành, đến khi người trước mặt dần dần được ta an ủi, ta mới ôm hắn đặt lên giường.

Rồi ta lập tức nằm xuống bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn co rúm lại, ta chỉ nói bên tai hắn: "Ta không chạm vào ngươi nữa, chỉ nằm bên cạnh ngươi thôi."

Ta không nói gì, cũng không hỏi gì, cứ như vậy ở bên cạnh hắn, cho đến khi tiếng thở của người bên cạnh dần dần chậm lại.

Ta nghĩ, hiện tại ta đã không còn gì có thể cho hắn nữa rồi, nếu Bùi Vân Xuyên ở bên cạnh ta thật sự muốn lấy đi thứ gì, vậy cứ lấy đi, ta sẽ không trách hắn.



Tuy nhiên, có những chuyện, cuối cùng cũng cần phải có kết thúc.

Ta vẫn luôn cảm thấy tân đế hiện giờ kiêng dè ta, nhưng sẽ không lấy mạng ta, những điều này đều dựa trên việc ta thật sự chỉ là nghĩa nữ của thứ sử Lương Châu, trước kia từng là một thường dân bình thường.

Nếu ta là công chúa tiền triều, vậy tân đế cũng quyết nhiên sẽ không giữ lại mạng sống của ta.

Thân phận năm đó của ta, những người biết đều đã c.h.ế.t rồi, ngoại trừ Bùi Vân Xuyên, thì chỉ còn Bạch Trạm và Hoắc Quyết.

Bạch Trạm mấy năm trước bệnh nặng qua đời, Hoắc Quyết cũng bị quân phản loạn tấn công vào hoàng thành trói lên đài hành hình.

Trên thế gian này chỉ còn lại một mình Bùi Vân Xuyên.

Khi sứ thần kinh thành đến gặp ta, không tuyên đọc thánh chỉ phế bỏ tước vị của ta, ngược lại còn mời ta vào kinh, thánh thượng cho ta cơ hội biện bạch trước mặt quần thần.

Nếu ta sớm biết mình sẽ rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay, có lẽ đã nhân lúc loạn thế này nâng đỡ một vị tân chủ khác để chống lại hắn, nhưng hiện giờ thiên hạ mới yên ổn, nếu ta thật sự làm như vậy, khiến cho thiên hạ không được yên bình, vậy ta tạm thời cũng coi như là tội nhân rồi.

Ta thì bình tĩnh, còn Bùi Vân Xuyên từ đầu đến cuối chỉ co rúm ở góc phòng cúi đầu không muốn lên tiếng, nhưng vị sứ thần kia vẫn hướng ánh mắt về phía hắn nói: "Bùi công công tự nhiên cũng nên đi cùng với quận chúa, dù sao thì Bùi công công hiện giờ là người duy nhất có thể chứng minh thân phận của quận chúa rồi."

Ý vị trêu chọc trong lời nói này không phải là giả.

Bùi Vân Xuyên liền nở ra một nụ cười giả tạo quen thuộc, hắn từng bước đi đến bên cạnh ta, dường như cuối cùng cũng không muốn che giấu nữa.

Hắn trước mặt sứ thần triều đình hành lễ với ta, giữa lông mày lại là vẻ kiêu ngạo quen thuộc: "Lục điện hạ, nhiều năm như vậy rồi. May nhờ ngài còn thiên vị sủng ái nô tài đến vậy, bây giờ hãy để nô tài tiếp tục cùng ngài đi một đoạn đường nữa."

Gió dài thổi tung mái tóc mai của hắn, hắn cứ như vậy đứng trước mặt ta, bóng hình dưới ánh hoàng hôn cuối cùng cũng lộ ra vài phần tiêu điều.

Trên mặt ta không có chút kinh ngạc hay tức giận nào, chỉ tiến lại gần hắn, cực kỳ nhẹ nhàng vén tóc hắn ra sau tai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv