Nơi này mùa đông cũng không dài, cơ hồ chính là mấy trận tuyết lớn qua đi, thời tiết liền chậm rãi chuyển ẩm. Tuyết đọng tan ra từng ngày, dòng suối nhỏ không biết ngày đêm leng ka leng keng vang không ngừng, dòng nước chảy xiết bên đồng ruộng chảy về các nơi.
Tuyết tan, cỏ dại ngủ đông phía dưới gấp không chờ nổi chui ra khỏi tuyết đọng, lộ ra từng đám mầm cây xanh non.
Cơ hồ trong nháy mắt, trong sơn dã lại là một mảnh màu xanh lục vui sướng phồn vinh.
Màu xanh lục đặc biệt ôn nhu, mang theo vàng nhạt bừng bừng sinh cơ.
Hoa kim tước trong hoa viên của Mai Lật cũng mọc ra mầm mới, hoa đỗ quyên cũng vậy, vườn hoa yên lặng một mùa đông chuẩn bị vào năm nay lại lần nữa nở ra một mảnh biển hoa xán lạn.
Nhìn đám cây cối này, tâm tình Mai Lật luôn thực tốt.
Bất quá, so với đám cây cối mỗi một ngày đều hướng về mặt trời mà sinh trưởng, quỷ hồn phu nhân Pegg trong nhà nhìn càng giống như đang khô héo.
Mellie còn nhớ rõ lúc mình vừa tới thế giới này nhìn thấy phu nhân Pegg, tuy rằng tái nhợt mà gầy ốm, mười phần là bộ dáng người bệnh, nhưng tóc đỏ tươi đẹp cùng đôi mắt xanh biếc như hồ nước, làm người ta nhìn một cái liền tâm tinh lay động.
Nhưng giờ đôi mắt xanh biếc trở nên vẩn đục, tóc đỏ tươi đẹp cũng bất tri bất giác phai màu.
Cứ theo lẽ thường đưa đồ ăn lên cho phu nhân Pegg, khi Mai Lật rời phòng khỏi bà ấy, thấy tóc đỏ từ trước xinh đẹp đã trở nên giống như rơm rạ.
Vào ngày xuân vạn vật sống lại tốt đẹp, Phu nhân Pegg tựa hồ đã không thể kiên trì nữa.
Là bởi vì quỷ hồn không thể trường kỳ ngưng tụ ở lại chỗ này sao? Quỷ hồn của phu nhân Pegg lại vì sao vẫn luôn lưu lại nơi này không muốn rời đi?
Mai Lật dẫm bước chân nặng nề hơn đi xuống lầu, trong lòng có chút sầu lo không thể miêu tả.
“Phanh -- phanh --" có tiếng đập cửa quy luật cắt đứt cô trầm tư.
Tiếng đập cửa này cũng không phải từ cửa chính bên kia truyền đến, mà là từ cửa hông phòng bếp, chỉ cần nghe thấy tiếng đập cửa này, Mai Lật liên biết đây là ai tới.
Sầu lo lúc trước cũng lập tức bị tách ra.
Cô kéo cửa ra, ở ngoài cửa, quả nhiên là quái vật đầm lầy bởi vì quá cao làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không thể thấy đầu.
hắn hiện giờ đã học được gõ cửa, tiếng đập cửa không giống người khác, chậm rì rì, rất đặc sắc.
"anh tới rồi, chờ tôi một chút." Mai Lật nói một tiếng với quái vật đầm lầy ngoài cửa, thay đổi đôi giày càng thích hợp ra ngoài, cầm rổ, mang ô che, thuận tiện từ trên giá cầm cái áo choàng tùy tay khoác ở trên người, lúc này mới ra cửa.
Hôm nay bên ngoài lại mưa, tí tách tí tách mưa nhỏ là ôn thôn nhu hoãn ngày xuân mới có, thậm chí mông lung như sương khói.
Mai Lật giơ ô đi ở bên quái vật đầm lầy, qua mùa đông, áo choàng trên người quái vật đầm lầy đã được cô lấy về, một lần nữa giặt sạch sẽ, hiện đang khoác ở trên người cô.
Chỉ không biết có phải ảo giác hay không, áo choàng này khoác ở trên người quái vật đầm lây lâu rồi, cô luôn cảm giác bên trên có vị cỏ xanh giặt không sạch.
Mùa xuân quái vật đầm lầy sửa lại thói ở trạch mùa đông, chỉ cần có mưa, hắn sẽ bồi hồi trên cánh đồng bát ngát, làm nước mưa mùa xuân tưới sũng thân hình hắn.
Mai Lật một hai ngày không nhìn hắn, liền phát hiện trên người hắn mọc đầy cỏ xanh, so với cỏ xanh trên đồng ruộng còn mọc nhanh hơn.
Có một lần, cô đi cánh đồng bát ngát tìm quái vật đầm lầy, nửa ngày cũng không tìm được hắn, cuối cùng chính hắn giật giật, cô mới phát hiện hắn ôm đầu gối ngồi xổm ở ven đường cô mới vừa đi qua, bởi vì trên người mọc quá nhiều cỏ dại, cô mới không phát hiện, nghĩ lầm đó thật là một khối đá to ven đường bị cỏ dại che khuất.
“Trên người anh có những cây cỏ này, có thể nhổ đi không?” Mai Lật trồng rau củ một thời gian, thường xuyên quen làm cỏ, thấy trên người quái vật đầm lầy mọc cỏ liền ngứa tay.
Lặng lẽ nhổ một lúc, cũng chưa thấy được hắn có gì không ổn, vì thế về sau chỉ cần nhìn thấy trên người hẳn mọc cỏ, liền động thủ hỗ trợ dọn dẹp.
Chính là...... mùa xuân cỏ lớn lên thật sự quá nhanh!
Đi ở trong mưa phùn mông lung, đồng ruộng gần đó và rừng cây nơi xa đều không thấy bóng người, chỉ có hai người bọn họ. Mai Lật thường xuyên bung dù đi ra ngoài cùng quái vật đầm lầy bước chậm trong mưa, thuận tiện hái một chút rau dại về.
Có thể là cô hải loại rau dại này quá nhiều lần, sau đó cô phát hiện trên người quái vật đầm lầy đã bắt đầu mọc loại rau dại này.
Nhìn rau dại mọc lên, lại còn quái vật đầm lầy đưa tới cửa, Mai Lật trầm mặc.
Cô mãnh liệt hoài nghi, trên người quái vật đầm lầy có rau dại chính là hắn tự trồng!
Rõ ràng cô đã khắc chế mình không nghĩ đến trồng rau ở trên người hắn, kết quả tự hắn ra tay!
Hắn căn bản không biết cô phải khắc chế huyết mạch làm ruộng đã có bao nhiêu khó khăn, bởi vì tình yêu, cô đã nhịn đau từ bỏ mảnh ruộng màu mỡ và phân bón, hắn còn muốn một lần lại một lần tự chủ động.
..... Nếu nhất định phải trồng, hy vọng trồng mấy thứ rau khác, rau dại là ăn chút mới mẻ, kỳ thật cũng không phải rất ngon a.
Bị cô cự tuyệt, quái vật đầm lầy cuối cùng không tiếp tục trồng rau dại lên trên người nữa.
Lúc trước hắn là quái vật đầm lầy hệ thiên nhiên không bắt bẻ trên người mình mọc thứ gì, nhưng cũng Mai Lật ở bên nhau thời gian dài, hắn thế nhưng cũng học được bắt bẻ trên người mình một cái gì.
Đám cỏ dại lớn lên tươi tốt sẽ bị Mai Lật không chút khách khí mà nhổ đi, hiển nhiên chúng nó không được yêu thích.
Nhưng thật ra có một lần trên người mọc lên hoa dại, Mai Lật nhìn nhiều hai lần, không nhổ đi, quái vật đầm lầy phát hiện, hơn nữa hắn chậm rãi nhớ lại lúc trước, mỗi lần Mai Lật nhìn thấy hắn đều có ý ném một đóa hoa dại cho hắn. Lúc này sự tình một phát không thể vãn hồi.
Ở trên người quái vật đầm lầy mọc lên các loại thực vật, từ cỏ dại trở thành các loại hoa dại. Mùa xuân là mùa hoa dại bùng nổ, chỉ mấy ngày, trên người quái vật đầm lầy liền nở ra toàn bộ hoa viên. Các thứ hoa dại ở trên người hắn mọc lên, hồng vàng, trắng tím, đủ màu rực rỡ.
Mai Lật vội vàng sửa sang lại vườn rau của mình, ba ngày chưa gặp được quái vật đầm lầy, vừa gặp lại, đã bị bộ dáng "Tâm hoa nộ phóng[ sung sướng hớn hở ]” của hắn làm cho sự ngây người.