Cả cái lều dựng ở trên thân cây đại thụ, che ở một góc phía trên đầm nước, dùng thân cây làm cái giá, nhánh cây kết thành đỉnh lều, lại dùng có tranh phơi khô cùng nhánh cây trải lên.
Hiện tại trên đỉnh lều đã rơi xuống một tầng tuyết thật dày.
"Khụ, đó là tôi làm. Nếu anh chỉ có thể ở đầm lầy, kỳ thật ở tạm đây cũng có thể a, nơi này gió không lớn, còn có thể chắn tuyết......"
"Nếu không, anh dọn đến bên này?”
Mai Lật không xác định hắn có thể hiểu rõ ý tứ của cô hay không.
Quái vật đầm lầy chỉ nhìn thoáng qua cái lều kia, liền nhìn chằm chằm vào cô.
Mai Lật hơi có chút buồn rầu, duỗi dài đôi tay, chờ hắn cong lưng xuống, nâng mặt hắn dùng sức chà xát.
"Anh không ở bên này, có phải bởi vì bên này đầm lầy quá nhỏ hay không?”
Quái vật đầm lầy chậm rãi khom lưng ghé sát vào cô, Mai Lật cảm giác tư thế của hắn không đúng lắm, tựa hồ là một cái ôm.
Cô sửng sốt, tiếp theo cả người đã bị ôm lên.
Mai Lật: "A!”
Cô được quái vật đầm lầy bể lên! Cả người nháy mắt được cất cao. Quái vật đầm lầy ôm cô đi vào đầm nước.
Vào đông đầm nước kết bằng hơi mỏng, một tầng nước nóng mười phần bình tĩnh, ảnh ngược tuyết trắng và cây cối hai bên bờ.
Cô đáp lên vai quái vật đầm lầy, nhìn cái lều gỗ mình làm càng ngày càng gần.
Lúc cô làm là từ dưới tàng cây bên kia, vì thế còn riêng bổ ra một con đường xuyên qua những bụi gai mọc thành cụm.
Suy xét đến độ cao của quái vật đầm lầy, cái lều gỗ này cũng rất cao, bởi vậy bên trong kỳ thật không giữ ẩm bao nhiêu, còn mười phần đơn sơ. Lúc Mai Lật làm, căn bản không nghĩ tới quái vật đầm lầy sẽ thật sự nguyện ý tiến vào.
Đứng ở phía dưới đỉnh lều, Mai Lật nâng gương mặt quái vật đầm lầy có biểu tình mờ mịt, hỏi hắn: " Anh đồng ý đến đây ở?”
"Có phải không?”
Quái vật đầm lầy đương nhiên là sẽ không trả lời, nhưng Mai Lật ôm đầu hắn làm hắn mạnh mẽ gật đầu, sau đó tự mình tuyên bố: "Tốt, anh đồng ý rồi.”
"Về sau mỗi ngày tôi sẽ tới đây, tu sửa lại căn nhà nhỏ đơn sơ này, anh nhất định phải ở đây chờ tôi, được không?”
Có đôi khi Mai Lật cảm thấy quái vật đầm lầy nghe không hiểu mình nói, có đôi khi lại cảm thấy hắn kỳ thật có thể hiểu rõ ý tử của mình.
Ngày hôm sau, cô thấp thỏm mà đi vào bên đầm nước, chuẩn bị sẵn sàng nhìn cái lều trống rỗng, lại thấy quái vật đầm lầy ngoan ngoãn ở bên trong, tuy rằng tư thế vẫn thực tự bể, nhưng hắn không chui đầu vào bùn -- có thể là bởi vì cái vòng hoa trên đầu đỉnh, vừa cong eo sẽ rớt.
Mai Lật cười một tiếng hô lên Đáng yêu, nhìn thấy quái vật đầm lầy ngẩng đầu lên, không đợi hắn lại đây đón, liền cầm váy chui vào con đường nhỏ lúc trước tự mình làm ra, từ bên kia đi đến nhà kho nhỏ phía sau.
Trong tay cô còn cầm rất nhiều công cụ, là tới tu chỉnh nhà ở cho quái vật đầm lầy.
Cô phủ thêm càng nhiều nhánh cây, buộc chặt chúng nó, nhất nhất cố định ở chung quanh lều. Đây là một công việc đòi hỏi kiên nhẫn, Mai Lật một mình sống một thời gian dài, năng lực làm việc tương đổi mạnh, cái gì cũng có thể tự mình cân nhắc làm ra.
Cô cũng không vội, mùa đông không có gì phải làm, cô có thể vẫn luôn cân nhắc nhà kho nhỏ, còn vẽ bản vẽ, sau đó mỗi ngày tới đây làm một chút.
Chậm rãi, hai bên đều đều đắp lên "Tường chắn gió” thật dày, còn dựa vào đại thụ phía sau, Mai Lật ở đó dựng lên một cái nhà kho nhỏ, tương tự lêu lớn.
Nhà kho nhỏ xây ở bên bờ, là chỗ để mỗi ngày cô vào ở, đến khi căn nhà nhỏ vẻ ngoài không phải rất đẹp, nhưng rất thực dụng ấm áp xây xong, một ngày cơ hồ đại bộ phận thời gian cô đều ở chỗ này, thậm chí còn ở đây đặt bếp lò nhỏ có thể nhóm lửa, mang đến một cái bàn nhỏ có thể để đồ vật, cây đèn cùng với thảm nhỏ có thể đắp ở trên người vân vân.
Đồ dùng sinh hoạt linh tinh vụn vặt càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác nơi này liền trở thành một nơi cư trú khác của cô.
Tại đây trong căn phòng đơn sơ, Mai Lật cảm thấy thực an tâm, cô ngồi ở bên bờ đầm, sau lưng bếp là ở trong một góc, cũng không cảm thấy thực lạnh.
Bên ngoài tuyết đang rơi, một mặt đầm nước đối diện cô không che đậy cẩn thận, nhưng cành gỗ sam mới chặt cắm ở đầm nước, chặn lại gió ngẫu nhiên thổi đến. Có thể xuyên qua cành gỗ sam xanh
biếc, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi an tĩnh.
Quái vật đầm lầy sẽ không phát ra âm thanh, mặc kệ cô làm gì, hắn đều lẳng lặng ở bên cạnh.
Mai Lật làm việc của mình, thường xuyên quên hắn, ngẫu nhiên quay đầu lại sẽ đổi diện một đôi trong mắt màu xám -- hắn thường nhìn cô như vậy, đến đôi mắt cũng không nháy.
Mai Lật đột nhiên không kịp phòng ngừa sẽ bị dọa nhảy dựng, phản ứng lại rồi cảm thấy hắn thực đáng yêu.
Cô có lại cảm giác đơn thuần vui sướng khi còn nhỏ một mình trốn đi, trốn ở trong vùng trời đất nhỏ bé chỉ thuộc về chính mình, không có những người khác biết đến.
Nhà cô đang ở thực tốt, đáng tiếc cô vẫn cảm thấy đó không phải nhà mình, quỷ hồn phu nhân Pegg bồi hồi không đi nhắc nhở cô, cô chỉ là một người khách từ dị thế giới.
Còn có tầng hầm ngầm thần bí kia, cũng một lần cô có ác mộng kỳ quái, không thể ở trong căn phòng đó ngủ yên.
Nhưng nơi này không giống, đây là cô tự tay làm ra, cô khoác thảm nhỏ, ngồi ở trên nệm rơm bên bờ, bất tri bất giác liền ngủ, cả người đều thực thả lỏng.
Ngủ ngủ, cảm giác chân lành lạnh, mở mắt, nhìn thấy quái vật đầm lầy gối đầu ở trên chân cô.
Mai Lật mơ mơ màng màng duỗi tay sờ sờ cái đầu lạnh lạnh màu xám, trong lòng nghĩ: Về sau già rồi khả năng sẽ bị viêm khớp mất.
Tình nguyện về sau bị viêm khớp cũng không muốn đẩy hắn ra, đây khẳng định là chân ái.
Có tiểu yêu tinh gần đó tò mò mà tới đây thăm căn phòng nhỏ này, kết quả nhìn thấy quái vật đầm lầy liền bị dọa chạy, cũng không dám đến gần nữa, vì thế cũng chỉ dư lại một ít chim chóc còn đậu ở trên lều, tò mò mà nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Ở nơi Mai Lật không biết, đồn đại về cô đã truyền khắp rừng rậm.
Các yêu tinh tụ tập lại bên nhau khe khẽ nói nhỏ, đàm luận về quái vật đầm lầy vào mùa đông năm nay vẫn ở bên cảnh rừng rậm, cùng với cô gái nhỏ kỳ quái vẫn ở trong căn nhà của nữ vu đang ở bên nhau.