Thân thể Mai Lật ngửa ra sau, thấy rõ ràng hình dáng ngọn đèn rồi, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái vị diệu.
Cô không có động tác, quái vật đầm lầy cũng bất động, chỉ đưa đưa cái đèn bọc bùn tới trước mặt cô, tựa hồ muốn cô tiếp nhận.
- Loại ngôn ngữ tử chỉ đơn giản dễ hiểu này đột nhiên làm Mai Lật sinh ra một ý tưởng -- không phải quái vật đầm lầy này vẫn luôn đuổi theo cô chỉ là vì trả đồ chứ?
Lúc trước hai đoạn gây gỗ, còn có cây đèn đánh rơi ở nơi hoang dã này, cùng với...... nấm trắng đập lên người hån.
Mai Lật vươn hai ngón tay tiếp nhận cây đèn rồi, quái vật đầm lầy cao gầy lại chậm rãi khom lưng cái đầu, đưa đầu và bả vai mình đến trước mặt cô, làm những cái nấm trắng đang sinh trưởng tốt đẹp, an cư lạc nghiệp ở trên người hắn đối diện với cô.
Duỗi tay là có thể hái xuống.
Bởi vì động tác khom lưng ghé sát vào, Mai Lật ngửi được hơi thở nước mưa ướt át, đồng thời cũng thấy rõ ràng bộ dáng của hắn.
Quái vật đầm lấy thế nhưng có một khuôn mặt...... cũng không tính là đáng sợ.
Lúc trước vài lần đối diện cũng không dám nhìn kỹ, nhìn thấy hắn xuất hiện liền chạy, trong ấn tượng cảm thấy hắn như là tượng người điêu khắc kỳ quái đứng ở trong nước, làn da có cảm giác là đá cục xám trắng, hiện giờ mới phát hiện mặt hắn đồng dạng cũng như được điêu khắc lập thể.
Môi cùng làn da màu xám, tròng mắt màu xám, nhìn qua mang chút mờ mịt ngơ ngốc.
Còn có mái tóc màu xám, che khuất hơn nửa khuôn mặt, tích tán nhỏ nước xuống.
Vốn dĩ hẳn là có khí chất u buồn, lành lạnh lại ngưng đọng, nhưng những cái nấm trăng tròn tròn đã phá hủy cảm giác này.
Giằng co trong chốc lát, Mai Lật rốt cuộc có động tác, cô thử thăm dò vươn tay, hái xuống một cái nấm trắng từ trên đầu quái vật đầm lầy.
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Mai Lật quan sát hắn trong chốc lát, phát hiện xác thật hắn không định trở mặt động thủ, ngược lại thực kiên nhẫn chờ đợi, liền nhanh chóng hái xuống tất cả những cái nấm trên người hắn, đựng ở trong váy mình.
Cuối cùng một cái nẩm được gỡ xuống, quái vật đầm lầy mới chậm rãi giật giật, một lần nữa hắn nâng đầu lên, xoay người, dùng tốc độ thong thả giống như khi tới đây đi về hướng vũng bùn, thế nhưng thật sự chuẩn bị cứ như vậy rời đi.
Từ phía sau nhìn xem, quái vật đầm lầy cao gầy dị thường, chính giữa phần lưng có một đoạn xương sống rõ ràng, hai khối xương bả vai nhô lên, mơ hồ có thể thấy dấu vết xương sườn xếp thành hàng, tóc ngắn màu xám ướt át đáp ở phía sau Cổ.
Nhìn kỹ, trừ bề ngoài quỷ dị, thế nhưng còn có chút...... tốt bụng?
Mai Lật ôm một túi nấm trắng, trong tay có cái đèn, trơ mắt nhìn quái vật đầm lầy chìm vào vũng bùn biến mất không thấy, nhất thời còn có chút hoảng hốt.
Là...... thật là tới đưa đồ a? Đem vật bị mất trả lại, tố chất cao như vậy sao?
Chính là, nếu cô nhát gan một chút, từ mấy ngày nay vốn đang sống sờ sờ đã phải bị " Phong Lôi sống" này hù chết.
Mai Lật tâm tình phức tạp, dở khóc dở cười, nửa ngày mới cầm theo đồ và túm nấm trắng trở về.
Bởi vì quái vật đầm lầy này đột nhiên hiện ra, bây giờ đến quỷ hồn phu nhân Pegg trong nhà kia cô cũng không sợ hãi nữa.
Cô hiện tại chỉ cảm thấy, mình sợ hãi nhiều ngày như vậy, thật sự quá không đáng giá.
Hơn nữa càng hồi tưởng càng cảm thấy mạc danh xấu hổ cho mình lúc trước.
Cô trở lại căn nhà lặng lẽ đó, ở trong hoa viên chốc lát, tính toán làm bộ hết thảy đều không có gì phát sinh, làm bộ cái gì mình cũng không biết.
Dùng nấm trắng hái xuống từ trên người quái vật đầm lầy làm bữa tối, lúc ăn Mai Lật liền cảm thấy hương vị không giống nấm lúc trước, có thêm mùi hương cỏ xanh.
Dùng dầu chiên qua, còn khá ngon, mùi vị thực tươi mát.
Giống như bình thường, cô đưa cơm cho Phu nhân Pegg. Dẫm bước chân trầm trọng lên lầu, cô nghĩ, so với thực vật, khả năng chuẩn bị cho Phu nhân Pegg một ít tiền giấy thì càng tốt hơn, nhưng ngẫm lại thì lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, rốt cuộc phong tục nơi này cũng không phải đốt tiền giấy cho người chết.
Lúc này đây, cô không còn tự chủ trương kéo ra bức màn trong phòng, cũng không nói gì.
Phu nhân Pegg vẫn dùng ánh mắt hờ hững chọc vào lưng cô, đến khi cô bưng đồ ăn rời đi.
Sau lưng Mai Lật dựng thẳng lông tơ, cho đến lúc đi đến phòng bếp dưới lầu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. trên đỉnh ngăn tủ, mèo đen vẫn cứ không cho cô sờ, nhưng nhìn sinh vật nhỏ này, Mai Lật vẫn có cảm giác được an ủi lớn lao.
Ít nhất, trong nhà này không chỉ có mình cô là còn sống.
Cây đèn được rửa sạch nước bùn rồi phơi khô, lần thứ hai dùng đến.
Ở đây dưới ánh đèn an ủi, Mai Lật viết xong thư (nhật ký) hôm nay.
"Phu nhân, cuộc sống như phim kinh dị mấy ngày trước vào hôm nay bỗng nhiên biến thành hài kịch, con đã gặp quái vật đầm lầy, nó tựa hồ cũng không có ý tứ thương tổn con. Thế nên làm cho con cảm thấy thực kinh ngạc, có lẽ hết thảy không đến mức không ổn như con nghĩ......"
“Nghĩ theo hướng tốt, nếu phu nhân Pegg đã qua đời, sống cùng với con chỉ là quỷ hồn của bà ấy, vậy con cũng không cần lo lắng bà ấy sẽ bởi vì bệnh nặng lại ăn ít mà lìa đời nữa..
Tối nay trời không mưa, bên ngoài giá rất lớn.
Trải qua một ngày quanh co lại sợ bóng sợ gió, Mai Lật đối với sinh vật phi nhân loại bên cạnh đã đạm nhiên, cô bắt đầu dùng thái độ càng thêm tích cực, vì cuộc sống mà bận rộn.
Ví dụ như từ sông nhỏ phụ cận nổi một đường ống vào trong nhà, hoàn toàn giải quyết nước rửa mặt và tưới rau;
Lại ví dụ như chế tạo cái máy cắt cỏ nhỏ loại nhỏ dùng cầm tay đẩy giản dị, dùng để dọn dẹp cỏ dại mọc um tùm trước và sau nhà;
Tuy rằng tài liệu và công cụ đều không đầy đủ, nhưng tốt xấu là chế tạo thành công.
Hơn mười năm sống độc lập, năng lực làm việc của cô vượt qua phần lớn bạn cùng lứa tuổi.
Đẩy máy cắt cỏ mình tự chế đi cắt cỏ dại, Mai Lật nghĩ thầm, mình xuyên qua thế này, chẳng lẽ là tới thúc đẩy nông nghiệp thế giới này phát triển sao? Dựa vào các loại công cụ thủ công?