Cô buông lỏng tay, mọi người ở đây bị động tác của cô kinh ngạc đến ngây người đều phục hồi tinh thần lại, Tần Phi Thường nhanh chóng chạy lên đưa cho cô một cái khăn lông, "Phu nhân, mời lau tay.”
La Ngọc An quay đầu, phát hiện ánh mắt nhìn mình có loại lĩnh ngộ "Quả nhiên là như thế, cô là thực sự là thứ sát nhân cuồng ma”.
Cô không biết nên giải thích động tác đột nhiên của mình thế nào, vừa rồi như bị xui khiến, trong thân thể có thứ gì sai sử cô làm loại chuyện này, hẳn chính là vật chất sền sệt vừa rời đi.
Tần Phi Mạc kẹp văn kiện lại, nói: "Phu nhân xin yên tâm, nơi này chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ.”
Thốt ra lời này, làm các cô càng như là một nhóm tội phạm phi pháp không thể gặp ánh sáng, bất quá suy nghĩ một chút kỳ thật cũng không sai, Tần thị cũng có rất nhiều việc không thể lộ ra ánh sáng. Thị thần tồn tại đã không để đại chúng biết được, giống như vậy các sự kiện có quan hệ với thị thân, bình thường cũng sẽ không cho đại chúng biết tình hình thực tế.
Cô yên lặng rửa sạch tay, vẫn cảm giác nỗi lòng phập phồng không chừng, bỗng nhiên rất muốn nhìn Nhị ca một cái, đi sang một bên mở trò chuyện video ra.
Tần thị thần thông qua di động nhìn thấy phía sau cô một mảnh hỗn độn, khẽ mỉm cười, ngữ khí như thường hỏi: " Sự tình giải quyết, khi nào An trở về?”
La Ngọc An: "Nhị ca, anh đã biết tình huống nơi này, mới bảo em tới sao?”
Thị thần khẽ lắc đầu, tóc dài không ai buộc cho hắn tản ra một bên, theo động tác phiêu phiêu đãng đãng, "Không biết, nhưng La thị dường như có chấp niệm chưa tiêu, cho nên để nàng đi một chuyển."
Hẳn vốn còn tính toán tìm được nguyên nhân, chờ thê tử trở về, sẽ giúp cô xử lý sạch việc này, không nghĩ tới thê tử của mình đã tự giải quyết vấn đề.
"An, khi nào trở về đây?”
Hắn giống một đứa trẻ tịch mịch, không ngừng truy hỏi người nhà khi nào về, tuy rằng ngữ khí và biểu tình hoàn toàn không giống, nhưng La Ngọc An đúng là có cảm giác này. Tâm cô bởi vì vô số thi cốt mà trầm trọng lập tức trở nên mềm mại, giãn mặt mày trả lời: "Em lập tức trở về, thực nhanh.”
Tần Phi Mạc lưu lại nơi này xử lý tiếp, Tần Phi Thường mang theo người đưa cô về Du Châu. trên đường, bởi vì cô trầm mặc khác thường, Minh Hoàng lo lắng mà lặng lẽ tới khuyên cô.
"An tỷ, lúc trước chị bỗng nhiên động thủ tuy rằng có chút đột nhiên, nhưng em cảm thấy chị không làm sai. Việc này nếu trực tiếp giao cho công an Nghiên Châu bên này, bọn họ còn phải đi theo lưu trình. Ông lão kia tuổi quá lớn, khả năng còn sẽ khởi động cơ chế bảo hộ, trở thành tội phạm ở ngục giam qua tuổi già. Nghiên Châu bên này phong tục tập quán chú ý nhất 'kính già yêu trẻ, xùy...... Ngẫm lại liền tức, vẫn là An tỷ chị trực tiếp giải quyết tương đối sảng khoái.”
Tuy rằng thực cảm ơn cô ấy khuyên, nhưng kỳ thật Là Ngọc An nghĩ cũng không phải chuyện ông lão, hơn nữa, cô có áp lực tâm lý cũng không lớn như Minh Hoàng nghĩ.
Cô chỉ suy nghĩ quan hệ thị thần và tộc nhân, có Nhị ca và Tần thị như vậy, cũng có Tề Quý và Lương thị thần như vậy, hiện tại La thị lại là một loại trạng thái bất động khác. Có thị thần muốn vĩnh viễn bảo tồn, có tộc nhân mạnh mẽ giữ lại thị thần, còn có tộc nhân muốn hủy diệt thị thần, dục vọng của người không giống nhau, thị thần cũng không giống nhau.
Kết cục cũng vậy, đều không giống nhau. Nhị ca lại sẽ có dạng kết cục nào đây?
Chỉ rời đi hai ngày, lại nhìn thấy cổ trạch quen thuộc, La Ngọc An đột nhiên sinh ra một loại an tâm, chóp mũi vẫn tràn ngập mùi tanh hôi của hồ sen đã nháy mắt bị thanh hương của núi rừng cỏ cây xua tan.
Tần Phi Thường đưa cô đến cửa, tận chức tận trách mà kết thúc lần nhiệm vụ cùng đi này, cũng đỏ mặt hỏi số liên lạc của cô. Rời khỏi nơi này xong, cô ấy còn phải trở về Nghiên Châu giúp đường huynh cùng xử lý việc lần này.
Minh Hoàng đi theo bên cô ríu rít nói muốn kể cho Minh Hồi những trải qua trong chuyến đi Nghiên Châu, bọn bảo tiêu từng người tản ra, đi về chỗ của mình. Trở lại cổ trạch, bước chân bọn họ cũng trở nên lười nhác tự tại hơn -- trừ La Ngọc An, tất cả mọi người không nhìn thấy, thị thần áo trắng tay áo dài ở cửa chờ cô trở về, bay ở bên cạnh, bồi cô cùng nhau trở về điện thờ.
Cổ trạch không náo nhiệt như bên ngoài, nơi này cổ mộc dày đặc, rừng sâu vắng vẻ, người không quen thuộc tới nơi này có lẽ sẽ cảm thấy âm trầm đáng sợ. Nhưng La Ngọc An quen rồi, chỉ cảm thấy tòa nhà này thật giống như Nhị ca, chợt thấy có chút lành lạnh, kỳ thật tất cả đều là sinh cơ theo năm tháng lắng đọng lại, xanh um tươi tốt.
"Nhị ca.”
"Ù?"
"La thị thần...... Là chuyện thế nào?”
" Hắn à, hẳn đã sớm tan rồi, nhưng tộc nhân không muốn, mạnh mẽ dùng biện pháp ô nhiễm để lại một bộ phận của hắn. Ác nghiệp này lưu lại trong thân thể toàn bộ hậu nhân La thị, đã là nguyền rủa, cũng là bảo hộ." Thị thần từ từ cảm thán nói: "Người thật là kỳ quái, mặc kệ là yêu hay hận, đều sẽ làm ra cùng một chuyện.”
Yêu thị thần muốn lưu hắn lại, hận thị thần muốn hủy diệt hắn, lại đều dùng biện pháp ô nhiễm thị thần.
Sớm có suy đoán, La Ngọc An cúi đầu. Tay cô thực nhanh được cầm lấy, cái tay dắt cô lạnh lẽo, nhưng ngữ khí lại ôn nhu như gió xuân, "An, lần này ra cửa, bị dọa rồi sao?”
La Ngọc An đúng sự thật nói: "không có, nhưng những người khác hình như bị em dọa rồi.”
Thị thần phát ra tiếng cười thong dong, " Thật sự kỳ quái a, có đôi khi ta cũng như vậy, tuy rằng không làm cái gì, nhưng sẽ dọa đến những bạn nhỏ đó."
La Ngọc An: "Cái này...... Nhị ca, em cảm thấy tình huống của em và anh không giống nhau.”
Thị thần: "Chúng ta là phu thê, sao lại không giống nhau?”
La Ngọc An thấy hắn kiên trì, đành phải sửa miệng, "Được rồi, giống nhau giống nhau, chúng ta đều giống nhau.”
Cùng Nhị ca nói như vậy, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh xuống.
"Nhị ca, em muốn ôm anh.”
Thị thần gương mặt tươi cười bất biến, dừng vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía rừng sâu cổ mộc chung quanh, tường hoa cao nửa người, tùy thời đều có khả năng có người đi ngang qua đường mòn, hỏi: " Nàng muốn...... ở chỗ này sao?”
La Ngọc An: "... Nhị ca, chỉ ôm bình thường.” Cứ cảm giác Nhị ca đổi với cô giống như có hiểu lầm gì.
Thị thần cười ngâm ngâm mở tay áo ra, La Ngọc An nhào lên, ôm chặt lấy hắn. Quả nhiên là ôm thực thuần khiết. La Ngọc An tâm như nước lặng, tay cũng không di động, thị thần mỉm cười, trong long nghĩ, rút nguyền rủa của La thi thần ra có phải có chút thất sách hay không? Thế tử hình như không còn nhiệt tình như trước.
"An, La thị thần còn tàn lưu những thứ đó, vẫn cần xử lý, không bằng nàng lại đi một chuyến?" Thị thần bỗng nhiên nói.
La Ngọc An mê mang mà ngẩng đầu, "Là nói những nước bùn và thi thể trong hồ sen sao? Chính là, em đã bảo bọn họ xử lý, thi thể hoả táng mai táng, còn nước bùn đó bởi vì nhìn qua thực bất tường, em cho bọn họ dùng nước pha loãng một vạn lần, phân biệt đổ vào năm đại dương......”
Thị thần thân thể chấn động, tay áo với tóc đều đồng loạt rung một chút, ngữ khí hắn cổ quái mà dò hỏi: "Em nói, pha loãng một vạn lần, đổ vào...... đại dương?”
La Ngọc An thấy hắn phản ứng không đúng, tức khắc có chút chần chờ, "Đúng vậy, như, như thế nào, xử lý như vậy không được sao? Tuy rằng phiền toái chút, nhưng em nghĩ, năm đại dương cách nhau khá xa, lại rộng lớn.....”
Thị thần nhìn thê tử ngây thơ mờ mịt mà lặp lại ý nghĩ của mình, đột nhiên ôm cô cười ha hả. Lần đầu tiên hắn phát ra tiếng cười to như vậy, La Ngọc An suýt nữa bị hắn dọa ngốc, thật cho rằng mình làm hỏng việc, siết eo hắn mà nhìn cằm hắn.
"Nhị ca, có phải em làm sai hay không?”
"không, không có, An thật thông minh." Thị thần ôm đầu cô lắc lắc, yêu thương mà hôn một cái, "Ít nhiều có An, La thị thần hắn là hoàn toàn tự do rồi, chỉ là..... Ha ha ha ha!”
Cho nên vì sao Nhị ca cười thành cái dạng này đây? La Ngọc An bất đắc dĩ lại mới lạ mà nhìn hắn cười, trong lòng đồng dạng cao hứng lên.
"Nhị ca, về sau anh sẽ có kết cục như thế nào đây?”
Thị thần dừng cười lại, buông đầu cô ra, phất qua giữa mày cô, trong bàn tay rộng mở nở rộ một đóa sơn trà đỏ, đưa đến trước mặt cô, "Còn có gì, nhất định là kết cục không tồi.”
Vấn đề La Ngọc An bối rối một đường, trong một câu nhẹ nhàng này mà tiêu tán. Cô thật sâu hút một ngụm lãnh hương trên người thì thần, ẩn tay lên bông hoa đỏ kia, trực tiếp đà đóa hoa nắm chặt tay thị thần, cách một đóa hoa cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, "Được, chúng ta đi chơi trò chơi.”
Hai thân ảnh một cao một thấp không dính chặt lấy nhau, đan xen biến mất ở trong bụi hoa.