Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 68: Kết Thúc



Ông lão hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh việc như vậy, ông ấy tận mắt nhìn thấy bà lão động thủ, kết quả rõ ràng đẩy người lại không biết như thế nào chỉ nháy mắt một cái, giống như hoa mắt, nhìn thấy cô gái này trở nên trong suốt, bà lão trực tiếp xuyên qua thân thể cô, lao vào trỗ trống ngã xuống.

Ông ta ngạc nhiên mà trừng La Ngọc An, nhất thời phản ứng không kịp đây là phát sinh thể nào, thẳng đến khi nghe Là Ngọc An nói "Bà lão ngã xuống rồi” mới đột nhiên bộc phát ra một tiếng than khóc, vọt tới cửa sổ nhìn xuống.

Dưới hồ sen, bà lão có hơn nửa thân mình ngã vào bùn, chỉ lộ ra hai cái chân gày nhỏ còn ở bên ngoài, giống hai đoạn thân cây khô, vẫn không nhúc nhích ở đó.

"Có phải bà lão đã chết không.” La Ngọc An nhường chỗ cho ông lão, ở bên tai nhẹ bẫng hỏi.

Ông lão ngã lộn nhào xuống dưới cầu thang, lúc này phía dưới bỗng nhiên ồn ào lên, đám người Tần Phi Thường tựa như cảnh sát cứu viện, tay cầm vũ khí vọt vào, lập xong trận địa chuẩn bị bảo vệ phu nhân. Vừa tiến đến, thấy hồ sen có một bà lão ngã cắm xuống, mọi người đều sửng sốt, lại thấy một ông lão từ trong tháp lao ra, ghé vào bên bờ cực kỳ bi ai khóc lớn.

Tần Phi Thường nhìn La Ngọc An từ trong tháp đi ra, đi lên trước hỏi: "Phu nhân, đây là chuyện gì?” Vì sao bọn họ bên này hình như mới là vai ác vậy.

La Ngọc An: "Tôi cũng chưa làm gì.”

Tần Phi Mạc mang theo hai bảo tiêu theo ở phía sau cũng tới, trong tay hai bảo tiêu còn đỡ một cô gái trẻ mặc quần jean và áo thun, trang điểm bình thường, mặt xám mày tro, cổ tay, cổ chân có dấu vết bị dây thừng buộc chặt.

"Phu nhân, chúng tôi phát hiện có một người ở trong phòng." Tần Phi Mạc một thân tinh anh khôi phục như ban đầu. Lúc trước hắn nghe thấy trong phòng có tiếng khóc sâu kín mà bị dọa không nhẹ, hiện giờ phát hiện đó kỳ thật là người sống, nháy mắt liền tốt đến không thể tốt hơn. Hắn còn dung hiệu suất cao mười phần mà từ trong miệng cô gái hỏi ra thân phận cùng với nguyên nhân cô ấy xuất hiện ở chỗ này.

Cô gái này chỉ là du khách vô tội, hai ngày trước một mình tới núi Hành Vân du lịch, lúc leo núi gặp gỡ một đôi vợ chồng già bán trà lạnh, bắt chuyện với hai người một lúc, biết được cô ấy có họ La, hai ông bà liền nhiệt tình nói mọi người đều họ La, một hai phải đưa thêm một ly trà lạnh.

Sau đó bà lão không cẩn thận bị treo chân, hai người già đẩy xe không thuận tiện, nhờ cô ấy đưa bọn họ về nhà, cô gái thấy bọn họ lớn tuổi như vậy, người lại hiền lành, liền đáp ứng, kết quả đi đến nửa đường bỗng nhiên choáng váng bất tỉnh nhân sự, chờ tỉnh lại thì mới phát hiện mình bị hai người cột vào trong phòng.

Cô ấy còn tưởng rằng đã gặp loại lừa đảo bán người, lúc này cảm xúc kích động mà chửi ầm lên.

La Ngọc An chờ cô ấy phát tiết xong cảm xúc, hỏi: "cô họ La?”

Cô gái trẻ nhìn bảo tiêu chung quanh một cái, nuốt xuống lời thô tục trong miệng còn chưa nói xong, lại có vẻ khiếp đảm, bởi vì đám người trước mặt này nhìn qua giống như cũng không tốt hơn so với hai người già kia chút nào. Cô ấy không khỏi nhỏ giọng nói: "Phải, tôi họ La.”

La Ngọc An thấy cô ấy sợ hãi, cho cô ấy một lọ nước, thân thiện mà cười một chút, mới tiếp tục hỏi: “ Cô là hậu nhân của La thị thần?”

Cô gái nhận nước, thoáng thả lỏng hơn, ngữ khí nghi hoặc: "La thị thần gì, hậu nhân gì?”

Cũng không phải tất cả mọi người đều biết thị thần tồn tại, hiện giờ đại bộ phận gia tộc thị thần xuống dốc, gia tộc còn thị thần tồn tại đều mười phần khiêm tốn. Cho dù là Tần thị quản lý Du Châu, đều che dấu ở dưới các loại cơ cấu công quyền và doanh nghiệp xí nghiệp, tình huống chân chính chỉ có trong gia tộc mới rõ,Còn người thường, phần lớn đều không hiểu rõ gia tộc thị thần, như La Ngọc An từ trước, cô cũng bị chọn làm tể phẩm mới biết được thị thần tồn tại.

Cô gái này hoàn toàn không biết gì về thị thần, chỉ tới nơi này du lịch, đại khái cũng không phải hậu nhân La thị, trừ họ La, cùng không hề quan hệ với La thị, hai người già đó vì sao muốn bắt cô ấy tới nơi này?

Mắt thầy cô gái đứng ngồi không yên, ánh mắt càng ngày càng hoài nghi, La Ngọc An đành phải bảo Tần Phi Thường đưa cô ấy đi trước, miễn cho cô ấy ở đây lo lắng hãi hùng.

Liên tưởng đến bà lão vừa rồi muốn đẩy mình xuống hồ sen, La Ngọc An mở miệng hỏi ông lão kia, "Các người có phải đang dùng người vô tội tiến hành hiển tể kỳ quái gì đó không?”

Ông lão ghé vào bên hồ sen vẫn không nhúc nhích, mắt điếc tai ngờ với lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm hồ sen cùng thi thể bà lão bên trong.

La Ngọc An cũng nhìn hồ sen, ngược lại nói với bạn bảo tiêu ít khi nói cười: "Phiền toái tìm chút dụng cụ tới đào hồ sen lên, nhìn xem bên trong có cái gì.”

Nghe xong lời cô, ông lão giống như pho tượng nháy mắt nhảy dựng lên, giang hai tay phí công mà bảo hộ phía trước hồ sen, cuồng loạn hô to: " Không được! không được động vào hồ sen này, các ngươi cút, đều cút đi!”

Chuyển ông lão cảm xúc kích động này sang một bên, mọi người theo lời bắt đầu đào hồ sen, từng xẻng đi xuống, mùi hôi đầy trời, bảo tiêu thứ nhất động thủ tùy tay lật lên, thế nhưng nhảy ra vài khúc xương trắng ngắn ngắn dài dài. một đám bảo tiêu này không phải người bình thường, đào ra xương trắng cũng không ai đại kinh tiểu quái, đến anh em Tần Phi Thường cũng đều đứng ở bên bờ, mặt không đổi sắc mà nhìn.

Nhưng theo bọn bảo tiêu không ngừng khai quật, sắc mặt mọi người đều dần dần trở nên ngưng trọng lên. Bởi vì, xương trong hồ sen thật sự quá nhiều, ở trong lớp bùn sền sệt màu đỏ đen, cơ hồ tất cả đều là tầng tầng lớp lớp xương trắng, thậm chí còn có thể thể chưa kịp hư thối.

La Ngọc An nhất thời lâm vào trầm mặc, cô có một suy đoán đáng sợ -- lớp này, thật là bùn sao? Hay là vật chất hình thành sau khi máu thịt hư thối?

Tần Phi Thường liên hệ thêm người canh giữ ở dưới chân núi tới hỗ trợ, tiến đến dò hỏi ý tứ của cô.

La Ngọc An: "Tất cả đều đào ra, nếu có thể, rửa sạch đồng xương trắng này đặt sang một bên." Những thi cốt này, không biết rốt cuộc là những người nào, nhưng về sau cô sẽ để chúng được trộn cấp tử tể vào mộ viên.

Đây là một công trình to lớn, cho dù sau đó lại tới thêm một trăm người khỏe mạnh mang theo dụng cụ, dọn sạch hồ sen không tính là lớn như vậy cũng phải dọn tới đêm khuya.

Mười mấy ngọn đèn sáng ngời chiểu chung quanh sáng như ban ngày, xương trắng còn có thể phân chia rõ ràng hoàn chỉnh được đặt riêng ở cùng nhau, phân tán loạn hỗn tạp phía dưới chất đống ở một chỗ khác. Cuối cùng tính toán hết, nơi này ít nhất hơn 500 thi thể, theo nhân viên phân tích chuyên nghiệp vừa tới không lâu, sớm nhất ước chừng là vài thập niên, thậm chí trên trăm năm.

Ở trong phòng hai người già đó soát ra rất nhiều tạp vật, bao gồm quần áo cũ, các loại ba lô vân vân...... Những đồ vật đó rõ ràng thuộc về những người khác nhau, ở trong một ít túi ví tìm được giấy tờ cũng chứng minh điểm này, điểm tương đồng duy nhất là toàn bộ giấy tờ đều thuộc về các cô gái họ La.

"Nhiều như vậy, bọn họ đang lừa giết người vô tội để cung cấp nuôi dưỡng La thị thần? Nhưng La thị thần không phải sớm đã tiêu vong sao, đây là vô dụng a.” Tần Phi Thường cầm một chồng giấy chứng minh thư, rất là thổn thức.

Bên kia ông lão bị khống chế, đối diện thi thể bà lão dính đầy nước bùn mà phát ngốc, bộ dáng già nua run rẩy đặc biệt đáng thương. La Ngọc An nhìn ông ấy uể oải co rúm lại, bỗng nhiên đứng dậy.

Cô đứng lên, hiện trường ồn ào nhưng có trật tự đột nhiên an tĩnh xuống, tất cả mọi người nhìn về phía cô.

Xương trong hồ sen đã rửa sạch sẽ, chỉ còn lại từng đống bùn tản ra mùi tanh hôi khó ngửi, nước bùn vẩn đục bao trùm ở phía trên.

La Ngọc An đi về phía ông lão đã nản lòng, túm lấy cổ lão, kéo tới bên hồ sen.

Ông lão kịch liệt giãy giụa, hoảng sợ vặn vẹo, há mồm muốn nói, lại bị La Ngọc An ấn đầu vùi vào trong nước bùn.

" Ặc ặc -- phì ––"

Ông lão liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác hít thở không thông này, nhưng mà sức lực hoàn toàn không so được với La Ngọc An, cả người giãy giụa càng ngày càng yểu. Rốt cuộc, ông lão không nhúc nhích nữa, trong nước bùn vẩn đục tràn ra một tia máu tươi hồng, ngón tay ông lão giống vuốt ưng mọi chộp vào bên hồ sen, máu tươi chảy ròng.

Nhìn ông ta mất đi sinh mệnh, La Ngọc An cảm giác trong ngực loại cảm xúc sôi trào không biết tên này lập tức bình ổn xuống, như có đồ vật gì nặng nề rút ra từ thân thể của cô, đi ra ngoài.

Không phải ảo giác, thật sự có đồ vật giống nước bùn màu đỏ đen từ bàn tay cô ẩn ở trong nước bùn tràn ra, tan vào hồ sen tanh tưởi.

Trong hoảng hốt, cô hình như nghe được một tiếng thở dài, thật dài, thật dài, phảng phất rốt cuộc thoát khỏi trói buộc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv