Tối hôm sau, bảy giờ kém Hạ đã có mặt ở rạp phim, vì tiện đường nên ghé qua đây luôn, thấy còn sớm, nó cầm lôi quyển sách trong cặp ra khu chờ đọc mà không biết có người cũng đang chăm chú nhìn nó.
Cùng lúc đó, bên ngoài rạp chiếu phim, chiếc Luxus LC 500 đang là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn. Nguyên ở trong xe đang khá khó khăn để di chuyển vì mọi người vây chặt xe của anh, tận mười phút sau anh mới cất xe xong.
- Chỉ là đi xem phim, anh không khoa trương quá chứ, thiếu gia Hoàng Nguyên? – Một tiếng nói kèm theo ý trêu chọc vang lên.
- Đợi lâu không? Hạ đến chưa? – Nguyên quay lại, là Nhi.
- Lúc tôi chờ anh đã thấy cậu ấy lên trên trước rồi, anh cũng lên đi.
- Còn em?
- Tôi có hẹn rồi, anh cứ lên đó đi, tôi sẽ gọi Hạ sau.
- Được rồi, cám ơn nhé cô bé. Mà này, xưng với tôi là “em”, tôi lớn hơn em đấy nhóc, đừng có mà tối ngày cứ “ tôi tôi” nữa.
Anh nói rồi vẫy tay chào Nhi bước vào thang máy lên rạp chiếu. Thang máy vừa mở cửa, anh vội đảo mắt tìm nó, thấy Hạ anh vui vẻ chạy tới “Hạ”. Giọng nói quen thuộc này khiến Hạ giật mình ngước lên “Chú…chú sao lại ở đây?”-nó to mắt ngạc nhiên. “À, Nhi có chuyện gấp không đi được nên gọi cho tôi, bảo tôi đến đây xem phim cùng em cho đỡ buồn” – anh cười tươi nói. “Nhi??? Sao Nhi lại biết số của anh mà gọi?” – Hạ bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Cái đó tôi không biết đâu, em tự đi mà hỏi em ấy, giờ tôi đi mua nước, em ở đây đợi chút nhé”. Nguyên vừa đi Hạ liền lấy điện thoại ra gọi cho Nhi
- “Alo…” – Nhi biết trước kiểu gì Hạ cũng gọi.
- “Này, mày dám bán đứng bạn bè kiểu này à”
- “Ây da, đâu có, người ta là có chuyện đột xuất thật mà, sợ mày buồn nên tao mới gọi anh ấy đấy chứ”.
- “Đột xuất cái con khỉ ấy, không lẽ mày lại bị tên ấy mua chuộc à”.
- “Hihi, thôi coi phim vui vẻ nha cô bé, tao cúp máy đây, haha” – Diệu Nhi cười rồi cúp máy.
“Diệu Nhi đáng ghét, để xem mai tao xử mày thế nào”- Hạ nghĩ trong đầu. “Bắp nước có rồi đây, phim cũng sắp chiếu rồi, vô thôi” – Nguyên cũng vừa trở lại, hai tay ôm bắp nước. Hạ cất quyển sách vô rồi cầm hộ anh bịch bắp, cả hai cùng đi tới số phòng ghi trên vé. Đang chuẩn bị bước vô thì…”Hạ” – lại một tiếng gọi khác vang lên – “Trùng hợp quá nhỉ, cậu cũng xem phim này à”. Hạ và Nguyên cùng quay lại, “Thiên…sao cậu cũng ở đây?” – nó lại to mắt nhìn Thiên.
Cùng lúc đó, Nhi vẫn chưa về nhà, cô đi bộ ra công viên ở gần rạp chiếu ngồi, nhìn các bà, các cô trung niên tập thể dục, những đứa nhỏ đuổi bắt nhau chơi trốn tìm, lòng chợt cảm thấy trống rỗng. Bỗng từ phía sau, có một cái gì đó lạnh lạnh áp vào má làm cô giật nảy mình, “cô bé, em còn nhớ tôi chứ?”- một chàng trai với chiếc áo sơ mi màu xanh lam cùng quần tây đen đang đứng cạnh cầm lon nước lạnh áp vào má cô.