Bảy giờ kém, Hạ có mặt tại trường, trước cổng trường, một bóng người cao to, dựa vào thành cổng, mái tóc được vuốt keo ngược ra sau, hai bên được cạo khá sát đầu, trông cực kì quyến rũ. Thấy Hạ, cậu ta nở nụ cười tươi chạy đến.
- Hạ, cậu đến rồi à?
- Thiên? Sao cậu không vào lớp đi, đứng đây làm gì?
- Tôi đợi cậu đấy! – Cậu khoác vai Hạ
Hạ không nói gì, cầm tay cậu bỏ ra rồi đi đến lớp, Thiên chỉ nhẹ cười rồi đi theo nó. Đến lớp thấy Nhi đã ngồi ở đó, hớn hở vẫy tay với Hạ.
- Hạ Hạ, đến rồi à, lại đây nào!
- Hửm, có chuyện gì à?
- Hôm qua tao mới xem trailer phim Em chưa 18, thấy được đó, review cũng khá, tính rủ mày tối mai đi xem nè.
- Ừ, tao có nghe phim đó, mai tao cũng rãnh, mấy giờ?
- Để tao mua vé rồi mai… - Tôi cũng muốn đi! – Nhi còn chưa nói hết câu Thiên đã chen ngang, cậu chống cầm nhìn sang tụi nó.
- Tên vô duyên, chỗ con gái bàn việc đi chơi, cậu xen vô làm gì! – Diệu Nhi cảm thấy khó chịu
- Tôi muốn đi cùng Hạ.
- Kệ cậu, tôi không cho cậu đi đấy.
- Cậu cấm được tôi à? – Thiên nhìn Nhi với vẻ mặt khiêu khích
- Thôi thôi, Thiên cậu đừng chọc Nhi nữa, tôi cũng không muốn đi chơi lại xen vô đứa con trai, không quen. – Hạ lên tiếng.
- Nghe chưa hả, tên vô duyên!
Thiên “hừ” một tiếng rồi quay lại chỗ cũ, úp mặt xuống bàn. Tiếng chuông vang lên, ngày học bắt đầu.
Nguyên đến công ty từ sớm, giấy tờ chất đống trên bàn làm việc, anh lặng lẽ ngồi xuống lật từng tập tài liệu ra xem, cô thư kí gõ cửa rồi bước vào.
- Thưa giám đốc, cà phê của ngài đây ạ! – Thấy anh im lặng, cô nói tiếp – Đây là một số thông tin về tập đoàn Hoàng Kim mà giám đốc yêu cầu. – Cô để lên bàn rồi đi ra ngoài.
Thiên cầm tài liệu về Hoàng Kim lên xem, lật được vài trang, mắt anh bỗng dừng lại vài giây, anh gấp tập tài liệu lại.
- Trịnh Gia…để xem ai có bản lĩnh cướp em khỏi tay tôi.
Thiên bắt đầu ngồi xuống chăm chú xem từng tập tài liệu trên bàn, anh mải làm việc đến trưa lúc nào cũng không hay. Vẫn đang mải mê với công việc thì một giọng nói từ bên ngoài vọng vào khiến anh phân tâm, ngay sau đó là tiếng mở cửa bước vào phòng làm việc của anh:
- Hello, sếp tổng của chúng ta xem ra rất yêu thích công việc nhỉ, nhân viên đã đi ăn trưa hết rồi đấy.
- Triệt, đừng có mà vào phòng tôi rồi ồn ào như thế. – Nguyên vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ.
- Tôi ghé qua để đưa cho cậu những gì cậu cần thôi, xem ra cậu không có vẻ gì hoan nghênh nhỉ, vậy thì tôi xin phép đi trước. – Triệt giả vờ buồn bã, lắc đầu quay đi.
- Ngồi đi. – Nguyên thở dài, đứng dậy đi đến sofa.
- Ha ha, xem ra cậu khá nôn nóng muốn biết nhỉ, để xem nào… đây là thông tin cậu cần. – Triệt lấy trong túi ra một xấp giấy đưa cho anh.
Thiên cầm lấy, lật vài trang ra xem, vẻ mặt trầm ngâm.
- À, nghe bảo gần đây cậu ta đang cố gắng thương lượng với ông già cậu để được trở lại Việt Nam đấy.
- Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cậu ăn cơm chưa, đi ăn với tôi. – Anh đứng dậy cầm áo khoác cùng Triệt đi ra căn-tin.
Nguyên trước giờ chưa lần nào ăn ở căn tin trong công ty nhưng hôm nay lại đổi ý xuất hiện ở đây khiến cho mọi người bất ngờ, toàn bộ ánh mắt trong căn tin đều hướng về Nguyên và Triệt. Nhưng anh không vẻ gì là để ý lại lấy đồ ăn rồi ngồi vào một bàn gần cửa kính, nơi có thể quan sát được bên ngoài. Cùng lúc đó, Nhi lén trốn ra khỏi trường nhân giờ nghỉ trưa, cô bắt taxi rồi đến địa chỉ trong tấm card mà Nguyên đưa cho. Taxi đến nơi, trước mặt cô chính là tập đoàn V-Star nổi tiếng, cô nhanh chóng bước vào trong, nhân viên tiếp tân nhìn cô.
- Cô bé đến đây làm gì?
- Tôi muốn gặp giám đốc.
- Xin lỗi, giám đốc của chúng tôi không phải là người mà ai muốn gặp cũng được, mời cô bé đi cho. – Nhân viên tiếp tân có vẻ khinh thường trả lời.
Cô cũng không thèm nói nhiều, quay ra cầm điện thoại bấm dãy số trên tấm card.
- Tôi là Diệu Nhi. Tôi có chuyện muốn nói với anh, tôi đang ở dưới sảnh tiếp tân. Nhân viên của anh chê tôi không đủ tư cách để gặp tổng giám đốc.
Ngay sau cô cúp máy, điện thoại quầy tiếp tân vang lên, cô nhân viên kia mặt mày kinh hãi, giọng điệu thay đổi hoàn toàn.
- Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi là tôi không đúng, giám đốc đang ở căn tin trên tầng cao nhất ạ!
Diệu Nhi đến thang máy bấm số, đến căn tin cô nhìn quanh một lượt để kiếm anh, thấy anh ngồi ngay cửa sổ liền nhanh chân tiến đến. Một cô bé vẫn còn đang mặt đồng phục học sinh xuất hiện ở đây, lại còn đi đến chỗ giám đốc đang ngồi, quả thật không trách khỏi sự tò mò của mọi người ở đây. Diệu Nhi không do dự kéo ghế ngồi ngay cạnh Nguyên.
- Hey, cậu kiếm đâu ra cô bé dễ thương này vậy hả? – Triệt hớn hở
- Tôi đến đây để giúp anh chuyện về Hạ. – Cô không thèm để ý đến người con trai trước mặt mình.
- Em nói đi.
- Tối mai anh rãnh chứ?
- Rãnh, có chuyện gì à?
- Tối mai tôi rủ Hạ đi xem phim, đang định tạo cơ hội cho anh đấy, đến lúc đó tôi sẽ cáo tội bận không xem được, để Hạ một mình rồi lúc đó anh cũng đến, ngồi cạnh Hạ. Được chứ?
- Hmm…được đấy, kế hoạch không tồi.
- Đây là vé ngày mai, ghế ngay cạnh ghế tôi đã mua cho Hạ, bảy rưỡi nhé. Xong rồi thì tôi về đây. – Nhi đưa Nguyên một tấm vé rồi đứng dậy đi về.
- Em đi gì về trường? Để tôi… - Để tôi đưa em về nha cô bé, dù sao tôi cũng ăn xong rồi. – Nguyên chưa nói xong thì Triệt đã nhanh miệng xen vào.
Nhi cũng không từ chối, cứ thế đi cùng Triệt, anh ta đưa cô về lại trường.
- Cô bé, em học trường nào?
- Trường XYZ.
- Ồ, trường đó nổi tiếng lắm đấy, em rất giỏi nhỉ.
Triệt vừa lái xe vừa luyên thuyên đủ điều, nào là tự giới thiệu bản thân, rồi hỏi tên của cô, hỏi cô nhà ở đâu, có bạn trai chưa,… Còn Nhi chỉ quay mặt ra cửa xe, không thèm bận tâm những câu hỏi của anh ta. Chả mấy chốc xe dừng lại trước cổng trường, Triệt xuống mở cửa xe cho Nhi.
- Cô bé, em thật lạnh lùng nha, nhưng anh rất thích, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Em học tốt nhé.
Anh vẫy tay cười tươi tiễn cô, Nhi vẫn chả quan tâm mấy, cảm ơn anh ta một tiếng rồi đi vào.