1 tuần sau Tiểu Bạch cũng cố gắng gượng đến Trương thị làm, nhưng nó vừa vào công ty thì bị Vĩ Đình nắm đầu kéo vào văn phòng rồi. Vĩ Đình đầy tức giận vừa vào phòng liền nổi sung.
- Bạch Tiểu Nhi...Cô hay thật đó. Từ nhỏ anh cả chưa bao giờ la tôi lấy 1 tiếng. Bây giờ vì cô...mà anh ấy đánh tôi. Vì cô mà anh em tôi trở mặt. CÔ VỪA LÒNG CHƯA???
Vĩ Đình mang ai oán mà Trương Thức ban cho mình mà trúc hết lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nghe mà giựt mình hốt hoảng nắm tay Vĩ Đình lo lắng.
- Trương Thức đánh em? Rồi em có sao không? có bị thương không?
Tiểu Bạch lo lắng nắm tay Vĩ Đình gặn hỏi. Nhưng sự quan tâm này của cô không ăn nhằm gì với Vĩ Đình hết. Vĩ Đình vung tay mạnh không cho Tiểu Bạch chạm vào người mình.
Nhưng có lẻ Vĩ Đình quá vô tâm để mà có thể thấy cổ tay trái Tiểu Bạch đang băng bó. Tay Tiểu Bạch căn bản chưa lành nên cái vung tay mạnh này khiến cho vết thương bị hở ra và máu cũng nhanh thấm qua lớp băng trắng mà lộ 1 cách rõ ràng.
- Cô đừng có giả mèo khóc chuột nữa. Không phải nhờ ơn cô mới như vậy sao? ? Nếu có 1 điều ước. Tôi ước cô biến mất mãi mãi khỏi mắt tôi đi.
Vĩ Đình nói thẳng không một chút kiêng dè về cảm giác của người kia. Tiểu Bạch nghe Vĩ Đình nói như vậy mà tim nhói một cái đau đớn đến thở không nổi. Nhưng có phải vì nổi đau trong cô bây giờ đã chay sạn rồi không. Cô nghe những lời đau lòng này mà không rơi một giọt nước mắt nào chỉ khẻ cong khoé môi chua chát cho số phận mình.
- ( Biến mất mãi mãi sao?...)
Tiểu Bạch ôm cổ tay trái đang đau buốt và vết máu thấm ra ngoài đến có vết đỏ của mình mà mắt rưng rưng. Cô im lặng không nói lời nào chỉ gồng mình mạnh mẽ cố gắng ngước nhìn Vĩ Đình. Cô chỉ chăm chăm nhìn Vĩ Đình suốt 5 phút liền rồi mới chịu lên tiếng:
- Xin lỗi....Vì tôi mà cô đã chịu uất ức rồi. Cô yên tâm, từ hôm nay tôi sẽ không phiền cô nữa đâu. Điều ước của cô sẽ thành hiện thực ngay thôi.
Tiểu Bạch bình tỉnh nói ra rồi ôm tay mình rời khỏi phòng Vĩ Đình. Dù nổi đau chay sạn nhưng cô cũng không còn sức lực mà giữ mãi cuộc tình bi thương này nữa rồi.
- hi.Cái gì mà điều ước thành hiện thực. Cô ta xin nghỉ việc sao? xí..mình không tin cô ta dám làm vậy đó.
Vĩ Đình nghe những lời Tiểu Bạch nói mà thấy nực cười. Cô cứ nghĩ Tiểu Bạch không dám bỏ việc vì lương ở Trương thị thật sự hấp dẫn mà.
Tiểu Bạch rời khỏi chổ Vĩ Đình về phòng làm việc của mình và làm việc bình thường. Cho tới chiều thì cô mới vào tìm Hạ Vi.
- Cái gì đây?...khoan. tay em bị làm sao vậy? sao lại có máu như thế?
Hạ Vi đang ngồi kí giấy tờ nhìn Tiểu Bạch đi vào với 1 bao bì trắng đặt chỉnh tề trên bàn mà không khỏi nhíu mày. Nhưng rồi nó cũng chợt dễ nhận ra cổ tay băng 1 cục và có máu của Tiểu Bạch.
- À.Không có gì đâu ạ. Em bị mèo cắn thôi...
Tiểu Bạch cười trừ che giấu đi vết thương không cho Hạ Vi biết. Vì cô biết mình bị thương mà HẠ Vi biết sẽ lại trách Vĩ Đình. Và điều đó là điều cô không muốn.
- chị....em biết em làm như vầy chị sẽ rất giận, sẽ mắng em là kẻ hèn nhát, là con rùa rục đầu. Nhưng em chấp nhận. Em chỉ xin chị...Em đi rồi, chúng ta vẫn sẽ là chị em tốt nhé.
Có lẽ mọi thứ cũng không thể khiến Tiểu Bạch ở lại nữa rồi. Vì suy cho cùng tình yêu này bây giờ cũng chỉ có từ một phía cô. Hạnh phúc ngày nào bây giờ cũng khép lại rồi.
- Không...nếu em không làm người nhà với tôi. Thì tôi mãi mãi cũng không xem em là em.Lấy đơn lại và đi ra ngoài làm việc cho chị.
Hạ Vi lạnh lùng quả quyết một câu. Có khi có thể nói nó không thân thiết với Tiểu Bạch nhưng trong lòng nó thật ra xem Tiểu Bạch là em gái mình là người nhà mình.
- hi.Chị....em biết chị thương em. Nhưng em xin lỗi...Tạm biệt.
Tiểu Bạch hiểu tình cảm của con người lạnh lùng này chứ. Nhưng cô cũng hiểu mọi chuyện chẳng thể quay lại như xưa rồi. Cô nén nổi đau lại cuối chào Hạ Vi rồi xoay lưng đi nhanh ra ngoài thu dọn mọi thứ của mình.
- ( Tiểu Bạch..Tôi sẽ giúp em, nhất định dùng hết sức giúp em vượt qua ải này. Tôi sẽ không để em trở thành người yêu cũ của Vĩ Đình đâu.)
Hạ Vi nhìn bóng lưng Tiểu Bạch đi ra một cách cô đơn mà cũng thương. Nó không cản mọi quyết định của Tiểu Bạch nhưng không đồng nghĩa nó ủng hộ.
Và thế Tiểu Bạch rời Trương thị như điều ước mà Vĩ Đình mong muốn. Trương Thức biết được tin cũng không làm gì khác được.Hi Chi nghe tin thì chỉ biết an ủi Tiểu Bạch, nhưng lại nổi điên với Hạ Vi.
- Chị...chị nghĩ sao mà không cản Tiểu Bạch vậy. Nó làm bậy vậy mà chị cũng hùa theo làm bậy sao?
Hi Chi bức bối vừa đi làm về nhà vào phòng đóng cửa liền trách Hạ Vi. Hạ Vi vừa kịp để túi xách thì bị vợ nhằn rồi liền khó chịu.
- Vậy em muốn tôi làm gì? bắt nó trói lại hay năn nỉ nó ở lại công ty?
Hạ Vi khó chịu mệt mỏi bao nhiêu là chuyện giờ thêm con vợ không hiểu chuyện cằn nhằn lại thêm bực không nhịn nữa. Nó nhăn nhó cáu qua lại hỏi ngược Hi Chi.
- Thì..thì chị ít ra cũng khuyên nó chứ? đằng này chị không cản nó gì hết. Chị biết nó với Vĩ Đình thời điểm này đang khó khăn mà. Chị còn không giúp gì hết. Chị làm chị hai kiểu gì vậy không biết.
Hi Chi thương bạn thân gặp chuyện chẳng may nên trách người yêu.Hạ Vi càng nghe càng bực mình.
- Tôi không muốn nói với em nữa.
Hạ Vi nhìn Hi Chi đang hùng hùng hổ hổ trách mình mà bực lắm. Nhưng nó biết nếu cãi nhau tiếp sẽ có những câu khó nghe thốt ra làm tổn thương nhau. Nên nó chọn cách tự mình kết thúc đi khỏi phòng.
Hi Chi tức tối thấy Hạ Vi nói không lại thì bỏ đi liền cầm gối ném ngay vào cửa hướng Hạ Vi đi. Tự nhiên bây giờ chuyện ai mà khiến gia đình nhỏ của Hạ Vi lục đục.
Hạ Vi tức tối không thèm cải với Hi Chi nữa liền lấy đồ sang phòng ba mẹ xin tắm ké một bữa.Sau đó mới sang phòng tìm Vĩ Đình.
***
- Chị hai?
Vĩ Đình cũng vừa tắm xong thấy chị mình gõ cửa tìm mình cũng khá bất ngờ. Cô nhanh mời Hạ Vi vào.Cả hai yên vị rồi Hạ Vi im lặng trầm ngâm một lúc rồi mới mở lời.
- Đình Đình... em còn nhớ cái tháp Effel đó là từ đâu có không?
Hạ Vi vẫn chưa biết mở lời thế nào, nhưng rồi nó thấy cái tháp Effel trên bàn làm việc của Vĩ Đình nên mới nảy ra ý. Hạ Vi chỉ vào cái tháp effel nhỏ được chưng ở bàn làm việc của Vĩ Đình mà nói. Vĩ Đình nghe vậy cũng nhìn theo hướng tay chị mình, cô thấy liền nhíu mày vì bản thân cô cũng không biết từ đâu mà có nó nữa.
- Em không nhớ cũng phải thôi.Vì người mua nó cùng em, em cũng quên đi rồi mà.haizz.... Cái đó là em cùng Tiểu Bạch đi Pháp chụp ảnh cưới và mua về cho mọi người.Chị và Hi Chi cũng có một cái như vậy..
Hạ Vi nhìn vẻ mặt Vĩ Đình ngây ra liền cười hiểu nên tự mình thay cô trả lời luôn. Vĩ Đình nghe chị mình nói vậy lại nhíu mày khó chịu.
- Chị hai...chị tìm em là vì cô gái kia nữa sao?
Vĩ Đình nhìn chị nhắc tới người mình không thích nên khó chịu. CÔ không muốn nghe một chút nào nên muốn ngăn lại ngay tức thì.
- Đình Đình....em khoan khó chịu đã.Em không thắc mắc về phần kí ức em đã quên nó như thế nào sao? Em không thắc mắc điều gì khiến Tiểu Bạch bất chấp mọi thứ để bám lấy em sao?....
Vĩ Đình nghe chị mình nói cũng có lí nên không phản khán nữa. Và Vĩ Đình lại một lần nữa căm lặng tiếp tục nghe Hạ Vi nói. Cô cũng tò mò về những gì người nhà nói trong khi cô chẳng nhớ 1 chút gì cả.
- Em thấy tấm ảnh em chụp ở tháp Namsan ở Hàn Quốc đó không? Em nhớ không?
Nhưng khi Hạ Vi hỏi tới bức ảnh một lần nữa Vĩ Đình lại hoang mang khi người trong ảnh quả thật là mình nhưng cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
- Đó là do Tiểu Bạch chụp cho em.Khi hai đứa lần đầu đến Hàn vào năm hai Đại học.Lúc đó vì nó hiểu lầm em là người yêu của hai nên làm rất nhiều trò khiến cho em giận. Vì dỗ em nên nó đồng ý đưa em đi đó.
- .....
- Thôi bây giờ hay để Hai kể cho em nghe một câu chuyện về hai cô gái mà hai biết nha.....Có hai cô gái....từng rất ghét nhau, ngày ngày chọc phá nhau. Ngày này qua tháng nọ không biết chán là gì. Và rồi...họ từ từ nhận ra, nếu có một ngày người kia không làm trò chọc phá, không còn xuất hiện trước mặt họ nữa. Thì cuộc sống sẽ tẻ nhạt lắm, và họ nhận ra họ yêu đối phương, rất yêu đối phương.Em tưởng tượng được không? 2 đứa nhây yêu nhau sẽ như thế nào?.....Chưa yêu cũng gây, yêu rói cũng gây.... nhưng Hai chưa bao giờ thấy họ buông tay nhau, dù chỉ là 1 lần. Thậm chí một người đường đường là con gái cưng của 1 gia tộc giàu có mà chấp nhận bỏ hết mọi thứ tiền tài, suиɠ sướиɠ, địa vị để về công ty Trương thị làm 1 nhân viên bình thường. Cái lí do duy nhất là để có thể ở cạnh người yêu của mình thôi...?...Em xem....có phải cô gái kia ngốc lắm không? Suиɠ sướиɠ không muốn, muốn chịu khổ......Không...không ngốc đâu.chỉ vì họ quá yêu đối phương, chỉ cần bên cạnh người yêu thì dù có chịu khổ bản thân cũng thấy vui. Chỉ cần có người yêu bên cạnh,mọi thứ xung quanh không vòn quan trọng nữa.
- .......?
- Tình yêu của hai cô gái đó hạnh phúc không thể tưởng tưởng tượng được. Một tình yêu được gia đình, bạn bè của cả hai ủng hộ.. Yêu nhau suốt 4 năm trời không 1 sóng gió, bản thân chị cũng rất ngưỡng mộ. Và sau 4 năm bên nhau họ quyết định đi đến kết hôn. Ngày cưới cận kề 1 người trong họ rất hạnh phúc và còn chụp hình khoe với chị nữa. Còn bảo cô ấy là cô dâu đẹp nhất. Nhưng rồi....Cứ tưởng đây là bờ bến hạnh phúc rồi. Nào ngờ...
Hạ Vi kể một hơi về quá khứ và những gì xảy ra về mối quan hệ của Tiểu Bạch và Vĩ ĐÌnh. Vĩ Đình nghe đến đâu trong đầu đều có những hình ảnh mờ ảo cảm giác rất quen thuộc. Cô càng nghe lại càng muốn nghe thêm. Hạ Vi kể tới một lúc chợt giọng trầm xuống.
- Nào ngờ vào 2 ngày trước khi cưới.... trong lúc cô gái kia băng qua đường thì 1 chiếc xe hơi lao tới rất nhanh, rất nhanh và hất tung cô ấy ra xa. Em có biết cảm giác mà nhìn người mình yêu bị tai nạn ngay trước mắt mình nó đau như thế nào không? Đau lắm Đình Đình à...Cô gái kia được đưa đến bệnh viện và rất may là cứu được. Cứ ngỡ ông trời thương mà không nở tách rời họ. Nhưng 1 lần nữa....ông trời lại đùa giỡn với những hi vọng. Bác sĩ nói cô gái kia có thể mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa.Cô gái còn lại như chết đi,như cô không tin vào sự thật đó và cố chấp ngày ngày bên cạnh người kia. 1 tháng....2 tháng.... rồi 3 tháng. Cuối cùng kì tích xảy ra. Cô gái kia tỉnh lại. ai cũng mừng rỡ. Nhưng đáp lại những ngày tháng chờ mong, ấp ủ hi vọng của người kia chỉ có 1 câu "không quen". Cô gái hoàn toàn không nhớ ra người yêu mình nữa. Em nói xem. Cô gái kia có phải đáng thương lắm không? có phải bi ai lắm không?
Hạ Vi một mạch kể lại mọi chuyện mình biết cho Vĩ Đình nghe. Vĩ Đình nghe tới đâu tim không hiểu sao rất đau.Nước mắt cũng rơi lả chả, không biết cô đồng cảm cho số phận của người con gái kia hay là đang đau cho bản thân khi hàng loạt những hình ảnh rời rạc cũng theo đó đột nhiên xuất hiện.
- Đình Đình...có thể em quên hết rồi. Nhưng những kỉ niệm đó nó vẫn ở đó, vẫn tồn tại theo thời gian. Có thể em không nhớ ra Tiểu Bạch, không yêu Tiểu Bạch nữa. Nhưng hai tin trên thế giới này sẽ không có người thứ 2 yêu em như Tiểu Bạch đâu. Nếu em muốn nhớ ra thì tìm sự thật, còn nếu em không muốn nhớ thì coi như đây là 1 câu chuyện buồn hai kể em nghe thôi.
Hạ Vi khuyên em gái mình xong cũng nhanh rời khỏi để Vĩ Đình yên tĩnh suy nghĩ. Những điều Hạ Vi nói Vĩ Đình đều hiểu, cô ép bản thân nhớ ra nhưng không tài nào nhớ được, càng làm cho đầu cô một lúc đau hơn.
***
Hạ Vi trở về thì thấy Hi Chi nằm trên giường nhắm mắt ngủ rồi Nên nhẹ nhàng nằm bên cạnh ôm Hi Chi vào lòng. Nhưng vừa đụng vào thì Hi Chi liền cự quậy quay sang chỗ khác.
- Giờ không cho ôm phải hông? tôi đi ôm người khác nha?
Hạ Vi nhìn Hi Chi giận dỗi liền lên tiếng trêu chọc. Hi Chi nghe vậy liền bừng tỉnh quay sang.
- Chị dám.chị đi thử coi...chị mà thử bước ra cửa cái đi.Em thề sẽ cho chị có đi mà không có về luôn đó.
Hi Chi nằm nhìn Hạ Vi mà hùng hùng hổ hổ hăm dọa. Ở công ty thì Hạ Vi là sếp nhưng về nhà thì Hi Chi không một chút sợ nó gì hết.
- hi...xem em hung dữ chưa kìa? ai mà dám để tôi ôm chứ?..thôi đừng có giận nữa. Ngày mai hai mình về thăm mẹ nha.chịu không?
Nhìn vẻ mặt khẳng định chủ quyền hăm dọa mình mà Hạ Vi cũng phải bật cười.Nó nhanh liền ôm lấy Hi Chi vào lòng mà dỗ dành.
- thiệt không?
- thiệt?vậy đừng giận tôi nữa nha. Không có em ôm không ngủ được.
Sếp lạnh lùng của Trương Thị đâu rồi bây giờ là một cô gái nũng nịu nhõng nhẽo với tiểu thụ của mình. Đáng yêu như vậy bảo ai mà giận tiếp cho được.
- huk.tha cho mấy người đó.lần nữa là sofa thẳng tiến nghe chưa.
Hi Chi choàng qua ôm lấy tên đáng ghét làm người khác giận rồi dỗ ngọt kia mà ôm lấy. Thế là hai cô gái giận chút lại ngọt kia ôm nhau mà ngủ trong căn phòng hạnh phúc của họ.
***
BẠCH GIA
Tin tức Tiểu Bạch nghỉ việc người nhà Bạch gia cũng nhanh chóng được hay. Họ từ đầu đã không đồng ý chuyện Tiểu Bạch bỏ sự nghiệp gia tộc mà đi làm nhân viên quèn bên ngoài. Nên khi nghe tin con gái nghỉ việc ai cũng rất mừng, nhưng với tình trạng bây giờ của cô lại làm lo thêm.Biết tình hình cháu mình bà nội Tiểu Bạchmới nhanh đi tìm Tiểu Bạch.
- Bạch Nhi!!!!
Bà vừa ra vườn thấy đứa cháu gái mình cứ ngồi ngây ra đưa mắt ưu buồn nhìn trời đêm. Từ bé dù cô là người lí lắc nhất nhà chưa bao giờ biết buồn, nụ cười lúc nào cũng trên môi. Nhưng bây giờ lại trở nên bi thương như vậy làm lòng bà rất buồn.
- Bà nội....
Thấy bà mình đi tới Tiếu Bạch liền cố lấy lại bình tỉnh ngồi chỉnh tề lại.
- Bạch nhi...hay là ta dặng người đặt vé máy bay cho con đi du lịch một thời gian nha. À không phải con thích đi sang Nhật du lịch sao? Hay là đi Nhật đi.
Bà nội của Tiểu Bạch nhìn đứa cháo cưng của mình đau buồn không lấy 1 chút mùa xuân nên xót lòng mà tìm cách giúp.
- Nội....có phải con làm sai rồi không? Có phải tình yêu của chúng con là sai không? Nên ông trời mới bắt chúng con xa nhau đau đớn như thế này. Bắt cô ấy quên còn con thì nhớ từng chút 1 mà đau khổ.
Tiểu Bạch ngồi buồn nhớ về Vĩ Đình nghe bà nội hỏi chuyện cô vẻ mặt buồn đi tâm sự với bà. Cô vẫn bình tĩnh nói như không sao nhưng nước mắt tự rơi.
- Đứa cháu khờ của ta...trên đời này không có cuộc tình nào là sai hết. không có ai yêu ai là sai hết. Có sai là khi ta phản bội người ta yêu, sai khi ta không dám đối diện với lòng mình thôi.
- Nội ơi!!! Con mệt lắm..mệt lắm nội ơi.
Vĩ Đình là ánh sáng duy nhất của đời nó, nhưng rồi Vĩ Đình cũng bỏ nó mà đi rồi. Tiểu Bạch gục đầu vào lòng nội mình mà khóc như thời còn bé vậy. Bà nó ngồi vuốt tóc đứa cháu gái của mình để yên cho nó khóc.