Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
Chuyện đầu tiên khi về đến Bắc Thành, Ân Mặc đã đích thân dẫn Phó Ấu Sanh cùng đến bệnh viện làm kiểm tra.
Quả nhiên là mang thai.
Hơn nữa đã 7 tuần rưỡi rồi.
Phó Ấu Sanh thế mà lại không có chút cảm giác nào.
Nhìn tờ kiểm tra, cô trái lại có chút ngẩn ngơ, sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng, "Bé cưng có phải ngoan quá mức rồi không?"
Mặc dù có những thai phụ giai đoạn đầu thai kỳ thể chất không có phản ứng cũng bình thường, nhưng giống như Phó Ấu Sanh thế này, một chút phản ứng đều không có, trái lại rất hiếm.
Người cha lính mới Ân Mặc đồng tình với lời của vợ mình: "Con của chúng ta, đương nhiên là ngoan ngoãn nhất."
Đầu này hai vợ chồng vừa mới khen ngợi con ngoan ngoãn, chân sau đã bắt đầu làm ầm ĩ lên.
Tối đó khi ăn cơm, nhà bếp đặc biệt hầm canh gà bổ dưỡng, dù sao hôm nay lúc kiểm tra, nói Phó Ấu Sanh có chút suy dinh dưỡng, cần phải cố gắng bồi bổ.
Đương nhiên không thể bồi bổ quá mức, nhưng lại cũng cần bổ sung đầy đủ, nếu không đứa trẻ không dễ phát triển tốt.
Thế nhưng ――
Phó Ấu Sanh vừa bưng canh gà trăng trắng lên, rõ ràng thơm dịu thoang thoảng khiến người ra rất thèm ăn, nhưng cô vừa ngửi mùi vị kia, bỗng nhiên xộc lên cảm giác buồn nôn.
"Phu nhân."
Quản gia canh giữ bên cạnh lập tức rót một ly nước đưa qua.
Phó Ấu Sanh cau cau mày, tuy rằng cảm giác buồn nôn không mãnh liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Nhẹ nhàng xoa ngực một chút: "Không sao."
Nói rồi, nhận lấy ly nước.
Vừa đúng lúc này Ân Mặc gọi điện thoại xong đi tới, vừa rồi anh ở ban công đã nhìn thấy cảnh tượng trong này.
"Không thoải mái chỗ nào?"
"Muốn nôn?"
"Canh gà hôm nay làm quá ngấy sao?"
Ân Mặc biết Phó Ấu Sanh không chịu nổi dầu mỡ, sau khi đi qua, vỗ nhẹ sau lưng cô, sau đó ánh mắt dừng trên bát canh gà trắng như tuyết.
Hoàn toàn không có cảm giác dầu mỡ nào cả.
Dù sao bên phía nhà bếp cũng hiểu rõ khẩu vị của Phó Ấu Sanh nhất, cho dù là canh bổ dưỡng, đều là dựa theo khẩu vị ngày thường của Phó Ấu Sanh mà làm.
Huống hồ bây giờ cô còn mang thai, bên nhà bếp trái lại cũng không thể nào làm quá dầu mỡ được.
Phó Ấu Sanh lắc lắc đầu, bởi vì vừa rồi buồn nôn một trận, lười biếng dựa vào trong lòng Ân Mặc: "Có lẽ là bắt đầu phản ứng mang thai rồi."
"Đúng là khen uổng công rồi."
Ban ngày vừa mới khen con ngoan ngoãn, giờ còn chưa đầy 24 tiếng nữa, nhóc con đã bắt đầu giở trò rồi.
Phó Ấu Sanh yếu ớt ngước nhìn Ân Mặc: "Không chịu được khen như vậy."
Ân Mặc bị ánh mắt của cô chọc cười: "Chờ sau khi sinh ra em cố gắng giáo huấn nó."
"Vậy không được, nó còn là em bé đấy, sao có thể giáo huấn." Phó Ấu Sanh đột nhiên lại trở thành mẹ hiền bao che con.
Có điều buồn nôn cũng liền một trận.
Rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng bát canh gà kia lại rơi vào trong bụng Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh bình yên dùng xong bữa tối, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may chỉ có một trận mà thôi.
Chuyện bọn họ đến bệnh viện, không hề phong tỏa tin tức.
Cho nên rất nhanh trên mạng đã xuất hiện hình ảnh bọn họ xuất hiện ở cổng bệnh viện.
Ngay lập tức, tin tức Phó Ấu Sanh mang thai, càng ồn ào huyên náo.