Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ----------------------------
Nhìn động tác vẫy tay quen thuộc đó của cô, trên khuôn mặt Ân Mặc vốn lạnh lùng cuối cùng cũng nhiễm một độ cong cười như không cười.
Đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Bà Ân gọi cún à?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật đi về phía Phó Ấu Sanh.
Cô ngồi trên ghế trang điểm, đang nghiêng đầu nhìn anh.
Chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh yếu ớt hơi nhướng lên, muốn nhìn vào mắt anh.
Sau khi Ân Mặc đến gần, thuận thế khom lưng, hai cánh tay mảnh khảnh đặt ở hai bên tay vịn của cô, song song với tầm nhìn của cô.
Sau khi nhìn thấy anh ngàn dặm xa xôi đuổi tới, Phó Ấu Sanh cảm thấy những năng lượng tiêu cực như bực tức, ủy khuất vào tối qua kia trong chốc lát, toàn bộ đều như bị gió thổi bay hết, còn lại chính là người đàn ông chứa đầy mình trong mắt.
Cô ôm lấy mặt Ân Mặc, giả bộ đoan trang.
Sau đó bỗng nhiên hôn một cái lên khóe môi anh, cố ý nói: "Nào có giống cún, cũng không đáng yêu bằng cún."
Tiếng cười du dương từ tính của Ân Mặc nhẹ nhàng vang lên: "Em chính là làm thai giáo cho con như vậy."
Nghe thấy anh nhắc tới bé cưng.
Phó Ấu Sanh ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng: "Anh là đến vì em, hay là vì nó?"
Tay nhỏ trắng nõn che chiếc bụng nhỏ phẳng lì của mình, nhìn Ân Mặc với ánh mắt sáng rực.
Ý tứ tranh sủng vô cùng rõ ràng.
Ân Mặc cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của cô: "Anh là vì ai, chẳng phải em rõ nhất sao?"
Giây tiếp theo.
Phó Ấu Sanh không ra bài theo lẽ thường, cô rũ mắt nhìn bụng nhỏ của mình nghiêm trang nói: "Bé cưng à, con nhìn thấy chưa, ba hoàn toàn không yêu con nhiều như mẹ, chờ sau khi con sinh ra, phải yêu mẹ nhất nhé!"
"Biết không?"
Ân Mặc: "......"
Anh cũng hoàn toàn không ngờ, cô vợ nhà mình lại có thể tích trữ ý tứ "hiểm ác" như vậy.
Xương ngón tay cong lại, búng nhẹ trán cô một cái: "Nói bừa gì đấy."
"Khi nào lễ trao giải kết thúc, có thể đặt vé máy bay vào ngày mai không?"
Bây giờ anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của Phó Ấu Sanh.
Dù sao thì khoảng thời gian này anh không ở nhà, không biết Phó Ấu Sanh bằng mặt không bằng lòng sau lưng anh ăn uống vô tội vạ gì rồi.
Hơn nữa còn thuyết phục quản gia ở nhà, trở thành trợ thủ giúp cô che giấu mình.
Ân Mặc không khỏi bất đắc dĩ lại búng cô một cái nữa.
Đúng là không thể khiến người ta yên tâm một chút nào.
Phó Ấu Sanh nhìn vào ánh mắt không hề che giấu cảm xúc của Ân Mặc, liền biết anh đang nghĩ gì.
Hơi hơi có chút chột dạ, thành thật trả lời: "Tối nay là có thể kết thúc, ngày mai có thể về Bắc Thành."
"Anh ngồi máy bay lâu như vậy, hay là vào trong nghỉ ngơi một lát trước?" Phó Ấu Sanh nhìn vẻ mệt mỏi xanh xao trong mắt Ân Mặc, có chút đau lòng.
Chỉ dùng suy đoán đã biết ngay, có lẽ anh đã một ngày một đêm chưa có ngủ rồi.
Không đúng, có thể là hai ngày hai đêm.
Ân Mặc trước giờ khi nghỉ ngơi luôn cần phải có hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, rất khó ngủ trên máy bay.
Anh đi công tác từ nước ngoài trở về, sau đó ở nhà chưa đầy hai tiếng liền bay đến nước F, mỗi lần thời gian bay đều đạt đến mười mấy tiếng, nào có thời gian nghỉ ngơi.
Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, nhéo nhéo xương ngón tay của anh: "Anh có phải đồ ngốc không thế, làm gì mà cứ phải tự mình qua đây."
Ân Mặc nhìn cô.
Căn phòng tĩnh lặng mấy giây, anh mới chậm rãi mở miệng: "Sau khi lên máy bay, đại não mới phản ứng lại, đã làm chuyện gì."
Bởi vì bay đến gặp cô, là con tim mách bảo.