Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Gần chập tối, trong phòng khách đã bật đèn đuốc sáng trưng.
Lão phu nhân thích vui mừng náo nhiệt, còn bảo con trai Ân Lâm treo mấy chiếc đèn lồng nhỏ đỏ rực.
Nhà cũ bài trí theo phong cách xa hoa kiểu mỹ mà Ân phu nhân thích, nhưng sau khi lão phu nhân vào ở, đã bổ sung thêm rất nhiều yếu tố kiểu Trung.
Nhưng không cảm thấy sự phân biệt rõ ràng không khớp, ngược lại còn có loại pha trộn và kết hợp giữa ấm áp và gợi cảm.
Trong ánh sáng dễ chịu, Phó Ấu Sanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cạnh sofa, nắm lấy tay cô.
Không hiểu sao có thể cảm nhận được cảm xúc khó hiểu nơi sâu thẳm trong mắt người đàn ông.
Rõ ràng trong phòng còn có những thành viên khác trong nhà.
Nhưng Phó Ấu Sanh lại nhìn thấy con ngươi của Ân Mặc chỉ có thể phản chiếu bóng dáng của một mình cô.
Cứ như thể trong mắt trong lòng chỉ có cô vậy.
Vô thức sinh ra ảo giác như thế.
Cánh môi đỏ tươi mấp máy, thậm chí còn sa vào ánh mắt của anh, muốn đồng ý bất cứ yêu cầu nào.
May mà.
Ân phu nhân đích thân bưng một đĩa hoa quả đi tới, cắt ngang bọn họ mắt đối mắt: "Gấp gáp cái gì, chờ đến lúc hôn lễ rồi công khai, chẳng phải là càng thú vị hơn sao."
Phó Ấu Sanh không ngờ mẹ chồng thế mà lại có hứng thú ác như vậy.
Cũng là đến hôm nay Ân phu nhân mới biết những người trên Weibo bình luận thế nào về con trai và con dâu nhà mình.
Không ngờ con trai thế mà lại bị trở thành tiểu bạch kiểm, bà xem đến mức thích thú say mê.
Bây giờ nghe thấy con trai ủy khuất vô cùng đòi thân phận với con dâu, nghĩ đến mình từng buộc phải nhượng bộ ở chỗ con trai, Ân phu nhân không hề cảm thấy chút áy náy nào khi bỏ đá xuống giếng với con trai.
Dù sao, đối với bà mà nói, chỉ cần có con dâu, sau này có thể sinh cháu trai cháu gái là được, về phần danh phận của con trai, không quan trọng.
Lại không phải danh phận của cháu trai.
"Mẹ ――" Ân Mặc nhìn về phía mẫu thân đại nhân.
Bất đắc dĩ gọi một tiếng.
"Ôi chao, Ân tổng còn biết mình có mẹ cơ à." Ân phu nhân ngồi trước mặt Phó Ấu Sanh, đích thân đưa cho cô một quả dâu tây Bạch Tuyết đã rửa sạch sẽ, "Ấu Ấu ăn chút trái cây đi."
"Chờ đến sang năm có thời gian mẹ dẫn con đi làm kiểm tra tiền sản, sau khi cưới xong mang thai là vừa khéo."
Phó Ấu Sanh vừa nghe lời này, cảm thấy quả dâu tây mẹ chồng đưa cho đặc biệt nặng nề.
Suýt nữa không cầm được.
Nhìn về phía Ân Mặc như thể cầu cứu.
Lúc thế này nghĩ đến anh rồi.
Ân Mặc vẫn đi lên giải cứu cô: "Mẹ, hôn lễ của tụi con để thêm một năm nữa đi."
"Cả năm sau đều không rảnh."
Biểu cảm mừng rỡ trên mặt Ân phu nhân khựng lại.
Lạnh lùng nhìn Ân Mặc: "Con muốn mẹ tức chết sao?"
Ân Mặc: "Không ạ."
Ân phu nhân: "Con còn muốn danh phận nữa không?"
"......"
"Muốn."
Sao lại không muốn.
Nghe được đáp án của Ân Mặc, Ân phu nhân trực tiếp tổng kết, "Con muốn danh phận, còn muốn qua thêm một năm nữa mới tổ chức hôn lễ?"
Ân Mặc cảm thấy mình cũng sắp bị logic của mẫu thân đại nhân chinh phục rồi.
Phó Ấu Sanh lắng nghe ở bên cạnh.
Kinh hồn bạt vía, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, hiểu rõ lúc trước vì sao Ân Mặc không để mẹ chồng biết tin tức bọn họ đã sớm kết hôn.
Lúc đó cô chỉ là tấm chiếu mới, tuyệt đối sẽ bị thuyết phục bởi loại logic thần kỳ này của mẹ chồng.
Sau đó rút khỏi giới giải trí kết hôn sinh con.
Phó Ấu Sanh nghĩ lại phát sợ nắm chặt tay Ân mặc.
Ân Mặc nhéo ngón tay mảnh khảnh của cô một chút để trấn an: "Thời gian một năm, vừa hay có thể dùng để chuẩn bị hôn lễ."
"Không phải mẹ muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng sao, thời gian mấy tháng này sao có thể đủ được."
"Về phần chuyện danh phận này, bất cứ lúc nào Ấu Ấu cũng có thể cho con."
Nói rồi, đôi mắt Ân Mặc mỉm cười nhìn Phó Ấu Sanh: "Đúng không Ấu Ấu, em sẽ sớm cho anh danh phận, phải không?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Bị quay đến chóng mặt rồi.