Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- --------------------------
Một tiếng anh này, chẳng những Phó Ấu Sanh choáng váng, ngay cả Thẩm Hành Chu ở đối diện video cũng bị anh làm cho choáng váng luôn rồi.
Không khí đột nhiên ngưng trệ mất mấy giây.
Phó Ấu Sanh mới không nhịn được bật cười.
Ở góc chết không nhìn thấy của video, nhéo anh một cái, ý bảo anh im miệng.
Ân Mặc dường như không cảm nhận được, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Phó Ấu Sanh.
Môi mỏng thong dong lịch sự: "Thẩm tổng, lâu rồi không gặp."
Thấy anh như thế, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự sợ rằng Ân Mặc sẽ một mực gọi Thẩm Hành Chu là anh trai, vậy thì thực sự không tài nào nhìn thẳng vào cái xưng hô này.
Nếu không phải Thẩm Hành Chu tận tai nghe được, còn tưởng tiếng anh vừa rồi là ảo giác.
Đôi mắt hơi tối, Phó Ấu Sanh không biết, nhưng anh ấy lại rất rõ ràng, Ân Mặc đây là đang khiêu khích anh ấy.
Giữa tình địch, xưa nay luôn nhạy bén.
Đôi mắt Thẩm Hành Chu bình tĩnh nhìn Ân Mặc: "Ân tổng, chào buổi tối."
Cánh môi nhạt màu của anh cong lên, "Tôi đang nói một số chuyện hồi nhỏ với Ấu Ấu, Ân tổng chắc sẽ không muốn nghe đâu nhỉ?"
Ân Mặc khẽ mỉm cười, "Không, tôi rất có hứng thú."
"Bình thường Ấu Ấu không thích nói chuyện hồi nhỏ, Thẩm tổng và Ấu Ấu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chi bằng anh nói với tôi đi, thế nào?"
Vừa nói, anh vừa duỗi một bàn tay trắng nõn ra, bình tĩnh điều chỉnh hướng của di động một chút.
Rất nhanh, trong màn hình chỉ xuất hiện khuôn mặt của một mình anh.
Sau khi Aan Mặc chơi (giở thủ đoạn) xong, còn nghiêng mắt liếc nhìn Phó Ấu Sanh: "Ấu Ấu, đầu bếp đã chuẩn bị bữa khuya, đi xuống ăn."
"Anh nói tán gẫu anh trai em một lát."
Lúc nói hai chữ anh trai này, trên mặt anh mang theo độ cong cười như không cười.
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh cảm thấy cái xưng hô này thật sự không có vấn đề gì.
Ai dè sẽ bị Ân Mặc cái đồ dấm tinh này nghe được.
Bước chân cô dừng lại một chút.
Phó Ấu Sanh đột nhiên bị gạt bỏ ra ngoài: "???"
Sao lại thành Ân Mặc trò chuyện với Thẩm Hành Chu rồi?
Chờ sau khi Phó Ấu Sanh uống xong tổ yến đi lên.
Ân Mặc và Thẩm Hành Chu thế mà vẫn chưa ngắt video.
"Hai người các anh có bao nhiêu chủ đề có thể tán gẫu?"
Đôi mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh mở đến mức tròn xoe, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Giọng nói mát lạnh sạch sẽ của Thẩm Hành Chu truyền ra thông qua micro: "Thịnh tình của Ân tổng thật khó từ chối."
Vốn dĩ anh ấy chỉ là muốn trò chuyện với tiểu bảo bối Sanh Sanh.
Ai biết Ân tổng lại có thể vô sỉ như vậy, giữa đường xen vào.
Chờ Phó Ấu Sanh vừa đi, Ân Mặc rõ ràng ngay cả giả vờ cũng không thèm giả, trực tiếp cầm máy tính bảng xử lý công vụ ngay trước mặt anh ấy.
Tự nhiên.
Thẩm Hành chu càng lười phải giả vờ.
Cũng bắt đầu xử lý công vụ.
Vì thế hai người, mặt đối mặt video, tự lo công việc của mình.
Không ai nói chuyện.
Cho đến khi có tiếng bước chân của Phó Ấu Sanh truyền tới, Thẩm Hành Chu nhìn thấy Ân Mặc đột nhiên đặt máy tính bảng lên giường.
Lập tức cũng cất văn kiện công việc của mình đi.
Phó Ấu Sanh nghi ngờ nhìn Ân Mặc.
Anh có thể nhiệt tình với Thẩm Hành Chu?
"Anh thịnh tình cái gì vậy?"
Ân Mặc bị Thẩm Hành Chu chơi khăm, dĩ nhiên phải bày ra thái độ thịnh tình.
Khóe môi anh nhếch lên, chợt mỉm cười ấm giọng nói: "Ừm, anh thịnh tình mời Thẩm tổng đến tham dự hôn lễ của chúng ta, đồng thời làm phù rể."
Thẩm Hành Chu: "......"
Phó Ấu Sanh: "......"
Ân Mặc có lẽ cảm thấy những gì mình nói không đủ thịnh tình, tiếp tục nói: "Nếu như Thẩm tổng bằng lòng, cũng có thể để cho anh làm phù dâu, tôi không ngại."
Thẩm Hành Chu bỗng nhiên trầm thấp cười một tiếng: "Nếu như Ân tổng không ngại, tôi đây càng không ngại."
"Nắm tay Ấu Ấu tham gia hôn lễ, là ước mơ từ nhỏ đến lớn của tôi."
Ngay sau đó chậm rãi nói: "Hồi nhỏ Ấu Ấu còn nói muốn gả cho anh Hành Chu."
+
Giây tiếp theo.
Ánh mắt của Ân Mặc lập tức lạnh xuống.
Hai người đàn ông, cách màn hình, xa xa nhìn nhau.