Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 56: Nhớ mong Nhiếp chính vương



Edit: Xiao Yi.

Tiếng tăm của Nguyên Thực đạo trưởng trước giờ vẫn luôn vang dội, khiến cho mọi người tin phục.

Có vài nữ quyến vốn không tin chuyện ma quỷ, nhưng vừa nghe Nguyên Thực đạo trưởng nói vậy, các nàng liền vội cách xa Kiều Dư, trong mắt còn lộ ra vẻ kinh sợ.

Lưu phu nhân hỏi: “Từng trải qua tử kiếp nhưng vẫn êm đẹp sống trên đời, chẳng lẽ… Quận chúa đang đứng trước mặt chúng ta là yêu quái mượn xác hồi sinh?”

Kiều Dư: “…”

Đang yên đang lành, sao nàng lại biến thành yêu quái rồi?

Sắc mặt của Kiều Dư trầm xuống, trong mắt loé ra vẻ sắc bén. Nàng đứng đối diện với Nguyên Thực đạo trưởng, nói: “Phiền đạo trưởng quan sát tướng mạo của ta cho kỹ một chút, phải nhìn cho kỹ, đừng có nhìn lầm.”

Nguyên Thực đạo trưởng thở dài, “Người chết không thể sống lại, đây là luật trời. Thí chủ, người vốn không còn thuộc về dương thế nữa, vẫn nên siêu thoát đi thôi.”

Âm cuối của gã vừa ra khỏi miệng, không biết từ chỗ nào lại nhảy ra mười mấy tiểu đạo sĩ, một tay cầm phất trần, một tay cầm kiếm gỗ đào, lập thành trận thế quanh Kiều Dư.

Hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu vốn bảo vệ nàng trong âm thầm thấy vậy, lập tức nhảy ra trước mặt che chắn cho nàng, “Quận chúa đừng sợ, huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ người chu toàn.”

Nguỵ lão phu nhân không ngờ mọi chuyện sẽ đi tới nước này.

Bà ta chỉ nghe lời Tiêu Như Mặc, tưởng rằng khi bêu xấu Kiều Dư rồi mượn lời đàm tiếu của mọi người để chỉnh đốn nàng thì nàng sẽ không gả cho Nguỵ Đình được.

Ai dám ngờ tới Tiêu Như Mặc lại chỉnh nàng tới nhường này: mượn xác hồi sinh, người chết sống lại,… Tình cảnh này còn không phải y muốn chỉnh chết Kiều Dư sao?

Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?

Nguỵ lão phu nhân nhớ lại ba năm trước, cái lần Nguỵ Đình bị ám sát, mọi người cũng cho rằng hắn sẽ không thoát được. Kết quả là bọn họ mới vui mừng vài tháng, Nguỵ Đình bỗng xuất hiện. Không những đoạt lại quyền lực của Trung Châu trong tay lão nhị mà còn chèn ép cho nhị phòng không dám ngẩng đầu!

Suốt mấy năm nay, chuyện quan trọng của quân đội Trung Châu, nhị phòng vốn không nhúng tay được.

Nhận thấy Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu là người của Nguỵ Đình, Nguỵ lão phu nhân liền không muốn họ nghĩ mình thuộc diện làm khó Kiều Dư, cho nên bà ta dứt khoát nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Hồ thị đỡ Nguỵ lão phu nhân, nóng lòng kêu lên, “Mẫu thân! Người làm sao vậy? Mẫu thân, mau tỉnh lại…”

Khoé miệng của Nguỵ lão phu nhân giật giật, còn tay thì âm thầm nhéo Hồ thị một cái. Thị ta hiểu ý, liền nói với mọi người, “Mẫu thân đột nhiên ngất xỉu, ta đỡ bà ấy sang một bên nghỉ ngơi trước.”

Về phía bên này.

Bị mười mấy tiểu đạo sĩ chĩa kiếm gỗ đào vào mình, cảm giác buồn nôn lại nổi lên trong ngực Kiều Dư. Nàng lại muốn nôn, nhưng nếu thật sự biểu lộ như vậy thì chẳng khác nào chứng minh bản thân là yêu tà mà họ nói!

Kiều Dư không thể không nhịn xuống cơn nôn này, ánh mắt của nàng dừng trên người vị Nguyên Thực đạo trưởng ra vẻ trang nghiêm kia, cất giọng chế giễu: “Ta vốn tưởng rằng Nguyên Thực đạo trưởng tinh thông xem tướng mạo, đoán số mệnh, nhưng bây giờ xem ra, cùng lắm là đồ có tiếng suông thôi.”

Lưu phu nhân nói: “Lời của Nguyên Thực đạo trưởng nói mà yêu nghiệt như ngươi cũng dám nghi ngờ?”

Vốn dĩ bà ta chỉ muốn chứng thực cái danh ‘yêu tà’ lên người Kiều Dư để rồi lấy một cái cớ hòng nguỵ biện cho hành động thất lễ của Lưu Nhược Vi trước đó, cứu vãn danh tiếng của nàng ta. Không ngờ, Nguyên Thực đạo trưởng cũng đứng ra hỗ trợ, đúng là trời cao đứng về phía bà ta!

Kiều Dư hỏi: “Đạo trưởng chưa tận mắt nhìn thấy, dựa vào đâu mà kết luận rằng ta không còn thuộc về dương thế? Miệng của đạo trưởng thì trách trời thương dân, cứu dân độ thế, nhưng bây giờ lại nói vài câu vô căn cứ là muốn lấy mạng người khác. Dám hỏi chuyện này có phải người ngoài sai khiến đạo trưởng hay không?”

“Chuyện thí chủ hộc máu bỏ mình ở Kiều gia là tận mắt nhìn thấy, không thể thay đổi.” Dáng vẻ của Nguyên Thực đạo trưởng vẫn hiên ngang lẫm liệt, “Chỉ dựa vào chuyện đó đã đủ để chứng thực thí chủ là yêu tà rồi.”

Hồng Ngọc bật dậy, tiếp lời: “Chuyện Nhị tiểu thư tắt thở ngày đó, nô tỳ và các tỷ muội hầu hạ trong phủ đều nhìn thấy. Nô tỳ dám thề với trời, từng câu từng chữ tuyệt đối không giả. Nếu không, nô tỳ sẽ bị trăm kiếm tùng xẻo, chết không được tử tế!”

Thề độc như vậy tự nhiên khiến mọi người không dám nghi ngờ.

“Thí chủ còn gì để nói không?” Nguyên Thực đạo trưởng hỏi, “Hàn ma phục yêu là sứ mệnh của người tu đạo, thí chủ không thể trách bận đạo được.”

Cả người của Kiều Dư bỗng run lên, Ninh Tư Nguyệt vội đỡ lấy nàng, trong mắt lộ ra sự lo lắng, “A Dư, tỷ không sao chứ?”

Kiều Dư vỗ vỗ tay của Ninh Tự Nguyệt, trấn an đáp: “Ta không sao.”

Nàng đã sớm đoán được chuyện này rồi.

Ngày đó, rất nhiều người đã chứng kiến chuyện nàng hộc máu tắt thở, nàng không thể giấu, cũng không thể đùn đẩy. May là…

Nàng đã có cách đối phó.

“Đúng là lúc đó, ta đã không còn thở nữa, suýt chút mất mạng.” Kiều Dư nói.

“Nhìn đi, chính ngươi cũng thừa nhận rồi, còn cái gì mà nói nữa?” Có một nữ quyến không nhịn được thốt lên.

Kiều Dư nhìn sang, thấy người nói là Lưu Nhược Vi thì không khỏi thở dài, “Lưu tiểu thư, não là đồ tốt, tiếc là lúc tiểu thư ra cửa đã quên lắp vào đầu rồi.”

Lưu Nhược Vi tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ thẳng vào nàng, “Ngươi…”

Không đợi nàng ta lên tiếng, Kiều Dư liền nói: “Ngày 16 tháng Năm đã xảy ra chuyện gì ở Trương phủ, hẳn là mọi người còn nhớ.”

Đa số chúng nữ quyến ở đây đều từng tới Trương phủ để tham dự tiệc đầy tháng của tiểu công tử, nghe Kiều Dư nhắc, ai nấy đều nhớ lại.

Ninh Tư Nguyệt lập tức hiểu ra ẩn ý của nàng, vội nói: “Ngày hôm đó, tiểu công tử của phủ Định Uy Tướng quân vô ý bị ngã, lúc đại phu bắt mạch cũng nói tiểu công tử tắt thở. Nhưng sau khi được A Dư cứu chữa, không phải bây giờ tiểu công tử rất khoẻ đó sao? Chuyện này chứng minh, dù người đã tắt thở cũng không thể mặc định họ đã chết được.”

Vì sao Kiều Dư tắt thở thì mọi người không tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện của tiểu công tử Hứa Mộ lại xảy ra trước mặt mọi người. Cho nên chuyện này tắt thở này… hình như không đáng sợ tới vậy.

Ninh Tư Nguyệt nhìn sang Lưu Nhược Vi, chế nhạo nói: “Ta còn nhớ ngày đó, Lưu tiểu thư còn nói hành động cứu người của A Dư là ve vãn nữa kìa.”

Nhớ lại hành động lúc đó của Lưu Nhược Vi, có người không giấu được sự khinh bị, dễ thấy đầu óc của nàng ta sớm đã hư rồi, tới chuyện yêu tà cũng dám gán cho Kiều Dư.

Nương theo lời giải thích của Ninh Tư Nguyệt về chuyện hôm đó ở Trương phủ, Kiều Dư tiếp lời: “Ba năm trước, đúng là ta bị tức giận quá độ, bệnh tim tái phát nên nôn ra máu. Vì tình huống có hơi đáng sợ nên khi thăm dò hơi thở của ta, hạ nhân trong phủ liền nói ta đã qua đời.”

“Nhưng sự thật là ta chỉ tắt thở trong một lúc mà thôi, sau đó không lâu, hô hấp của ta trở lại, có điều hơi thở mỏng manh nên khi thăm dò, hạ nhân không phát hiện ra. Cho nên toàn bộ phủ Thứ sử đều cho rằng ta đã qua đời rồi chuẩn bị tang lễ cho ta.”

“Mẫu thân của ta là người duy nhất vững tin rằng ta còn sống, cho nên nhân lúc mọi người đang chuẩn bị đã trộm cơ thể của ta ra khỏi linh đường [1] rồi giao cho một vị cao nhân đưa đi. Cũng nhờ sự cứu chữa của vị cao nhân đó, bây giờ ta mới có thể nhặt cái mạng này về.”

Ba năm trước, khi tin Đổng Nghiêm tạo phản vừa mới truyền ra, hai châu Vân – Cẩm vội chỉnh đốn binh ngũ nên trong phủ chỉ có vài nữ quyến. Đại bá mẫu [2] luôn miệng chắc rằng Kiều Dư đã chết, còn nói mẫu thân của nàng do quá đau buồn nên mới nảy sinh ảo giác, cảm thấy nàng vẫn còn thở.

Nhưng nếu không nhờ mẫu thân của nàng trộm cơ thể của nàng ra ngoài, e là bây giờ nàng thật sự đã chết.

Mọi người không khỏi gật đầu, cảm thấy lời nói của Kiều Dư vô cùng hợp lý. Hơn nữa An Bình Quận chúa là một mỹ nhân kiều diễm, tài hoạ vô song, được ngắm một người như nàng chính là một loại hưởng thụ rồi. Sao nàng có thể là yêu tà được chứ?

“Yêu nữ đó đang mê hoặc lòng người, Nguyên Thực đạo trưởng đừng nghe nàng ta nói lời vô nghĩa, phải sớm trừ yêu mới được!”

Không biết ai đã thốt lên câu này, Nguyên Thực đạo trưởng vội phản ứng lại. Gã đã làm tới nhường này, nếu hôm nay không giết Kiều Dư thì ở Tây Kinh này, gã sẽ không còn tiếng nói nữa!

Nguyên Thực phất tay, lệnh cho mười mấy tiểu đạo sĩ kia, “Bắt yêu nữ này lại!”

Mười mấy tiểu đạo sĩ kia lập tức đâm kiếm gỗ đào tới chỗ Kiều Dư.

Thấy thế, Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu lập tức rút kiếm mang theo bên mình, hai bên giao đấu.

Nhưng khi giao đấu một hồi, họ liền cảm thấy có chỗ không đúng.

Hai người vốn cho rằng bọn chúng cùng lắm là vài tên đạo sĩ mà thôi, sẽ không có nhiều công phu, không ngờ chiêu thức của bọn chúng vô cùng thành thạo, từ tiến công hay phòng thủ đều thành thạo, ngay cả phối hợp với nhau cũng vô cùng liên kết.

Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu không khỏi tốn công chống đỡ.

Nhân lúc nới được khoảng cách, Nguỵ Thất vội lấy đạn tín hiệu trong tay áo ra rồi phóng lên trời.

Một làn khói hồng lan ra giữa không trung, nổi bật mà chói mắt.

Nguyên Thực đạo trưởng liền nói: “Không cần kéo dài, đánh nhanh thắng nhanh!”

Nghe vậy, bọn tiểu đạo sĩ xuống tay càng thêm ác liệt. Hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu dốc toàn lực để chống đỡ.

Nguyên Thực đạo trưởng vung tay, bỗng một làn bột phấn màu trắng xông tới chỗ hai người họ. Bị bột phấn bay vào mắt, động tác của Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu khựng lại, đúng lúc này, bọn tiểu đạo sĩ đánh rụng thanh kiếm trong tay họ, sau đó giam lại.

Không có Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu ngăn cản, người của Nguyên Thực rất nhanh đã bắt được Kiều Dư.

“Phải thiêu chết yêu tà này!” Nguyên Thực đạo trưởng nói, sau đó lập tức sai người chuẩn bị củi lửa.

Cùng lúc này.

Một bóng người xuất hiện, bước vào hậu điện sau Thanh Phong Quan.

“Công tử, chuyện đã thành.”

Tiêu Như Mặc đang đánh cờ, sau khi nghe xong câu này, trên mặt của y lộ ra nụ cười.

Ngồi đối diện y là Tiêu Ấu Ngư vẫn luôn vô tư chơi cờ, nàng ta tò mò hỏi: “Chuyện gì khiến đệ vui vẻ quá vậy?”

Tiêu Như Mặc hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ kẻ thù của mình sẽ gặp báo ứng hay không?”

Trong mắt của Tiêu Ấu Ngư loé lên sự ghen ghét, “Ngày đêm đều nghĩ.”

Kẻ thù của nàng ta chỉ có một, chính là An Bình Quận chúa – Kiều Dư!

Nếu không vì Kiều Dư, Nguỵ Đình sẽ không đoạn tuyệt với nàng ta như vậy, mà nàng ta cũng không tới mức phải lưu lạc tới Thanh Phong Quan thế này.

Tiêu Như Mặc nói: “Tỷ đi theo đệ.”

Giá gỗ trước đại điện Thanh Phong Quan đã nổi lửa, Kiều Dư bị trói vào cột, tay chân đều bị siết chặt, không thể giãy dụa dù chỉ một chút.

Thấy nàng như vậy, Nguỵ Cửu lạnh lùng nói: “Nguyên Thực, ngươi cũng biết Quận chúa sẽ là Nhiếp chính vương phi tương lai, vậy mà ngươi dám tự mình xử lý như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ cơn thịnh nộ của Vương gia hay sao?”

Nguyên Thực nhìn đám người xung quanh một vòng, không biết từ khi nào lại nhìn tới Tiêu Ấu Ngư, trong lòng hạ quyết tâm.

Gã có Thái hậu chống lưng, sợ gì chứ?

Giết An Bình Quận chúa vốn dĩ là ý của Thái hậu, mà gã chỉ làm việc theo lệnh của Tiêu công tử thôi.

Nghĩ vậy, Nguyên Thực cao giọng nói: “Bần đạo cũng vì suy nghĩ cho Vương gia, để một yêu nữ như ả bên cạnh Vương gia chỉ có hại, không có lợi. Vì thiên hạ, vì dân chúng, bần đạo chỉ có thể thay Vương gia trừ khử yêu nữ này!”

Đối diện với ánh mắt hài lòng của Tiêu Như Mặc, Nguyên Thực lệnh cho tiểu đạo sĩ dưới trướng, “Đốt lửa!”

Tiểu đạo sĩ lập tức ném ngọn đuốc vào đống rơm củi dưới chân Kiều Dư.

Ngày hè, củi lửa vốn khô cằn, rất nhanh liền nổi lửa mãnh liệt.

Cảm nhận được ngọn lửa nóng rực, Kiều Dư nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng mong đợi Nguỵ Đình tới đây.

Bởi vì nếu hắn không tới, nàng sẽ không thể đòi lại công bằng được nữa.

_____

[1] Linh đường: nơi để quan tài (?).

[2] Đại bá mẫu: vợ của bác cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv