Edit: Xiao Yi.
Dáng vẻ của đạo sĩ kia tiên phong đạo cốt [1], thắt lưng đeo thanh kiếm làm bằng gỗ đào, tay cầm la bàn phong thuỷ, đứng trước cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương.
Thị vệ canh cổng hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
Gã đạo sĩ kia đáp: “Nghe nói lão phu nhân trong phủ bệnh nặng, bần đạo tinh thông Kỳ Hoàng thuật, cho nên muốn vào phủ chữa trị cho lão phu nhân một phen.”
“Ngươi chờ một lát, ta vào trong bẩm báo.”
Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị ở Tùng Đào viện rất nhanh liền biết tin này.
“Cuối cùng gã cũng tới.” Nguỵ lão phu nhân nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Mấy ngày nay, bà ta giả bệnh, luôn nằm trên giường, nằm tới mức cơ thể gần như muốn liệt rồi. Lúc này, bà ta vội sai tỳ nữ Hổ Phách đi đón gã đạo sĩ kia vào phủ.
Trên đường trở về Tùng Đào viện, Hổ Phách trùng hợp đụng phải Trần Bình.
Hổ Phách dừng lại, chào hỏi: “Trần quản gia.”
Trần Bình gật đầu, đưa mắt nhìn gã đạo sĩ sau lưng nàng ta, “Vị này là?”
“Hồi Trần lão gia, lão phu nhân bệnh trên giường đã nhiều ngày, vị đạo sĩ này nói là có cách chữa trị căn bệnh của lão phu nhân nên lão phu nhân muốn mời ông ấy tới bắt mạch cho mình. Nếu Trần quản gia không có chuyện gì nữa thì nô tỳ xin phép dẫn đạo sĩ tới gặp lão phu nhân trước.”
Trần Bình xua tay, “Đi đi.”
Nhìn theo bóng lưng của Hổ Phách và gã đạo sĩ kia, Trần Bình suy tư gì đó.
Không biết lão phu nhân này lại muốn làm cái gì? Y thuật của Trương tiên sinh trong phủ vô cùng tinh thông, không hề thua kém Thái y. Nếu bà ta bệnh nặng sao lại không mời Trương tiên sinh tới chuẩn bệnh mà đi mời một kẻ không rõ lai lịch như gã đạo sĩ kia vào phủ chứ?
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
Sau khi được gã đạo sĩ kia chữa bệnh, trạng thái của Nguỵ lão phu nhân cải thiện rất nhiều. Ngày hôm sau, bà ta đã có thể xuống giường đi lại.
Nhìn dáng vẻ này của Nguỵ lão phu nhân, mọi người trong phủ Nhiếp chính vương càng không hiểu rốt cục bà ta muốn làm cái gì?
Cùng lúc đó, khắp Tây Kinh bắt đầu truyền nhau một tin đồn:
Căn bệnh của Nguỵ lão phu nhân vô cùng kỳ quái, đại phu từng khám bệnh đều vô phương cứu chữa, không ngờ lại có một gã đạo sĩ lại chữa dứt được bệnh này. Như vậy xem ra, Nguỵ lão phu nhân không giống bị bệnh, ngược lại giống như bị quỷ ám.
Tin đồn thiếu điều chưa nói rõ Kiều Dư chính là nguồn cơn quỷ ám kia.
Không bao lâu sau, tin đồn này tới tai của Kiều Dư.
Xuân Lan tức giận nói: “Nhất định là lão phu nhân giở trò quỷ. Rõ ràng là bà ta tự bệnh kia mà? Sao lại mới được mấy ngày đã úp cái danh tà ám lên đầu Quận chúa chứ?”
“Cái danh này không phải tự bà ta nghĩ ra mà nói được.” Kiều Dư đáp.
Nàng đoán rằng phía sau chuyện này còn có người khác.
Diễn xuất của Nguỵ lão phu nhân bây giờ cùng lắm chỉ là khiến mọi người nghi ngờ lai lịch của nàng không trong sạch mà thôi. Bước đi này hẳn là muốn đẩy nàng vào thế phải mang tiếng, kẻ có thể dùng tới cách này để đả kích nàng, chắc chắn đã biết lai lịch thật sự của nàng.
Dù sao thì việc xảy ra ở phủ Thứ sử Cẩm Châu, Tiểu Kiều hộc máu bỏ mình có không ít người tận mắt chứng kiến.
…
Rất nhanh, Nguỵ lão phu nhân đã tiến hành bước tiếp theo.
Bà ta hẹn nữ quyến các phủ trong thành cùng tới Thanh Phong Quan vào ngày mai để dâng hương cầu phúc, cũng gửi thiệp mời cho Kiều Dư.
“Vào lúc này mà bà ta mời Quận chúa tới Thanh Phong Quan, nhất định là không có chuyện gì tốt!” Xuân Lan nói: “Hay là ngày mai chúng ta đừng tới đi ạ…”
Kiều Dư miết tấm thiệp mời, cong môi cười đáp: “Bây giờ ai nấy đều rỉ tai nhau ta chính là tà ám đã gây hại cho bà ta. Nếu lần này không tới Thanh Phong Quan cùng họ, chẳng phải tự ta đang thừa nhận là mình chột dạ hay sao?”
Cho nên thiệp mời lần này, rõ ràng Kiều Dư biết tỏng Nguỵ lão phu nhân không có ý tốt gì cho cam, nhưng nàng lại không thể không đi được.
Hôm sau, dựa vào giờ hẹn trong thiệp, Kiều Dư tới cửa Thanh Phong Quan trước.
Có không ít nữ quyến các phủ đã có mặt ở đây, vừa thấy nàng tới, rất nhiều người vây quanh nàng: phu nhân của Lễ bộ Thượng thư Trương Tự, phu nhân của Lại bộ Thượng thư Thôi Hộ và con dâu của bà – Ninh Tư Nguyệt, có cả phu nhân của Định Uy Tướng quân – Tôn thị.
Họ không bị lời đồn đãi ảnh hưởng, ai nấy đều kiên định đứng bên cạnh Kiều Dư. Về phía Nguỵ lão phu nhân, bên cạnh bà ta có nữ quyến trong Tiêu phủ và nữ quyến trong phủ Lưu Thái phó.
Luận số lượng người thì phía Nguỵ lão phu nhân chiếm thế thượng phong.
Xuyên qua đám người, Lưu Nhược Vi nhìn thấy dáng vẻ sáng ngời của Kiều Dư, trong mắt liền loé ra sự đố kỵ, gương mặt của nàng ta cũng không kiềm chế được mà trở nên khó coi.
Lưu phu nhân vội nhéo Lưu Nhược Vi một cái, kề sát bên tai nàng ta rồi nhỏ giọng nói: “Nếu con còn muốn khôi phục thanh danh thì kiềm chế một chút cho mẹ!”
Sau khi trở về từ phủ An Bình Quận chúa, các mối quan hệ của Lưu Nhược Vi giảm sút không phanh, đám tỷ muội vốn chơi cùng nàng ta cũng bắt đầu lảng tránh, có người còn cắt đứt quan hệ với nàng ta.
Một cô nương đang tuổi gả chồng lại gây ra một hồi chê cười lớn như vậy, gần như toàn bộ Tây Kinh không còn nhà nào tới cửa ngỏ lời với Lưu Nhược Vi nữa.
Tây Kinh bây giờ đang âm thầm rỉ tai nhau Kiều Dư chính là tà ám, căn bệnh mà Nguỵ lão phu nhân mắc phải vào khoảng thời gian trước chính là do bà ta chung đụng với Kiều Dư. Thời điểm nghe thấy tin này, trong lòng của mẹ con Lưu Nhược Vi liền có mưu tính.
Bọn chúng hạ quyết tâm quy kết toàn bộ hành động của Lưu Nhược Vi vào ba ngày trước thành lý do tà ám, dựa vào đó mà hắt toàn bộ nước bẩn lên người Kiều Dư.
Bị mẫu thân nhéo một cái, lý trí của Lưu Nhược Vi lập tức trở về, nàng ta dằn lại lửa giận trong lòng.
Thấy người đã tới đông đủ, Nguỵ lão phu nhân đi đầu, dẫn mọi người vào Thanh Phong Quan.
Quan chủ [2] của Thanh Phong Quan đã sớm nhận được tin, cho nên thấy Nguỵ lão phu nhân tới, ông liền dẫn các vị khách quý tới đại điện để dâng hương.
Đại điện thờ tượng thần Thiên Tôn nguyên thuỷ, khói hương mỗi năm không bao giờ tắt, lúc này vẫn đang lượn lờ.
Đứng bên trong một hồi, Kiều Dư cảm thấy hô hấp có hơi nghẹn, một cảm giác buồn nôn bất ngờ trào lên.
“Oẹ…” Nàng không nhịn được nôn khan một tiếng, cảm giác vô cùng muốn ói ra cái gì, liền vội chạy ra ngoài đại điện.
Thấy phản ứng này của Kiều Dư, mọi người trong điện không khỏi nhìn nhau.
Lưu Nhược Vi cảm thấy đây đúng là thời cơ tốt, lập tức nói: “Thanh Phong Quan là nơi trang nghiêm, người thường đáng lý không có phản ứng bài xích như vậy. Chẳng lẽ… An Bình Quận chúa đúng thật là yêu tà hay sao?”
Ninh Tư Nguyệt tức giận đáp trả: “Lưu tiểu thư, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy đâu! Quận chúa chỉ đơn giản là ăn phải đồ hư nên dạ dày mới khó chịu thôi, không được sao?”
Nguỵ lão phu nhân có hơi không hiểu gì, bà ta chỉ nghe theo lời Tiêu Như Mặc nói mà dụ Kiều Dư tới Thanh Phong Quan. Cho nên tiếp theo, bà ta chỉ cần nhìn người khác châm lửa thổi gió là được.
Nguỵ lão phu nhân: “Từ phủ An Bình Quận chúa tới Thanh Phong Quan chỉ mất một canh giờ đi đường mà thôi, nếu dạ dày của Kiều thị khó chịu đã sớm biểu hiện ra ngoài rồi. Sao lại trùng hợp không khoẻ trước mặt tượng thần Thiên Tôn nguyên thuỷ vậy nhỉ?”
“Theo ta thấy thì Quận chúa đúng là yêu tà thật rồi, cho nên mới bị thần tiên khiến cho lộ tẩy, cảnh báo cho mọi người cùng biết.” Bọn họ đang nói, bỗng nghe thấy bên ngoài có một giọng nữ truyền tới:
“Nhị tiểu thư, là người thật sao? Người còn sống!”
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mọi người vội vàng đi ra xem, lập tức thấy một nữ nhân ước chừng hai mươi đang đứng trước mặt Kiều Dư, sắc mặt của ả vô cùng kích động, “Nhị tiểu thư, nô tỳ là tỳ nữ trước đây của người, nô tỳ là Hồng Ngọc đây. Đã lâu không gặp, khí chất của người còn hơn cả trước đây nữa.”
Trong lòng Kiều Dư cảm thấy ghê tởm, không buồn mở miệng đáp lại.
Mà ả Hồng Ngọc cũng chẳng muốn nàng đáp lại, vừa thấy mọi người từ trong đại điện đi ra, ả ta lập tức khóc lóc kể lể: “Nhiều năm vậy rồi, nếu còn sống thì sao Nhị tiểu thư không báo tin về phủ? Lão gia và phu nhân còn tưởng người đã mất rồi, ngày nào cũng lấy nước mắt để rửa mặt, nô tỳ thấy họ vô cùng đau lòng…”
Tuy Hồng Ngọc không nói ra lai lịch của Kiều Dư nhưng gần như đã nói cho mọi người biết: nàng có gia đình, nàng không phải là một kẻ mồ côi, chỉ là trước giờ, người thân của nàng vẫn luôn tưởng rằng nàng đã mất.
Lưu Nhược Vi nhìn tỳ nữ kia, hỏi: “Ngươi gọi An Bình Quận chúa là Nhị tiểu thư, vậy ta hỏi một chút, ngươi là tỳ nữ của phủ nào?”
Hồng Ngọc lấy khăn lau nước mắt, “Chủ phủ của nô tỳ là Kiều gia của xứ Cẩm Châu.”
Cẩm Châu Kiều thị!!?
Mọi người đều biết Cẩm Châu Kiều thị có hai nữ nhi, chính là Song Kiều vang danh bên ngoài. Bây giờ Đại Kiều gả cho Trình lục công tử của Vân Châu, vậy người còn lại…
Không ai khác là Tiểu Kiều.
“Chẳng lẽ… Quận chúa chính là Tiểu Kiều vang danh lừng lẫy của xứ Cẩm Châu?”
Hồng Ngọc gật đầu thừa nhận.
Toàn bộ mọi người đang có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Vốn dĩ các nàng chỉ nghĩ rằng nữ nhân mà Nhiếp chính vương dẫn về từ Vân Châu chỉ là một kẻ mồ côi. Nhưng bây giờ xem ra, nàng lại là một quý nữ xuất thân danh môn [3].
Trong lòng Lưu Nhược Vi dâng lên cảm giác đố kỵ vô cùng khó chịu. Nàng ta cứ tưởng thân phận của mình vượt xa Kiều Dư, dù có gả cho Nhiếp chính vương thì so với Kiều Dư, nàng ta mới là người thích hợp hơn.
Nhưng ai mà ngờ được, khi đặt Kiều Dư và Lưu Nhược Vi lên cùng một bàn cân, kết quả chính là xét dung mạo: Lưu Nhược Vi không bằng nàng, xét thi hoạ: nàng ta cũng không sánh được, xét gia thế: nàng ta càng không so nổi.
“Nếu xuất thân của Quận chúa là Kiều gia của xứ Cẩm Châu, vậy sao trước giờ chưa từng nghe Quận chúa nhắc tới vậy?”
Kiều Dư vuốt ngực, chờ sau khi cảm giác buồn nôn kia tan bớt, nàng mới trả lời: “Ta chưa từng giấu giếm điều gì, trên thánh chỉ tứ hôn đã viết rõ tên họ của ta rồi.”
Mọi người ngạc nhiên.
Đúng thật là vậy, các nàng đều biết khuê danh [4] của An Bình Quận chúa là Kiều Dư.
Nhưng đương thời khi đề cập tới nữ nhân đa số đều nói về dòng họ và thân phận của nữ nhân đó. Còn khuê danh chỉ dành cho người thân cận với mình gọi mà thôi, không dễ gì lộ ra bên ngoài.
Mọi người ai ai cũng biết Cẩm Châu có một Tiểu Kiều dung mạo tuyệt diễm, nhưng không ai biết rằng khuê danh của Tiều Kiều kia là Kiều Dư.
Lưu Nhược Vi không cam lòng, siết chặt nắm đấm.
Lưu phu nhân thầm bực dọc vì nữ nhi nhà mình không biết kiềm chế. E ngại thân phận của Kiều Dư thì được ích gì chứ? Chuyện quan trọng bây giờ chính là xác thực cái danh yêu tà lên đầu nàng kia!
Lưu phu nhân tiếp lời, hỏi Hồng Ngọc, “Vừa nãy ngươi nói An Bình Quận chúa đã mất là có ý gì?”
Hồng Ngọc không hề kín miệng, đáp ngay: “Nhị tiểu thư nhà nô tỳ từ nhỏ đã mắc bệnh tim, hằng năm đều sống dựa vào thuốc.”
Mọi người lại nhìn qua Kiều Dư, nhìn tay của nàng đang đè lên ngực liền cảm thấy chuyện nàng mắc bệnh tim mà Hồng Ngọc nói có phần đáng tin.
Thấy mọi người hiểu lầm, sắc mặt của Kiều Dư lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Thật ra lần này nàng khó chịu không phải vì bệnh tim tái phát.
“Ba năm trước, vào lễ cập kê, bệnh tim của Nhị tiểu thư nhà nô tỳ đột nhiên tái phát, hộc máu bỏ mình. Lúc mọi người dò xét hô hấp thì Nhị tiểu thư đã không còn thở nữa rồi…” Chưa dứt câu, ả Hồng Ngọc đã bật khóc.
Lưu phu nhân cảm thấy lạnh gáy, run rẩy hỏi lại: “Ngươi có chắc là khi đó, Quận chúa đã tắt thở không?”
Hồng Ngọc khóc lóc đáp: “Trong phủ đã chuẩn bị an táng cho Nhị tiểu thư xong cả rồi, nhưng không hiểu vì sao, xác của Nhị tiểu thư lại bỗng nhiên biến mất, cho nên gia chủ [5] mới giấu đi chuyện Nhị tiểu thư qua đời. Nếu tới Cẩm Châu dò hỏi thì phu nhân sẽ biết ngay thôi, Nhị tiểu thư nhà nô tỳ đã không xuất hiện trước mặt người khác được ba năm rồi…”
Nguỵ lão phu nhân nhìn Kiều Dư, trong mắt không giấu được vẻ khiếp sợ.
Người đã tắt thở sao lại có thể xuất hiện trước mặt mọi ngươi như thế này? Rốt cục Kiều Dư… là người hay là quỷ chứ!??
“Nhìn tướng mạo của An Bình Quận chúa, đúng là đã trải qua tử kiếp [6].”
Mọi người quay đầu lại nhìn.
Một đạo sĩ nhàn nhã đi tới bên này, sau khi nhận ra thân phận của gã, có người không nhịn được kêu lên:
“Nguyên Thực đạo trưởng!”
_____
[1] Tiên phong đạo cốt: cốt cách, phong thái của tiên (Theo nld.com.vn)
[2] Quan chủ: người chủ trì của một đạo quan (nơi tu đạo).
[3] Danh môn: gia đình/dòng tộc có tiếng tăm.
[4] Khuê danh: tên thật/tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho.
[5] Gia chủ: chủ nhà.
[6] Tử kiếp: biến cố có thể mang tới cái chết cho người trải qua | tương tự có tình kiếp: biến cố dẫn người đó trải nghiệm tình cảm dân gian (thường thấy trong phiêm tiên hiệp, tu tiên).