Tư Đồ Tảm Nguyệt gọi điện cho Hứa Minh, lần này đổi thành Hứa Minh không nghe máy. Bất quá hắn lại không phải vì không nghe thấy tiếng chuông, mà là muốn cho Tư Đồ Tảm Nguyệt kinh hỉ một phen.
“Sao lại không có nhận điện thoại…” Tư Đồ Tảm Nguyệt trong giọng mang theo một chút lo lắng nói…
“Nguyệt tỷ tỷ không cần lo lắng, Hứa Minh ca ca nói sẽ đến tìm ngươi thì nhất định sẽ đến.” Đậu Đậu dùng giọng trẻ con đáng yêu an ủi Tư Đồ Tảm Nguyệt.
Tư Đồ Tảm Nguyệt đang ở trong phòng Tư Đồ Nhất Tương cùng hắn và Đậu Đậu ăn khuya. Sau khi nàng biết Đậu Đậu lại biến trở về mỹ nhân ngư liền kiên quyết ở lại. Nhất định phải đợi Hứa Minh về mới đi.
“Ân” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nhạt, nhưng trong lòng lại không thả lỏng chút nào. Biết rõ năng lực Hứa Minh, nhưng trong hắc đạo hỗn độn, luôn có thể phát sinh việc này việc kia, lo lắng là điều không tránh khỏi.
Lúc sắp tám giờ tối, Hứa Minh cầm một đống đồ đến tìm Tư Đồ Tảm Nguyệt. Kỳ thực dùng hoa và nhẫn để cầu hôn là điều tương đối thường thấy, phần lớn đều thích kiểu này. Việc này là Hứa Minh hỏi Trần Húc Đông mà biết. Trần Húc Đông từng ôm qua bao nhiêu mỹ nữ, đối với tâm lý nữ nhân cũng coi như vô cùng hiểu. Hắn mới đầu cũng muốn làm như vậy, nhưng sau lại thôi.
Không thấy Tư Đồ Tảm Nguyệt trong phòng nàng, Hứa Minh lại gõ cửa phòng Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức đi mở cửa. Nếu không phải được Tư Đồ Nhất Tương cho phép, ở đây ngoại trừ mấy người bọn họ không ai có thể lên. Sở dĩ người này cơ bản có thể nói là không phải Hứa Minh thì sẽ là Trần Húc Đông. Đương nhiên, khả năng là Hứa Minh chiếm tỷ lệ rất lớn, bởi vì hắn có nói là sẽ đến.
Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy Hứa Minh ôn nhu tươi cười.
“Nguyệt” Hứa Minh vui vẻ ôm Tư Đồ Tảm Nguyệt. Hiện tại xác định quan hệ rồi, luôn cảm thấy xa nhau một lúc thôi cũng thấy nhớ nhung.
“Hứa Minh, Hứa Minh, ngươi để ta chờ lâu quá.” Tư Đồ Tảm Nguyệt thoáng cái từ phiền muộn nữ nhân thăng cấp thành ái tình sướt mướt nữ nhân.
“Hi hi Hứa Minh ca ca, Nguyệt tỷ chờ ngươi đã lâu nga.” Đậu Đậu bám đôi tay nhỏ vào thành bể cá vui sướng nói.
“Ha hả” Hứa Minh hài lòng tiến đến. Sau đó ngay trước mặt Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu lấy ra một cái hộp nhỏ. Đó là một cái hộp hình vuông.
Nhẫn Hứa Minh có mang, nhưng hắn không lấy ra trước. Đồ vật trong tay mới là quan trọng nhất.
Tư Đồ Tảm Nguyệt nhận ra cái hộp mà Hứa Minh cầm trong tay. Ngay cả Tư Đồ Nhất Tương cũng nhận ra. Đây là đồ Hứa Minh đã có từ nhỏ. Khi hắn đến cô nhi viện thì đã có rồi. Vật này là khi mẹ Hứa Minh rời bỏ nhân thế để lại cho hắn: một cái vòng ngọc, đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất lớn. Lúc đó để bảo trụ cái vòng ngọc này, mấy người bọn họ không biết đánh nhau bao nhiêu lần với lũ trẻ khác ở cô nhi viện. Hứa Minh là con riêng, hắn từ nhỏ đã không biết cha là ai, nhưng mẹ hắn đối hắn rất tốt. Chỉ là người tốt không dài mệnh, ra đi rất sớm. Khi nhìn mặt Hứa Minh lần cuối, mẹ Hứa Minh có yêu cầu lần nữa, chiếc vòng ngọc này tương lai phải đeo trên tay con dâu. Hứa Minh thường lấy ra coi, nghĩ nếu một ngày Tảm Nguyệt đeo nó thì sẽ có bộ dáng gì. Hôm nay, thực sự đã có thể nhìn thấy.
Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn thấy vòng ngọc hốc mắt lập tức đỏ lên. Vật này nàng muốn đã lâu nhưng lại từ trước tới nay chưa dám muốn.
“Nguyệt, lấy ta đi.” Hứa Minh chân thành nói.
“Ân” Tư Đồ Tảm Nguyệt mang theo giọng mũi trả lời. Nước mắt lập tức rơi xuống…
“Hi hi, chúc mừng Hứa minh ca ca và Nguyệt tỷ tỷ.” Đậu Đậu cũng vui mừng nói.
“Sách, trong thiên hạ người có thể làm Tảm Nguyệt khóc, chỉ có Hứa Minh ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương khẩu khí có chút chua xót nói. Mẹ nó, hắn cũng đột nhiên muốn kết hôn. Nếu đối tượng là Đậu Đậu khi lớn!
“A, sau này ta nhất định không để nàng khóc nữa.” Hứa Minh hạnh phúc hôn lên trán Tảm Nguyệt nói.
“Khi nào kết hôn?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.
“Xem ý của Nguyệt đi.” Hứa Minh dứt lời nhìn Tư Đồ Tảm Nguyệt, muốn nghe ý kiến của nàng một chút.
“Ơ… Này Ta đồng ý gả cho người là thật. Nhưng ta trước tiên muốn trải nghiệm việc yêu đương đã.” Tư Đồ Tảm Nguyệt lau lệ trên khoé mắt nói. Nàng vừa mới cùng Hứa Minh bắt đầu nha, cứ như vậy liền kết hôn sao? Ai mà muốn chứ?
“……” Hứa Minh bất đắc dĩ vỗ trán.
“Nữ nhân này… Thật phiền phức.” Tư Đồ Nhất Tương nói.
“Hi hi” Đậu Đậu lại cảm thấy Tư Đồ Tảm Nguyệt rất thú vị. Nó vốn cho rằng chuyện tình của Nguyệt tỷ tỷ cùng Hứa Minh ca ca sẽ bị Nhất ca ca cản trở. Không ngờ tới Nguyệt tỷ tỷ lại không muốn nhanh chóng thành thân nha. Ai nếu như là nó, nó nhất định muốn ngày hôm sau liền có thể thành thân cùng Nhất ca ca! Ách… Đang nghĩ gì vậy chứ“Đậu Đậu, sao mặt ngươi lại đỏ vậy?” Tư Đồ Nhất Tương không lúc nào không chú ý đến Đậu Đậu.
“Không, không có gì.” Đậu Đậu xấu hổ cúi đầu. Nó mới không cần để Nhất ca ca biết vừa nãy nó nghĩ cái gì.
“Tiểu bảo bối nhi, có chỗ nào khó chịu phải nói cho Nhất ca ca biết?” Tư Đồ Nhất Tương xoa đầu Đậu Đậu sủng nịch nói.
“Ân” Đậu Đậu nhỏ tiếng trả lời.
“Ta nói Tảm…” Tư Đồ Nhất Tương quay đầu lại muốn hỏi Tư Đồ Tảm Nguyệt vài việc, vậy mà đã không thấy bóng dáng hai người đâu!
“Ách…” Đậu Đậu nhìn chỗ vốn có hai người đang đứng, hiện tại đã trống trơn nhất thời không biết nói gì. Nguyệt tỷ tỷ cùng Hứa Minh ca ca động tác thật nhanh nha.
“Làm quái gì mà gấp vậy…” Câu này của Tư Đồ Nhất Tương là tuyệt đối dùng khẩu khí đố kị để nói. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết hai người này đi đâu!
Qua vài ngày quan sát, Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng cũng hiểu rõ. Tình trạng của Đậu Đậu hiện tại là mặt trời lên nó sẽ biến thành oa nhi, mặt trời lặn sẽ trở lại là nhân ngư. Điểm này làm hắn không biết nói gì cho phải. Thật là vui mừng ban ngày, đau buồn ban đêm a. Vui mừng ban ngày là vui vẻ vì Đậu Đậu có thể đi tới đi lui chơi đùa, như vậy có thể hoạt động trong phạm vi lớn, điều đó mang đến cho nó một vài hi vọng. Đau buồn chính là, buổi tối khi biến trở về lại không thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong bể cá. Tư Đồ Nhất Tương thường hy vọng Đậu Đậu sau khi biến thành oa nhi sẽ không biến trở về nhân ngư nữa. Tuy nhiên, cho dù biến ra sao Đậu Đậu của hắn cũng vẫn xinh đẹp và đáng yêu như vậy.
“Nhất ca ca, ôm ôm” Sáng sớm, Đậu Đậu ngọt ngào nói.
Hiện tại Đậu Đậu mỗi buổi sáng sau khi biến thân, đều chạy tới giường Tư Đồ Nhất Tương nói câu này. Tư Đồ Nhất Tương vừa thống khổ vừa vui sướng. Thật là dày vò a…
“Hảo, ca ca ôm.” Tư Đồ Nhất Tương vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đậu Đậu.
Đậu Đậu nằm trong lòng Tư Đồ Nhất Tương, luôn rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nó thấy trong lòng Nhất ca ca rất an ổn.
“Một con dê, hai con dê, ba con dê,…” Tư Đồ Nhất Tương có chút ngu ngốc mà đếm thầm như vậy, cố gắng để mình ngủ nhanh một chút, cưỡng lại việc nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Đậu Đậu lại nghĩ tới vài chuyện không nên nghĩ.
Buổi trưa hôm nay, Cổ Thần Hi lại đến nhà Tư Đồ Nhất Tương. Hắn là như vậy, một mặt tự nói với mình phải học cách lạnh nhạt, một mặt lại chịu không nổi muốn gặp người mình thích. Rất nhiều lần từng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này quên đi Tư Đồ Nhất Tương, thế nhưng… sau khi thu dọn xong hành lý lại vứt bỏ dự định ấy.
Khi quản gia vào trong báo cho Tư Đồ Nhất Tương là có Cổ Thần Hi đến. Tư Đồ Nhất Tương là dùng loa ngoài để nghe, cho nên Đậu Đậu cũng nghe thấy được.
“Cổ Nhất Sinh… Hắn lại đến làm gì?” Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn nghĩ thầm.
“Thần Hi, có việc gì thế?” Tư Đồ Nhất Tương ra phòng khách gặp hắn. Mặc dù quan hệ giữa Cổ Thần Hi và Tư Đồ Nhất Tương cũng không tồi, nhưng hắn cũng không phải là người có thể tùy ý lên tầng hai.
“Không có việc gì, lần trước không phải nói, sau này sẽ không phải thuận đường đến thăm ngươi nữa, mà là cố ý đến. Hôm nay ta được nghỉ, cho nên đến thăm ngươi.” Cổ Thần Hi giọng nói thanh nhã, ôn nhu đáp.
“A, là…” Tư Đồ Nhất Tương không biết nói gì cho phải. Nếu như không phải có chuyện gì đặc biệt, hắn luôn cảm thấy gặp mặt như vậy có chút xấu hổ.
Giữa lúc Tư Đồ Nhất Tương đang nghĩ phải nói gì cho tốt thì…
“A!” Từ trên lầu truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Hôm nay Tư Đồ Tảm Nguyệt đã ra ngoài. Nàng hiện tại không có việc gì liền đi theo Hứa Minh. Dù sao mọi người cũng đều biết nàng. Thủ hạ của Hứa Minh đều rất thuận miệng kêu một tiếng “đại tẩu” với Tư Đồ Tảm Nguyệt, cứ như hơn trăm năm trước cũng đã gọi như vậy rồi. Vì vậy, tiếng kêu sợ hãi này chỉ có thể là Đậu Đậu. Hơn nữa, thanh âm đáng yêu như vậy, cũng chỉ có Đậu Đậu của hắn mới có.
Tư Đồ Nhất Tương vội vã đứng dậy quay lên lầu. Cổ Thần Hi cũng cho rằng xảy ra chuyện gì, liền theo sau Tư Đồ Nhất Tương. Tư Đồ Nhất Tương bởi vì quá sốt ruột, căn bản là không chú ý đến chuyện khác. Việc Cổ Thần Hi theo lên, hắn không để ý đến.
“Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương vào phòng thấy Đậu Đậu đang ngồi xổm xoa xoa đầu gối của mình.
“Oa oa oa… Đau” Đậu Đậu khóc lem nhem hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Vừa nãy nó muốn lấy quả cầu trong bể cá ra chơi, kết quả khi trèo ra trèo vào không cẩn thận va vào góc của bể cá, làm đầu gối bị thương.
“Bé ngoan, đừng khóc đừng khóc.” Tư Đồ Nhất Tương có chút hoảng loạn ôm lấy Đậu Đậu trấn an nó.
Cổ Thần Hi một trận im lặng đứng ở cửa. Nhất Tương như vậy, hắn chưa từng thấy qua. Từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy. Bất kì người nào xảy ra chuyện hắn cũng không có biểu tình hoảng loạn như vậy. Nếu như người thân hắn xảy ra chuyện, hắn sẽ phẫn nộ, hắn sẽ tìm ra nguồn gốc của tất cả phiền toái, nhưng hắn lại không hoảng loạn. Như bây giờ…
“Để ta xem giúp hắn.” Cổ Thần Hi là bác sĩ, nói như vậy rất bình thường.
“…” Tư Đồ Nhất Tương lúc này mới chú ý đến Cổ Thần Hi đã theo sau.
“!” Đậu Đậu nghe thấy thanh âm của người lạ bị doạ giật mình, lập tức nắm chặt lấy Tư Đồ Nhất Tương. Đột nhiên nhớ tới chuyện Nhất ca ca từng nói sẽ có người đến trộm nó đi, quên mất bản thân đang mang hình dáng trẻ con, không phải là cá.
“Ân” Tư Đồ Nhất Tương đáp ứng. Dù thế nào hắn cũng đã vào rồi, vừa vặn để hắn xem một chút cũng được.
Cổ Thần Hi đến gần Đậu Đậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu gối của nó, lại ấn ấn nữa.
“Tê” Đậu Đậu đau tới mức rơi nước mắt, chính là không chịu khóc thành tiếng trước mặt Cổ Thần Hi.
“Không có vấn đề gì, chỉ cần thoa chút dược là được. Ở đây ngươi có hòm thuốc không?” Sau khi xác nhận nhiều lần, Cổ Thần Hi nói.
“Ân, ta đi lấy cho ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu lên lần nữa nói. Vừa nãy Tư Đồ Nhất Tương đều là ngồi xổm vỗ lưng cho Đậu Đậu, không để nó sợ hãi.
Cổ Thần Hi nghi hoặc, đứa trẻ này có thật là đối với hắn quan trọng như vậy không? Lấy hòm thuốc, việc này không phải bảo người làm mang đến là được rồi. Còn có, đứa trẻ này mới lớn chừng ấy mà đã biết nói chuyện. Hơn nữa trước đây hình như cũng không có quy tắc người ngoài không thể lên lầu hai a…
“Cảm tạ” Tư Đồ Nhất Tương thấy Cổ Thần Hi thoa xong thuốc cho Đậu Đậu liền nói tiếng cảm ơn.
“A, ngươi sao luôn khách khí với ta như vậy?” Cổ Thần Hi nói.
“Nó… là hài tử của ngươi ư?” Rất lâu sau Cổ Thần Hi hỏi.
“!” Lúc đó mặt Đậu Đậu liền đen lại.
Sao có thể như thế! Sao hắn lại có thể là hài tử của Nhất ca ca! Việc này Cổ Nhất Sinh thật ngốc!
“…” Tư Đồ Nhất Tương không nói gì. Thực ra câu hỏi của Cổ Thần Hi làm hắn có chút bực mình. Đậu Đậu sao lại là hài tử của hắn được?
Rõ ràng là…
… Của hắn.
Mẹ nó, chính mình cũng không nói được!