Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 18: Đậu đậu đáng thương



Tư Đồ Nhất Tương vốn muốn ở hành lang sắp xếp lại tư tưởng, cuối cùng vẫn là tới tổng bộ Dạ Hoả cùng Hứa Minh. Thực ra cũng không phải đại ca hắn thương xót gì các huynh đệ, mà là hắn muốn tránh né vài chuyện hắn không muốn đối mặt. Còn là chuyện gì thì trời biết, đất biết, người nên biết cũng đã biết!

Tư Đồ Nhất Tương giao lại Đậu Đậu cho Tư Đồ Tảm Nguyệt, còn đặc biệt nói cho nàng Đậu Đậu hiện tại đã hoàn toàn mang hình dáng của một em bé. Việc này khiến Tư Đồ Tảm Nguyệt phiền muộn mất một lúc. Đậu Đậu trong hình dáng mỹ nhân ngư, nàng mới được nhìn qua một chút nha!!!

Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt thực ra cũng không rõ tại sao Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên quyết định như vậy, nhưng bọn họ biết, Tư Đồ Nhất Tương tuyệt đối không phải vì muốn chia sẻ công việc mà đi.

Đợi hai người rời đi, Tư Đồ Tảm Nguyệt nhẹ nhàng mở cửa phòng Tư Đồ Nhất Tương. Nàng cho rằng Đậu Đậu vẫn còn đang ngủ. Nhưng thực ra Đậu Đậu đã tỉnh lại được một lúc rồi.

Bàn tay nhỏ nhắn nộn nộn đang cầm lấy cái chăn mỏng màu bạc, mí mắt hơi rũ xuống, Đậu Đậu quỳ gối ở trên giường, thoạt nhìn trông rất đáng thương.

“Đậu Đậu?” Tư Đồ Tảm Nguyệt chậm rãi đến gần giường, nhìn một đứa bé đáng yêu như thế, nàng thật sự không muốn làm nó sợ.

“Nguyệt tỷ tỷ” Đậu Đậu nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhu thuận kêu một tiếng.

“Đâu Đậu ngoan, ngươi làm sao vậy?” Tư Đồ Tảm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu, thấy Đậu Đậu không vui liền hỏi.

“Nguyệt tỷ tỷ, Nhất ca ca đi rồi sao?” Đậu Đậu cúi đầu, yếu ớt hỏi.

“Ân, đi rồi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt thành thật trả lời. Nàng nghĩ không nhiều lắm, chỉ là nên nói thật, nguyên tắc là không lừa trẻ con….

“Nga ” Đậu Đậu vặn vẹo hai tay nhỏ nhắn trắng trắng, hai giọt nước mắt lam nhạt trong xuốt rơi nhẹ lên chăn.

“Ai nha, bé ngoan của tỷ, sao ngươi lại khóc rồi?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vội vàng lấy tay nhẹ nhàng lau khoé mắt Đậu Đậu. Một tiểu bảo bối như thế vừa khóc, tâm nàng liền tan nát. May mà lão đệ nàng không có ở nhà, nếu không hắn còn không đau lòng chết đi sao? Cũng không đúng! Nghe lời Đậu Đậu nói thì nguyên nhân hình như chính là vì hắn không có ở nhà.

“Oa oa oa, Nguyệt tỷ tỷ, Oa Nhất ca ca có đúng là không thích Đậu Đậu phải không?” Đôi mắt nhỏ của Đậu Đậu đều đã khóc đỏ lên, tại sao sau khi tỉnh lại thì không thấy Nhất ca ca nữa? Nghe nói Nhất ca ca thích cá, có phải hay không mình bây giờ đã biến thành hình dạng con người cho nên Nhất ca ca không có thích mình nữa.

“Sao lại thế? Nhất ca ca thích nhất là ngươi, hắn không phải đặc biệt bảo ta đến bồi ngươi sao. Chờ đến tối hắn sẽ quay lại. Đậu Đậu nghe lời, đừng khóc nữa. Có Nguyệt tỷ tỷ bồi ngươi không tốt sao?”

“Nhưng là Nhất ca ca đã đáp ứng với Đậu Đậu khi đi đâu sẽ nói cho Đậu Đậu biết. Nhưng Nhất ca ca chưa có nói cho Đậu Đậu mà.” Đậu Đậu thương tâm chính là vì việc này. Vì sao Nhất ca ca rời đi cũng không có nói cho nó một tiếng.

“Đậu Đậu suy nghĩ nhiều quá rồi, Nhất ca ca không phải đã nhờ Nguyệt tỷ tỷ đến nói cho ngươi rồi sao. Bởi vì hắn có việc gấp, cho nên cùng Hứa Minh ca ca rời đi. Đậu Đậu biết Hứa Minh ca ca không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt thuận miệng hỏi.

“Ân, là người yêu của Nguyệt tỷ tỷ.” Đậu Đậu đơn giản trả lời.

“!” Tay của Tư Đồ Tảm Nguyệt định xoa đầu Đậu Đậu xấu hổ dừng lại giữa chừng. Nàng đột nhiên nhớ tới… Ngày hôm qua… Việc kia… Nàng cùng Hứa Minh… bị Đậu Đậu và Nhất Tương thấy “việc tốt”…

“Nguyệt tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?” Thấy Tư Đồ Tảm Nguyệt im lặng không nói, Đậu Đậu ngẩng đầu lên hỏi. Lông mi thật dài bị giọt nước mắt màu lam nhạt làm ướt, thoạt nhìn rất đáng thương.

“À, không có gì.” Tư Đồ Tảm Nguyệt mặt đỏ ửng ho nhẹ một tiếng, lòng tràn đầy hi vọng Đậu Đậu không hiểu chuyện tối qua. Nhất Tương không phải nói là tuổi tâm lí của Đậu Đậu mới có mười bốn thôi sao, như vậy rất có khả năng hắn không hiểu chuyện này. Phải không ta? Tại sao không có ai trả lời nàng là “Đúng!” đi…

Cả buổi sáng Tư Đồ Tảm Nguyệt kể chuyện cho Đậu Đậu nghe, còn cùng hắn xem lại một lần phim “Đi tìm Nemo”. Nhưng có điều, Đậu Đậu Vẫn không vui.

“Nguyệt tỷ tỷ, sau này ngươi sẽ ly khai nơi này phải không?” Đậu Đậu đột nhiên nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.

“Ly khai nơi này? Vì sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt thình lình nghe được câu hỏi như vậy có chút ngây người.

“Ơ, ngươi và Hứa Minh ca ca không thành thân sao? Đậu Đậu nghi hoặc. “Như vậy, như vậy” rồi, không phải sẽ thành thân sao.

“Sao? Thành thân?” Tư Đồ Tảm Nguyệt đối với từ này có chút ngây ngốc.

“Chính là kết hôn đó. Nếu như Nguyệt tỷ tỷ cùng Hứa Minh ca ca kết hôn, ngươi không phải sẽ đến nhà Hứa Minh ca ca ư?” Đậu Đậu cảm thấy mình phân tích rất đúng. Như vậy sau này, nó có thể sẽ thường thường phải ở một mình, nếu như Nhất ca ca không có ở nhà, Nguyệt tỷ tỷ đi rồi, vậy thật sự chỉ có một mình nó thôi.

“Việc này, có lẽ thế. Đậu Đậu còn lớn lên nữa không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vội chuyển đề tài, nếu không nàng sẽ thấy rất xấu hổ.

“Chắc là có……” Đậu Đậu không chắc chắn trả lời. Hiện tại, nó cái gì cũng không thể nói chính xác được.

“Vậy vẫn sẽ biến thành mỹ nhân ngư sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn cảm thấy chưa ngắm kĩ mỹ nhân ngư Đậu Đậu là một điều đáng tiếc.

“Đậu Đậu cũng không rõ.” Đậu Đậu xoay xoay ngón trỏ, mấp máy trả lời. Cái dáng vẻ này thật làm Tư Đồ Tảm Nguyệt hưng phấn. Thảo nào lão đệ nàng coi như bảo bối, thực sự là mặc kệ trong hình dáng gì, tiểu gia hoả này cũng đáng yêu chết đi được.

Hiện tại Đậu Đậu có thể nói chuyện, nên việc giao tiếp thật sự là rất thuận lợi. Tư Đồ Tảm Nguyệt mang rất nhiều chuyện khi bọn họ còn nhỏ ra kể cho Đậu Đậu nghe, Đậu Đậu cũng kể chuyện của mình cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.

Mỗi lần Tư Đồ Tảm Nguyệt nói đến cuộc sống gian khó khi bọn họ còn nhỏ, Đậu Đậu đều lộ ra biểu tình buồn bã. Nó từ nhỏ lớn lên đều rất hạnh phúc, nhưng thật sự không ngờ Nhất ca ca khi còn nhỏ lại bất hạnh như vậy. Nhất ca ca từ trước tới giờ đều chưa nói với nó những việc này.

“Nhất ca ca, nếu ngươi trở về, Đậu Đậu sẽ quan tâm ngươi nhiều hơn trước đây.” Đậu Đậu âm thầm quyết định trong lòng.

Buổi chiều không có gì thú vị, Tư Đồ Tảm Nguyệt lấy máy ảnh ra, sau khi bắt Đậu Đậu mặc thử qua những bộ quần áo nhỏ nhắn của Tư Đồ Nhất Tương mua cho hắn, liền chụp rất nhiều rất nhiều ảnh. Đậu Đậu tạo ra đủ loại động tác, Tư Đồ Tảm Nguyệt tận lực chụp, một buổi chiều vì thế mà qua rất nhanh.

“Đậu Đậu, sau khi ngươi đến đây thì lần này là lần đầu tiên chụp ảnh ư?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe nói Đậu Đậu trước kia từng chụp qua, vậy sau khi đến nơi này đây được tính là lần đầu phải không?

“……” Đậu Đậu choáng váng ngửa đầu ra sau. Không nói gì, bức ảnh trên tường lớn như vậy Nguyệt tỷ tỷ sao lại không thấy được?!! Cho dù ảnh có treo hơi cao chút, cũng không thể không nhìn thấy gì nha. Vậy mà nàng lại cư nhiên không để ý…

“Hả hả, không phải sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi lại.

“Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhìn chỗ đó.” Đậu Đậu dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ lên chỗ tường có treo ảnh hắn chụp cùng Tư Đồ Nhất Tương.

“Thiên a!” Tư Đồ Tảm Nguyệt vội đứng dậy tìm một góc độ tốt để ngắm bức ảnh. Nàng vẫn nghĩ không được nhìn kĩ mỹ nhân ngư Đâu Đậu là một điều tiếc nuối, hiện tại thấy bức ảnh này, ít nhất cũng đã thoả mãn một nửa lòng hiếu kỳ của nàng rồi. Thật nét nha!

“Nhất ca ca rất anh tuấn đúng không?” Đậu Đậu xoa xoa đôi mắt đã khô đi vì khóc nói.

“Theo ta thì vẫn là Đậu Đậu đẹp hơn nha Tiểu gia hoả nhà ngươi, thực sự rất xinh đẹp…” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn không chớp mắt. Ảnh chụp đẹp như vậy, nàng cũng rất muốn có!

“Hi hi, nào có” Đậu Đậu xấu hổ cúi đầu, được Nguyệt tỷ tỷ khen như vậy, nó có chút thẹn thùng.

“Ôi, đứa nhỏ này, sao phải xấu hổ?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn Đậu Đậu cười. Đậu Đậu thè cái lưỡi nhỏ không trả lời.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, Tư Đồ Nhất Tương đã trở về.

“Nhất ca ca” Đậu Đậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, xuống giường đi đến bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương, ngẩng đầu dùng đôi mắt khóc sưng đỏ nhìn nhìn hắn.

“Lão đệ, Hứa Minh đâu? Không về cùng ngươi sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng đi đến hỏi.

“Đậu Đậu, sao lại khóc?” Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu lên, vừa nhìn liền biết ngay tiểu bảo bối nhi lại khóc nữa. Hắn cứ thế phớt lờ luôn câu hỏi của Tư Đồ Tảm Nguyệt…

“Sáng sớm lúc Nhất ca ca đi không có nói cho Đậu Đậu.” Đậu Đậu vùi đầu vào trong cổ của Tư Đồ Nhất Tương, không dám nhìn hắn. Rất sợ sự oán trách của mình sẽ làm Nhất ca ca không vui.

“Vậy sau này nhất định, nhất định nói cho ngươi biết, được không?” Tư Đồ Nhất Tương vừa trả lời vừa bế Đậu Đậu ngồi xuống cạnh giường. Hắn có thứ muốn tặng cho vật nhỏ đáng yêu này.

Vì vậy…

Tư Đồ Tảm Nguyệt bị lão đệ nàng triệt để phớt lờ.

“Tư Đồ Nhất Tương, Hứa Minh đâu?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cao giọng hỏi lại lần nữa.

“Hắn không phải đã về rồi sao?” Tư Đồ Nhất Tương trong tay cầm ra một cái dây chuyền nhỏ quay đầu hỏi. Dây chuyền toàn bộ đều làm bằng bạch kim, mặt trên có một cây đậu theo kiểu hoa tai, là hắn cố ý mua cho Đậu Đậu.

“Chưa thấy.” Tư Đồ Tảm Nguyệt trả lời.

“Vậy ta cũng không biết.” Tư Đồ Nhất tương nói xong quay lại đeo dây chuyền cho Đậu Đậu.

“Cảm ơn Nhất ca ca” Đậu Đậu cười ngọt ngào nói.

“Thích không?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.

“Ân Rất Thích”

“A, đứa nhỏ này.” Tư Đồ Nhất Tương nhéo yêu cái mũi nhỏ của Đậu Đậu.

“Hi hi”

Hứa Minh và Tư Đồ Nhất Tương là cùng nhau rời khỏi Dạ Hoả. Hứa Minh tới tiệm vàng chọn nhẫn, còn Tư Đồ Nhất Tương thì mua dây chuyền cho Đậu Đậu. Sau đó Hứa Minh nói còn có việc khác, Tư Đồ Nhất Tương cũng không hỏi nhiều liền về trước.

“Vậy khi nào hắn sẽ về?” Tư Đồ Tảm Nguyệt phiền muộn. Vừa mới yêu nha, một phút không gặp cũng thấy nhớ. Vừa nãy bồi Đậu Đậu còn có thể phân tán lực chú ý. Nhưng bây giờ lão đệ đã về, nàng không thể chơi cùng Đậu Đậu nữa.

“Ta làm sao biết được! Sao không tự mình gọi điện thoại hỏi đi?”

“Đúng nha” Tư Đồ Tảm Nguyệt huýt một tiếng quay về phòng mình lấy điện thoại. Sáng nay lúc đi ra không có cầm theo.

“Hi hi, Nguyệt tỷ tỷ rất thú vị nha” Đậu Đậu cứ cười mãi.

“Nữ nhân ngốc.” Tư Đồ Nhất Tương cười nói.

Tư Đồ Tảm Nguyệt quay về phòng ngủ của mình lấy điện thoại xem, trên đó có sáu cuộc gọi lỡ. Tất cả đều là của Hứa Minh!

“A!!! Ta bực chết mất!” Tư Đồ Tảm Nguyệt nằm trên giường lăn lộn. Sáu cuộc điện thoại nha, nàng ngay cả một cuộc cũng chưa có nhận!!

“Nhất ca ca, Nguyệt tỷ tỷ sẽ gả cho Hứa Minh ca ca đúng không?” Đậu Đậu đột nhiên hỏi Tư Đồ Nhất Tương.

“Có lẽ” Tư Đồ Nhất Tương thuận miệng đáp.

“Nga” Đậu Đậu nhẹ nhàng cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.

“Đậu Đậu hỏi cái này làm gì?”

“Ta là Ối!!” Đậu Đậu vốn là đang đứng, kết quả lời chưa nói đột nhiên ngã xuống.

“!” Tư Đồ Nhất Tương liền nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Đậu Đậu.

“Ô? Sao lại biến trở về?” Đậu Đậu nhìn cái đuôi xinh đẹp của mình nhỏ giọng nói.

”……” Tư Đồ Nhất Tương thật không còn gì để nói.

Có lầm hay không? Hắn ra ngoài tiêu tốn hết thời gian một ngày, củng cố lại tâm lý cho mình. Không ngừng tự nói là phải đợi, cho dù là mười năm hai mươi năm. Đậu Đậu đã biến thành hình dáng nhân loại, chỉ cần lại lớn lên là tốt rồi…

Nhưng hiện tại đây là sao chứ?

Mặt trời vừa xuống núi, Đậu Đậu liền biến thành mỹ nhân ngư!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv