Đường Mẫn lời này xác thật chính là ý nghĩ trong lòng hiện giờ những phu nhân đó, ai cũng biết bệ hạ đối đãi Đường Mẫn thường thường, sở dĩ nàng có thể đứng vững ở Thịnh Kinh, không tính Bùi Cẩm Triều, Thái Hậu sủng ái nàng mới là quan trọng nhất.
Nếu có một ngày Thái Hậu không còn nữa, Đường Mẫn liền không còn chỗ dựa, trước kia vì Thái Hậu, Đường Mẫn cự tuyệt bao nhiêu mệnh phụ mời, hiện giờ chỉ sợ cũng sẽ không ai đưa thiệp mời nàng, chẳng sợ hiện giờ Bùi Cẩm Triều là nhị phẩm đại học sĩ.
Kỳ thật người hiểu biết Đường Mẫn đều biết, nàng chưa bao giờ khinh thường ai, dự tiệc hay không đều xem mắt duyên thôi, nhưng hành sự chỉ bằng mắt duyên, ở kinh thành thật đúng là không được.
Phùng Minh Ngọc hiểu biết tình hình thực tế cảm khái trong lòng, nàng vẫn sống dưới sự bảo vệ của Bùi Cẩm Triều, mà Bùi đại nhân coi thê như mạng chính là luyến tiếc kiều thê chịu một chút ủy khuất.
Trong Nhàn Nhã cung, Thần phi đang chơi đùa với Hữu Hòa, tuy Thái Tử không còn, nhưng còn có vài vị hoàng tử mà, hiện giờ nàng không có con trai, tự nhiên sẽ không sốt ruột vì thái tử vị, hơn nữa trong cung vài vị phi tần hiểu rõ, dựa theo Hoàng Đế sủng ái nàng, vị trí kia chắc chắn sẽ thuộc về nàng, nếu lại có đứa con trai thì tốt rồi, hiện giờ, Lương phi ngược lại cũng có cơ hội tranh thủ.
Thái Hậu vì chuyện Thái Tử, thân mình càng kém, bình thường đứng dậy đều cần người nâng, hoàng hậu cũng bị bệnh ở Dực Khôn Cung, rốt cuộc con trai duy nhất đã chết, nàng không lập tức đi theo cũng đã là tương đối khắc chế.
Nếu vào cung, nàng tự nhiên cũng muốn leo lên vị trí kia, ở trong cung mấy năm nay, nàng nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng mỗi đêm khuya tĩnh lặng, nhìn thấy nam nhân nằm bên người, nàng liền ghê tởm hoảng.
Đôi khi nàng nghĩ, nếu mẫu thân có thể chết sớm mấy năm thì tốt rồi, nói vậy nàng có thể gả cho trượng phu yêu nàng, hai người tốt tốt đẹp đẹp sống như chính mình muốn, không cần giống bây giờ, đối mặt gương mặt ngu xuẩn của Lưu Ngạn.
Hắn yêu thương Hữu Hòa là một chuyện, nhưng lại không cách nào làm nàng động tâm.
Đại Vinh giang sơn, Tiền Hoài An nhất định phải được, nhưng nàng cũng muốn phượng tường cửu thiên, trở thành quốc mẫu thiên hạ, không bao giờ chịu bất luận điều kiện gì hoặc bị người bài bố và uy hiếp.
Hiện giờ cơ hội của nàng tới.
Nàng giao Hữu Hòa cho ma ma tín nhiệm, sau đó làm cung tì hầu hạ nàng thay đổi một bộ quần áo tố nhã, mang theo người đi Dực Khôn Cung.
Sáng sớm, Đường Mẫn rất sớm liền tỉnh, Bùi Cẩm Triều cũng còn ngủ bên cạnh nàng.
Mấy ngày nay, trong triều vì chuyện Thái Tử vẫn luôn hưu triều, mà hôm nay là trung thu, mặc kệ bên ngoài sóng to gió lớn như thế nào, ít nhất ở Bùi phủ lại là gió êm sóng lặng, ấm áp nhu hòa.
Ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo, lại không ngờ không đợi nàng xốc chăn đi ra ngoài, đã bị một cánh tay trực tiếp túm, làm nàng hô nhỏ một tiếng phác gục trong lòng nam nhân.
“Biểu ca, trời đều sáng, hôm nay là Tết Trung Thu.”
“Cha mẹ đã trở lại không phải sao? Nương sẽ liệu lý, không cần chúng ta, ta thật lâu không ngủ lười, lại ngủ với ta trong chốc lát.”
Đường Mẫn ghé vào ngực hắn, nghe trái tim quy luật nhảy lên, đột nhiên cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
“Vậy ngủ tiếp trong chốc lát đi.”
Bùi Cẩm Triều nhắm hai mắt, lộ ra tươi cười thực hiện được, ôm cả người nàng vào ngực, da thịt trơn trượt tương dán, hương nữ nhân mị hoặc quanh quẩn ở cánh mũi, này có chút không thích hợp nha!
Có chút ngủ không được!
Nhưng cô nương này là chính mình tức phụ, nếu ngủ không được, vậy làm chút vận động, vận động xong khẳng định sẽ buồn ngủ.
“Biểu ca……” Đường Mẫn cứng họng, được, vậy hoạt động một chút lại ngủ bù.
“Mẫn Mẫn, chúng ta trước vận động một chút đi, được không?” Bùi Cẩm Triều trực tiếp triệt rớt yếm của tiểu cô nương, da thịt trắng bóng trước mắt đâm con ngươi hắn nóng bỏng.
Đường Mẫn im lặng, quần áo đều cởi, sờ cũng sờ rồi, người cũng áp lên, chẳng lẽ đến tình trạng này mới nhớ tới dò hỏi ta được không?
Lúc sau, nàng cũng không vô nghĩa với nam nhân, cánh tay vòng qua gáy hắn, trực tiếp đè ép đầu Bùi Cẩm Triều xuống, hôn lên môi mỏng gợi cảm.
Sau một lúc lâu tham hoan, chờ lại lần nữa tỉnh lại đã là giờ Tỵ, bên ngoài mặt trời đều lên rất cao, người bên cạnh đã không ở, nhưng lại còn hơi ấm, hẳn là đứng dậy không bao lâu.
Nàng vốn muốn tắm gội, lại phát hiện toàn thân thoải mái thanh tân, không biết chính mình lại hồn nhiên đến thế, động tác kịch liệt như tắm rửa cũng không làm nàng tỉnh lại.
Mặc xong quần áo đi ra gian ngoài, Hương Thảo nhìn thấy vội vàng đi chuẩn bị đồ dùng tẩy rửa, trong viện cũng rất an tĩnh.
“Người đâu?” Nàng dò hỏi Hương Ảnh đang tiến lên, chuẩn bị chải đầu cho nàng.
“Đều trong viện lão gia thái thái.”
“Giữa trưa đồ ăn chuẩn bị như thế nào?”
“Phu nhân yên tâm đi, dự bị dựa theo năm rồi, ngày thường các chủ tử thích ăn, Thúy Hồng tỷ đều làm.”
Đường Mẫn gật đầu, không tệ, năm nay Tết Trung Thu thật sự không thể làm lớn.
Đàn Hương viện, Đoàn Tử ở trong phòng hắc hắc ha ha duỗi cánh tay duỗi chân, sau đó chạy đến trước mặt Bùi Hải Cường, ngửa đầu nhìn tổ phụ nói: “Con đi theo Hàn gia gia học công phu, Hàn gia gia rất lợi hại, còn biết bay nữa, về sau con cũng muốn học bay, mang theo tổ phụ bay.”
“Được, chờ con trưởng thành lại mang theo tổ phụ bay.” Bùi Hải Cường vui tươi hớn hở nhìn cháu nội, mỗi ngày đều nhớ hắn, chỉ là ở lại trong thành thật đúng là không thói quen, rốt cuộc ở đây căn bản là không có gì có thể làm, người mà, bận việc cả đời, đột nhiên rảnh rỗi sẽ toàn thân không thoải mái, hơn nữa cháu trai còn nhỏ, cũng không thể cả ngày đi theo tổ phụ tổ mẫu, bọn họ yêu thương hắn cỡ nào, hắn cũng nên đi theo mẫu thân.
Chờ Đường Mẫn tiến vào, hai ông cháu đã chơi đùa một lúc lâu, Trâu thị đang may vá một bộ quần áo, Bùi Cẩm Triều ở sát cửa sổ nắng ấm đọc sách.
“Mẫn Mẫn khỏe chưa?” Trâu thị lo lắng hỏi: “Tối hôm qua lại thức đêm bận việc phải không, này đều ăn tết, còn không nghỉ ngơi.”
Đường Mẫn chỉ một ý nghĩ chợt loé liền biết đây là Bùi Cẩm Triều lấy cớ, cười nói: “Không có gì đáng ngại, biết nương tới con mới không kiêng nể gì, dù sao nương cũng sẽ giúp.”
“Nương khẳng định sẽ giúp.” Trâu thị gác xuống quần áo, ánh mắt không tự giác ngắm bụng nàng, “Tiểu Mẫn, thân thể con có khỏe không?”
Đường Mẫn gật đầu, nói: “Khá tốt nha, nương có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Haizz, nương cả ngày hoạt động, nơi nào có cái gì không thoải mái, chỉ là con nha, hiện tại Đoàn Tử đều hơn ba tuổi, có phải phu thê các con nên……”
Đường Mẫn lúc này mới hiểu rõ, cười nói: “Nương cũng đừng nhọc lòng, biểu ca nói sang năm vỡ lòng cho Đoàn Tử, lúc ấy chúng con lại sinh một đứa.”
“Được được được, một hài tử chính là quá cô đơn, về sau có huynh đệ tỷ muội trò chuyện thật tốt biết bao, đúng không?”
“Dạ!” mẹ chồng đều nói như vậy, nàng có thể nói không tốt sao?
Hơn nữa, nàng cũng xác thật tính toán như vậy, chẳng qua loại chuyện này vẫn nên nước chảy thành sông, nếu bị trở thành nhiệm vụ hạng nhất, trong lòng Đường Mẫn cũng không cao hứng.
Con nối dõi là sinh mệnh ban ân, mỗi một sinh mệnh đều là thân thể độc lập, hắn hoặc là nàng sinh ra, không phải vì làm bạn với ai.
Nhưng cổ nhân đều cho rằng nhiều con nhiều phúc, càng có thể sinh càng tốt.
Này cũng chỉ có thể thuyết minh nàng đột nhiên làm ra vẻ, dù sao đều là muốn hài tử, quản lý do là gì.
Có con trai, nàng hy vọng một con gái nũng nịu, mỗi ngày mẹ con cùng nhau chơi đùa, nên là như thế nào ấm áp.
Nhưng loại chuyện này, thật đúng là nói không tốt.
Tết Trung Thu, vợ chồng Bùi Hải Cường ở trong phủ ba ngày liền về thôn trang, trước khi đi còn mang theo Đoàn Tử.
Đường Mẫn nghĩ hiện tại kinh thành cũng rất hỗn độn, vẫn nên cho con trai đi ra ngoài tránh một chút tốt hơn, rốt cuộc hiện giờ ai biết còn có gì xảy ra ngoài ý muốn.
Không biết đã bao lâu Hoàng Đế không tới Dực Khôn Cung, trước kia cũng ngẫu nhiên từng có một đoạn ngày lành, nhưng như cũ không thắng nổi phi tần hậu cung mới mẻ.
Hiện giờ hắn thích chính là Thần phi, từ khi nàng tiến cung tới nay, vẫn luôn an phận thủ thường, cũng đều rất cung kính Thái Hậu và hoàng hậu, hơn nữa không ở sau lưng nói ai khác không phải, tính cách ôn hòa đạm nhiên, hoàn toàn không giống Trình Nghê Thường lãnh tâm lãnh tình.
Một đường đi tới, cung tì nội giám đi ngang qua đều sôi nổi quỳ xuống, vẻ mặt rất kinh ngạc, giống như kỳ quái sao hắn lại tới.
Đi vào tẩm cung, xa xa nhìn thấy Tiền Hoàng hậu nằm trên giường, trong lòng hắn còn có chút tức giận.
Đợi đi tới trước mặt, nhìn thấy xương gò má Tiền Hoàng hậu gầy ốm, con ngươi mất đi thần thái, cả người như chịu chấn động.
“Nàng đây là tội gì.”
Hoàng hậu nghe được tiếng, ánh mắt đen tối chuyển hướng Hoàng Đế, sau đó lộ ra tươi cười âm quỷ.
“Bệ hạ đây là tội gì, nếu xem thiếp không vừa mắt, trực tiếp xử tử thiếp là được, kia chính là con trai ruột của thiếp, nói không còn liền không còn, con trai thiếp……” Nàng dứt lời, con ngươi vô thần thấm ra hai hàng thanh lệ, “Nhiều năm như vậy, trượng phu của thiếp cũng thuộc về người khác, chỉ có con trai vẫn luôn ở bên cạnh thiếp, kỳ thật hắn có phải Thái Tử hay không thiếp cũng không coi trọng, chỉ là hoàng tử con vợ cả không làm Thái Tử, về sau chờ tân đế đăng cơ, hắn nào có đường sống, thiếp không nghĩ tới, sẽ là ngài……”
Nàng coi con trai như mạng, lại bị trượng phu chính mình giết chết, bọn họ chính là cha con ruột.
“Nàng nói bậy gì đó?” sắc mặt Hoàng Đế đại biến, “Ai nói cho nàng?”
Tiền Hoàng hậu vốn đang lòng có hoài nghi, hiện giờ nhìn thấy sắc mặt Hoàng Đế, nàng mới phát hiện, Thần phi nói lại là thật sự.
Đột nhiên nàng điên cuồng ngồi dậy, lập tức bổ nhào vào trước mặt Hoàng Đế, bắt lấy vạt áo hắn, tê thanh hỏi: “Thật là ngươi? Lưu Ngạn, ta không nghĩ tới thật là ngươi, hắn chính là con trai chúng ta a, sao ngươi có thể, sao có thể hạ sát thủ với hắn? Ngươi nói đi, rốt cuộc là vì sao? Năm đó lúc ngươi cưới ta, đáp ứng ta như thế nào? Lưu Ngạn, ngươi lầm cả đời ta.”
Lưu Ngạn bị nàng túm có chút lảo đảo, nghe được năm chữ cuối cùng, biểu tình tức khắc trở nên bạo nộ.
Hắn nắm chặt tay hoàng hậu, ném cả người nàng lên giường, “Trẫm lầm ngươi? Giữa chúng ta rốt cuộc là ai lầm ai? Trẫm đường đường thiên tử Đại Vinh triều, đáng lý nên bốn biển thần phục, vạn dân kính ngưỡng, nhưng ngươi xem hiện tại, Đại Vinh triều mạch máu đều bị phụ thân ngươi nắm chặt trong tay, Đại Vinh triều lịch đại Hoàng Đế, có ai uất ức giống trẫm, bị ngoại thích khống chế, là Tiền gia các ngươi lầm trẫm, Bội Nhi, năm đó ai nói muốn cùng trẫm thành lập thái bình thịnh thế, nhưng hôm nay thì sao? Ngươi nói, sao trẫm có thể để Thái Tử lưu trữ huyết mạch Tiền thị tồn tại, nếu ngày sau hắn đăng cơ, Tiền Hoài An khống chế triều đình, ngươi cho rằng Thái Tử có thể chạy thoát cái chết? Bắt đầu từ một khắc Tiền Hoài An muốn thay thế giang sơn Lưu thị, Thái Tử cũng đã là quân cờ con rối, hắn là con trai trẫm, trẫm không đành lòng nhìn hắn bị người lợi dụng thao túng, tồn tại là thống khổ, hiện giờ có gì không ổn?”
Lời này, làm cả người hoàng hậu như bị điện giật, nàng không nghĩ tới người nam nhân này đáng xấu hổ như thế.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, người nam nhân tự tay giết chết con trai chính mình, lại còn dõng dạc nói là muốn tốt cho con trai, hắn có bao nhiêu khổ, tất cả còn không phải vì tư dục của hắn.
Đã từng nàng yêu hắn, kính hắn, tự nhận gả cho hắn sẽ hạnh phúc cả đời, ngoại trừ Thái Tổ, hậu cung của hắn là ít nhất, nhưng nữ nhân hắn thích trước nay đều không phải chính mình.
“Lưu Ngạn, tâm địa ngươi thật ác độc, Tiền Bội Nhi ta bị mù mắt, mới coi trọng kẻ lòng lang dạ sói như ngươi.”
“Ngươi làm càn, trẫm là chân long thiên tử, thiên mệnh sở quy, trẫm làm tất cả đều là vì giang sơn Đại Vinh, trẫm hậu thưởng Tiền gia các ngươi cỡ nào, toàn bộ thiên hạ ai không biết, là Tiền gia các ngươi lòng tham không đủ, muốn mưu đoạt giang sơn Đại Vinh. Ngươi cho rằng vì sao đến bây giờ Tiền Hoài An còn chưa động? Đều là vì mẫu hậu còn sống, nếu mẫu hậu không còn nữa, hiện tại trẫm còn có thể an ổn ngồi trên long ỷ? Không biết sẽ bị cha ngươi to gan lớn mật tra tấn như thế nào, Tiền gia các ngươi ăn uống thật lớn, muốn trẫm dùng giang sơn làm sính lễ cưới ngươi?”
Tiền Hoàng hậu thật sự không biết muốn nói gì, nhưng nàng còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của Thần phi.
Mặc kệ từ trước như thế nào, ít nhất từ sau khi con trai chết, Tiền Hoàng hậu liền hận độc Hoàng Đế.
Giang sơn còn quan trọng hơn tánh mạng con trai? Vậy được, để cho người khác hủy diệt giang sơn của ngươi đi, nàng phải dùng đồ vật Lưu Ngạn để ý nhất, chôn cùng con trai chính mình.
Trưa hôm đó, Hoàng đế hạ ý chỉ hoàng hậu thất đức, cấm túc Dực Khôn Cung, phàm là người có tâm đều biết, quan hệ Đế hậu hoàn toàn tan vỡ, gần như không có bất luận đường cứu vãn nào.
Thái Hậu càng là bệnh nặng quấn thân, tu dưỡng một năm như cũ không đứng dậy nổi, đại khái cũng không sống được bao lâu.
Trong cung hướng gió vẫn luôn thực tùy tính, hôm nay thổi bên này, ngày mai thổi bên kia, hiện giờ lại rất tinh chuẩn, động tác mọi người nhất trí nhìn về phía Thần phi.
Hoàng hậu bị cấm túc, tuy còn chưa bị phế, nhưng bọn họ đều biết, này cũng chính là vấn đề thời gian, tất cả đều phải chờ đến khi Thái Hậu tấn thiên.
Chuyện trong cung, Đường Mẫn cũng không tận mắt nhìn thấy, nhưng tin tức lại có thể rất dễ dàng truyền ra.
Nghe xong Hương Lan nói, tuy Đường Mẫn muốn gặp hoàng hậu, lại không chủ động nói ra.
“Ý của ngươi là nói, Thần phi nói cho hoàng hậu tin tức Thái Tử bị bệ hạ hại chết?”
“Trong cung nhãn tuyến nói như vậy, nhưng chuyện này cũng không phải chủ tử phân phó, chủ tử nhận được tin tức cũng không nhiều lời, có lẽ có mưu tính khác.”
Thần phi nhìn như bị biểu ca nắm chặt trong tay, nhưng nàng tất nhiên không biết mục đích chân chính của biểu ca là gì, có lẽ hiện tại nàng nghĩ hoàng hậu vừa chết, nàng sẽ thay thế, nhưng làm Đường Mẫn khó hiểu chính là, Thần phi cũng không có hoàng tử, cho dù ngồi trên bảo tọa hoàng hậu, dưới gối không có con trai, về sau hoàng trữ lại như thế nào?
Hiện giờ trong cung còn dư lại năm vị hoàng tử, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử bởi vì mẹ đẻ, cũng không được bệ hạ thích, còn về vài vị khác, cho dù muốn mưu hoa, cũng vì hiện giờ Tiền Hoài An thế lớn, ngoại thích muốn nhúng tay cũng không làm nên chuyện gì, bên chỗ Vu Uyển Ninh, nghe nói thái y khám ra chính là một hoàng tử, y theo tâm tính Tiền Hoài An, cháu ngoại ruột của chính mình đều có thể coi như lợi thế, huống chi là con trai Vu Uyển Ninh sinh.
Vu Uyển Ninh tâm địa độc ác, nhưng không thể không nói nàng có khí vận lớn, mỗi khi gặp được hiểm cảnh, sẽ có cách thoát thân.
Lần này trong cung hô mưa gọi gió càng ngày càng nghiêm trọng, còn chưa biết chắc ai thật sự có thể ngồi lên vị trí quốc mẫu chí tôn.
Thần phi bằng vào toàn bộ đều là Hoàng Đế sủng ái, còn sau lưng Vu Uyển Ninh chính là Tiền thị tộc.
“Ninh quý nhân có từng đi thăm hoàng hậu?”
Nàng biết Thần phi giỏi về ẩn nhẫn, Hoàng Đế giết chết Thái Tử, Thần phi có thể chính mình suy nghĩ cẩn thận, nhưng nàng cứ cảm thấy có chút không có khả năng, Vu Uyển Ninh biết tin tức này khả năng cũng khá lớn.
“Tự nhiên có đi, chuyện mấy ngày trước.”
Càng nghĩ đầu óc nàng càng loạn, cuối cùng chỉ có thể xua xua tay làm Hương Lan đi xuống, nàng đề bút luyện chữ, làm chính mình tĩnh khí ngưng thần.
Sang năm chính là Đường Dĩnh đại hôn, hy vọng tới lúc ấy, thiên hạ có thể bình định.
Thời tiết tiến vào rét đậm, mấy ngày liên tiếp tuyết lớn bao trùm cả kinh thành, hơn nữa mơ hồ còn có xu thế càng lúc càng lớn, không thấy chậm lại chút nào.
Giang Bắc năm nay càng là tuyết lớn phong núi, hơn nữa thu hoạch cũng không quá tốt, thế nên không ít bá tánh đều xa rời quê hương, đến nơi khác kiếm ăn.
Các nơi cứu tế điệp báo giống như tuyết rơi bay vào Cần Chính Điện, làm đương kim bệ hạ sứt đầu mẻ trán.
Mỗi năm đều phải cứu tế, quốc khố làm sao còn nhiều bạc như vậy, đặc biệt Minh gia quân ở Bắc Cảnh càng là tám trăm dặm kịch liệt, thúc giục quân lương.
Năm nay Bắc Cảnh tuyết tai nghiêm trọng, Bắc Nhung bị tuyết lớn đóng băng, nhiều lần tập kích thôn xóm Bắc Cảnh, nếu các tướng sĩ ăn không đủ no, làm sao có thể lực chống cự quân địch, nếu Bắc Cảnh không thủ vững được, đại quân Bắc Nhung bưu hãn chắc chắn sẽ một đường nam hạ, thẳng đảo Kinh Sư.
Hoàng Đế nhớ tới chuyện này, não đau lợi hại, thế nên liên tiếp ba ngày đều không thượng triều.
“Thường Phúc, bên ngoài tuyết ngừng chưa?” Hoàng Đế mang theo đai buộc trán, giọng điệu có chút suy yếu hỏi.
Thường Phúc từ ngoài điện đi vào, cầm phất trần trong tay nói: “Hồi bệ hạ, chưa từng yếu bớt.”
Nghe được lời này, trong lòng Hoàng Đế nóng như lửa đốt, năm nay thời tiết quá mức khác thường, thế nên ngày thường Giang Nam căn bản chưa từng gặp bông tuyết cũng hạ tuyết hai lần, huống chi là kinh thành ở phía bắc, hắn căn bản không quan tâm chết bao nhiêu bá tánh, sợ chính là tuyết này không ngừng, đám tặc tử Bắc Nhung dã man đói chịu không nổi, sẽ đến Đại Vinh đoạt ăn, nếu Minh gia quân chịu không nổi, ngôi vị Hoàng Đế của hắn xong rồi.
Hoàng Đế đang khó chịu, bên ngoài một tiểu hoàng môn tiến vào, thanh thúc nói: “Khải tấu bệ hạ, Ninh quý nhân sắp sinh sản.”
“Sinh thì sinh, ngươi đi Thái Y Viện tìm thái y, tới nói với trẫm, trẫm còn biết đỡ đẻ hay sao? Cút.”
Vốn tưởng rằng tới báo tin vui, nhưng mới vừa nói xong đã bị thiên tử răn dạy, tiểu hoàng môn sợ tới mức tè ra quần rời đi, vội vàng đi tìm thái y.
Thần phi được đến tin tức, mang theo cung nhân đi Hàm Phúc cung.
Bùi phủ, Đường Mẫn nghe được tin tức Ninh quý nhân sinh sản, đột nhiên nhấp môi cười, tháng không đủ, xem ra là sinh non, ở trong cung có chuyện gì sao?
“Lạnh như vậy nàng còn đứng trước cửa làm gì?” Bùi Cẩm Triều trở về, cởi bỏ áo khoác trên người, lôi kéo nàng đi vào nội thất.
“Vu Uyển Ninh sinh non? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, người sinh ra giờ nào, thường thường có thể quyết định vận mệnh, Mẫn Mẫn nàng tin tưởng sao?”
Đường Mẫn hơi hơi sửng sốt, không rõ ý trong lời hắn nói.
Bùi Cẩm Triều rót cho chính mình một ly trà, nhẹ nhấp một ngụm, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nhẹ vỗ về ly sứ tuyết trắng, cười rất tà tứ.
“Vô Cực nói, trận tuyết này trễ nhất ngày mai có thể ngừng.”
Kể từ đó, Đường Mẫn liền hiểu rõ.
Trận tuyết này ước chừng hạ mười mấy ngày, ban đầu chỉ là tuyết nhỏ, hai ngày sau mới to như lông ngỗng, Thịnh Kinh đều là trạng huống như thế, càng đừng nói là Giang Bắc.
Sớm nửa tháng trước, Giang Bắc cũng đã có liên tiếp cứu tế điệp báo bị đưa vào Kinh Sư, Hoàng Đế chính là nôn nóng như lửa đốt.
Hiện giờ hoàng tử thứ tám của hắn sinh ra, mà vừa sinh ra không bao lâu tuyết lớn lại dừng, giá trị con người của bát hoàng tử nhất định sẽ không giống bình thường.
“Cho dù là kế hoạch của Vu Uyển Ninh, nhưng làm sao nàng biết được tin tức tuyết dừng?”
“Tự nhiên là Vô Cực không cẩn thận để lộ ra.”
Đường Mẫn oai oai đầu, cười khẩy nói: “Không cẩn thận a, sau đó Vu Uyển Ninh liền không cẩn thận động thai khí sinh non, cho nên Thần phi dã tâm lớn?”
“Dã tâm Thần phi trước nay đều không nhỏ, chẳng lẽ nàng không muốn biết nguyên nhân vì sao Thần phi không có con trai, lại như cũ xuống tay với hậu vị sao?”
“Này có gì kỳ quái, ở trong cung nữ nhân sống hay chết đều không rời đi nhà giam kia, thay vì nghe người khác nói, không bằng chính mình làm người ra lệnh, nếu ta đứng ở lập trường của Thần phi, cũng phải giành vị trí kia.”
Không có con trai lại như thế nào, dù sao trong cung hoàng tử cũng đủ nhiều, tùy tiện chọn một người nghe lời nhận làm con nuôi……
“Nàng muốn nhận một hoàng tử làm con nuôi? Con trai Vu Uyển Ninh?”
“Mẫn Mẫn thật thông minh.” Bùi Cẩm Triều tán thưởng nhéo nhéo mũi nàng, “Chuyện này Thần phi âm thầm mưu hoa, không có quan hệ với ta, số phận Vu Uyển Ninh không tệ, nhưng căn cơ quá cạn, nên Thần phi mới dám xuống tay, nhưng Thần phi không tính được, sau lưng Vu Uyển Ninh là Tiền Hoài An, ta không nói cho nàng tin tức này.”
“Tương kế tựu kế? Người làm mẫu thân như Vu Uyển thật đúng là khó lường, Thần phi cũng không đơn giản. Ban đầu ta còn tưởng tin tức bệ hạ mưu sát Thái Tử là Vu Uyển Ninh nói cho hoàng hậu, hiện giờ xem ra, Thần phi nương nương thủ đoạn cũng đủ độc, ngẫm lại cũng đúng, chỉ bằng Vu Uyển Ninh thật đúng là không có biện pháp đạt thành giao dịch với hoàng hậu.”
Bùi Cẩm Triều gác xuống chén trà, “Nếu nàng chịu an phận nghe lời, ta có thể giúp nàng một phen, nhưng nàng lại muốn thoát ly ta khống chế, thậm chí còn muốn cắn ngược lại ta một ngụm, ta cũng chỉ có thể xoá sổ nàng.”
Vu Uyển Ninh sinh non, đây là nàng nương tay Thần phi, lợi dụng Chu Vô Cực, nếu hoàng tử này sinh ra thật sự có thể mang đến ngày nắng cho Thịnh Kinh, nói vậy sẽ được Lưu Ngạn yêu thương, đến lúc đó vị trí của Thần phi đã có thể lung lay.
Không vì hiện tại, chính là suy xét đến tương lai, nếu về sau Bát hoàng tử đăng cơ, hắn sẽ hướng về chính mình mẹ đẻ, đến lúc đó vị trí của Thần phi sẽ nguy hiểm.
Thần phi thực thông minh, nàng luôn có thể nghĩ đến rất xa, nhưng lại thường thường xem nhẹ hiện tại.
Một người mưu tính sâu cỡ nào cũng không thể đoán trước tương lai vài chục năm, trung gian một biến hóa nho nhỏ đủ để tất cả mưu tính kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Có lẽ là sinh non, Vu Uyển Ninh sinh đứa nhỏ này phi thường thống khổ.
Nữ y không ngừng kêu nàng dùng sức, nàng cũng dùng hết sức lực toàn thân, nhưng đứa bé giống như còn chưa ở trong cơ thể mẫu thân đủ, chính là không chịu ra.
Hoàng Đế lúc này cũng hôn hôn trầm trầm, tựa mộng tựa tỉnh, mở mắt ra, bên ngoài đã sáng choang.
Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Thường Phúc canh giữ trước giường, nhìn hắn đầy mặt ý cười.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Hoàng Đế mệt mỏi hỏi.
Thường Phúc tiến lên quỳ xuống đất hô to: “Chúc mừng bệ hạ, Bát hoàng tử bình an giáng sinh, bạo tuyết ở Thịnh Kinh cũng dừng, mặt trời rực rỡ trên cao.”
“…… Tuyết ngừng?” Hoàng Đế phản ứng chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần, sau đó xốc chăn, mang giày liền đi đến phía trước cửa sổ, duỗi tay đẩy ra.
Quả nhiên bên ngoài đã là mặt trời rực rỡ trên cao, trước khi hắn ngủ còn gió tuyết gào thét, lúc này trở nên phá lệ an tĩnh.
Đứng ở trong tẩm cung nhìn ra rất xa, toàn bộ hoàng thành tuyết trắng được bao trùm dưới ánh sáng mặt trời xa hoa lộng lẫy.
“Ngươi nói Ninh quý nhân sinh rồi?”
Thường Phúc cười ha ha tiến lên nói: “Đúng vậy bệ hạ, tuy Bát hoàng tử còn chưa đủ tháng, nhưng lão nô hỏi qua nội giám Hàm Phúc cung, nói là tiếng khóc rất vang, hắn mới vừa khóc không vài tiếng, tuyết liền ngừng.”
Hắn là người cũ trong cung, chẳng sợ trong lòng biết cho dù Bát hoàng tử không ra tiếng tuyết này cũng ngừng, nhưng không trở ngại đây là một dấu hiệu tốt.
Mấy ngày nay bệ hạ nóng lòng khó an vì tuyết liên miên không ngừng, hiện giờ thêm con trai không nói, tuyết còn ngừng, hắn có thể không mặt rồng đại duyệt?
“Tốt lắm, Thường Phúc, truyền ý chỉ của trẫm, Ninh quý nhân khiêm cung đoan nhu, tú ngoại tuệ trung, chạy dài con vua lập công lớn, đặc biệt tấn chức làm Ninh phi. Bát hoàng tử trời giáng điềm lành, phù hộ lê dân bá tánh Đại Vinh ta, ban tên là Chiêu, phong Chiêu vương.”
“Lão nô tuân chỉ.” Thường Phúc khom người lĩnh mệnh.
Đều nói Thần phi nương nương là trung cung đã định, nay Ninh phi nhất cử sinh Bát hoàng tử, vừa sinh ra lập tức được ban tên là Lưu Nguyên Chiêu, phong Chiêu vương, về sau tiền đồ chỉ sợ không thể đo lường, hướng gió trong cung rốt cuộc sẽ thổi tới đâu còn chưa biết.