Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 125: Nam Tử Hán



“Tam đệ, đệ lại chọc phụ thân tức giận sao?” Đi ra thư phòng, hắn nhìn thấy Tiền Cẩn Chi từ hậu viện đi tới.

Tiền Ích Chi khịt mũi coi thường, cà lơ phất phơ nói: “Rốt cuộc là ai chọc ai tức giận, ai nguyện ý trêu chọc cha, tính tình táo bạo như vậy, đương tất cả mọi người thiếu nợ ông ấy vậy, nhị ca tân hôn ngày thứ hai liền đi thư viện, lưu lại tẩu tử phòng không gối chiếc, huynh thật đúng là tàn nhẫn.”

Dứt lời, còn chớp chớp mắt với hắn, vẻ mặt kia rất phong lưu không kềm chế được.

Tiền Cẩn Chi và hắn chậm rãi đi ra ngoài, không để lời hắn trêu ghẹo trong lòng, “Như vậy cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, nếu không chờ mong càng nhiều, thất vọng càng lớn.”

Tiền Ích Chi gật đầu, “Nói cũng đúng, nhưng nếu không thích nàng, huynh cần gì cưới về, nhà chúng ta như vậy, ai biết khi nào sẽ xảy ra biến cố, cha lăn lộn mù quáng, không chừng khi nào toàn bộ cả nhà ta đều đáp vào, lão bất tử đã lớn tuổi rồi, còn chuẩn bị già rồi lại nở hoa hay sao?”

“Tam đệ, sao có thể ở sau lưng nói phụ thân như vậy.” Tiền Cẩn Chi vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Tam đệ nhà mình.

“Như thế nào, ông ta làm được, không cho người khác nói? Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, nhị ca, huynh có nghĩ tới, nếu ông ấy thất bại, Tiền gia chính là sẽ bị liên luỵ cả nhà.”

“Nếu thật sự tới một bước kia, chúng ta cũng không có cách nào.” Chết là được, có cái gì sợ.

Tiền Ích Chi hừ hừ cười nói: “Không có cách nào, đệ cũng chỉ nói nói thôi, kêu đệ đi khuyên lão bất tử, đệ không ăn no rửng mỡ như vậy, muốn như thế nào liền như thế đó đi, chẳng qua chỉ là con cháu thợ rèn mà muốn làm đại tướng quân.”

Muốn lật trời? Với đức hạnh của ông ta? Cười chết người.

Lúc sau, hắn cũng không để ý tới Tiền Cẩn Chi, nghênh ngang mà đi.

Tiền Hoài An tự nhận phí hết tâm huyết vì Tiền gia, cúc cung tận tụy, ông ta làm tất cả cũng đều vì Tiền gia muôn đời vĩnh xương, nhưng lại ra một Tiền Ích Chi, rõ ràng là con trai nhỏ nhất, ông ta cũng rất yêu thương, lại không ngờ đứa con trai này lại lớn lên lệch.

Mặc kệ con trai út như thế nào, ít nhất trưởng tử thực nghe lời, con thứ bác học đa tài, chờ về sau Tiền gia xưng bá thiên hạ, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu gánh nặng trên người trọng cỡ nào, cũng tự nhiên khiêng lên gánh nặng này.

Đang trong giai đoạn đại tang Thái Tử, Anh quốc công Thế Tử phu nhân Vương thị sinh một con gái, bởi vậy cũng không thể bốn phía ăn mừng, nhưng Vương thị vẫn mời một nhà Đường Mẫn đi trong phủ ăn tiệc.

Lần này mời tự nhiên cũng có nhà mẹ đẻ Vương thị.

Bởi vì Bùi Cẩm Triều ở trong cung có việc, cho nên không thể cùng nàng qua đây, nhưng hắn có nói chờ đến giữa trưa sẽ tiến đến dự tiệc.

Lúc Đường Mẫn mang theo con trai đi vào Anh Quốc Công phủ, bên trong vẫn chưa giăng đèn kết hoa, trong nhà cũng chỉ đơn giản quét tước, tòa nhà Anh Quốc Công phủ là Cao Tổ ban cho tới nay, bản thân tòa nhà cũng có lịch sử gần hai trăm năm, trải qua vài vị chủ tử không ngừng tu sửa, tòa nhà không thấy cũ nát, ngược lại có vẻ rất dày nặng có ý nhị.

Hiện giờ trong phủ không có chủ mẫu, tuy Ôn Nhã vẫn chưa được phù chính, ở Quốc Công phủ lại thực được tôn trọng, cho dù là Thế Tử gia Thịnh Vân Hàm cũng rất kính trọng Ôn Nhã.

“Công chúa, mời bên này.”

Đi theo bà tử trong phủ đi vào phòng Vương thị, hôm nay lễ tắm ba ngày, cũng chỉ có hai bàn, có vẻ có chút quạnh quẽ.

“Muội muội, chúc mừng.” Nhìn thấy Vương thị thực rõ ràng đẫy đà không ít, khí sắc cũng phá lệ tốt.

Vương thị thực thích Đường Mẫn, nói chuyện với nàng bản thân thấy thực nhẹ nhàng, hơn nữa Vương thị cảm thấy Đường Mẫn không phải người tùy thời tùy chỗ chơi tâm cơ.

“Cảm ơn công chúa, ngài có thể tới muội thật sự cao hứng.” Nàng dứt lời, tiếp đón bà tử bên cạnh nói: “Ôm tiểu thư lại đây cho công chúa nhìn xem.”

“Dạ, Thiếu phu nhân.”

Đường Mẫn ngồi xuống ghế thêu cạnh giường, nhìn nàng cười nói: “Nhìn muội hiện tại đẫy đà không ít, người cũng tinh thần hơn nhiều, rốt cuộc làm mẫu thân, tình huống này cũng coi như cho trong phủ thêm không khí vui mừng, sinh ra cũng vẫn có thể xem là một ngày lành.”

Còn chưa đến hai ba ngày chính là trung thu, đứa nhỏ này chọn ngày sinh cũng thực không tệ, ngày đoàn viên thêm một kiều kiều tiểu thư.

“Công chúa nói như vậy muội cũng thoải mái một chút, vốn nghĩ lúc này sinh có thể bị người ta nói chút gì khó nghe hay không.”

“Muội chính là Quốc Công phủ Thế Tử phu nhân, ai có thể nói nhàn thoại gì, hơn nữa hài tử cũng là đủ tháng sinh, không sớm cũng không muộn, cho dù ông trời cũng không thể ngăn cản một sinh mệnh ra đời, còn có gì lớn hơn sinh con.”

Bên kia, nhũ mẫu ôm hài tử mới sinh ra ba ngày vào, Đường Mẫn cũng không tiếp nhận, chỉ nương tay nhũ mẫu nhìn đứa bé trong tã lót.

Hiện giờ làn da còn có chút hồng hồng, nhíu nhíu, đôi mắt cũng không mở, Đoàn Tử cũng phi thường tò mò, nhón chân nhìn bé gái trong tã lót đỏ rực, sau đó dựa sát vào Đường Mẫn, trong lòng nghĩ bé gái này thật khó xem, nhưng lại ngượng ngùng nói ra.

“Nhăn dúm dó, ánh mắt đầu tiên muội thấy phi thường khó coi.” Vương thị buồn cười nói.

Đường Mẫn thu hồi tầm mắt, cười nói: “Mới vừa sinh đều là cái dạng này, nhưng chờ đến lúc trăng tròn sẽ trắng trắng nộn nộn, hài tử bất tri bất giác sẽ lớn lên.”

Ngẫm lại lúc Đoàn Tử mới vừa sinh ra, lại nhìn hiện tại, đảo mắt liền ba tuổi.

Vương thị làm nhũ mẫu mang theo con gái vào trong cho bú, bên ngoài Vương phu nhân cũng mang theo hai con gái đi đến.

“Thiếp thân gặp qua công chúa.” lúc Vương phu nhân hành lễ với Đường Mẫn có chút không tận tâm, không có biện pháp, hiện tại toàn bộ Thịnh Kinh đều biết, Thái Hậu có lẽ sống không được bao lâu, nếu không có Thái Hậu chống lưng, Đường Mẫn tính cái gì.

“Vương phu nhân miễn lễ.” Đường Mẫn nhìn động tác Vương phu nhân không chút để ý, sao có thể không biết tâm tư nàng, chỉ là hôm nay mình chỉ làm khách ở Quốc Công phủ, cũng sẽ không so đo, chẳng qua chính là cho Thiếu phu nhân mặt mũi thôi.

“Mẫu thân, đại tỷ, tam muội, các người tới, mau ngồi đi.” Vương thị tiếp đón Vương phu nhân và hai tỷ muội, cũng làm thị nữ bên cạnh dâng trà và điểm tâm.

Có lẽ ban đầu Vương phu nhân thật sự bá đạo với kế nữ, nhưng từ sau khi nàng gả vào Thịnh gia, thực thuận lợi tiếp chưởng nội trợ Quốc Công phủ, hiện giờ còn sinh trưởng nữ cho Thế Tử, chẳng qua là Thái Sư phủ nghèo túng đến mức không được đế vương thích thôi, căn bản không có cách nào kiêu ngạo trước mặt Vương thị.

Vương phu nhân nhìn Vương thị, sau đó nhìn Đường Mẫn bình tĩnh đạm nhiên, trong lòng khinh bỉ, theo sau phất phất quần áo, nói: “Ta đi nhìn xem ngoại tôn nữ trước, lúc sau lại đến nói chuyện với con.”

“Được, Phúc tẩu, bà mang mẫu thân đi qua đi.”



“Dạ!” Phúc tẩu chính là người làm lâu năm ở Quốc Công phủ, có mặt bà, Vương phu nhân cũng không dám thác đại.

Thấy Vương phu nhân bộ dáng nhẫn nại, Đường Mẫn cũng cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng chính là dẫm lên mẹ đẻ người ta bò lên trên, còn giày xéo người ta, Vương phu nhân giáo dưỡng ra hai đứa con gái cũng y như vậy, hơn nữa hiện tại trưởng nữ đều mười chín tuổi, như cũ là cao không thành thấp không phải, đến nay chưa xuất giá, ở Thịnh Kinh đã là gái lỡ thì, ai nguyện ý muốn.

Kết thân, không phải chuyện giữa hai người, mà là kết hợp giữa hai gia tộc, là hai họ giao hảo, tính tình Vương phu nhân như vậy, hơn nữa hai đứa con gái cũng chỉ là bộ dáng trung đẳng, quan gia bình thường sẽ không muốn kết thân với bọn họ, cũng coi như thiện ác có báo.

“Hiện giờ muội ở cữ, trong phủ là Ôn di nương giúp muội xử lý sao?” Nàng hỏi.

“Đúng vậy, Ôn di nương nói giúp đến khi muội ra ở cữ sẽ giao lại, vốn dĩ phụ thân và di nương đều đã đi thôn trang kinh giao, lần này vì muội sinh sản và ở cữ, hai người mới dọn về.”

Nghe ý nàng, hiện tại Quốc Công gia và Ôn di nương chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình, chuyện trong phủ toàn bộ giao cho Thịnh Vân Hàm, nay Thịnh Vân Hàm như cũ là Thế Tử, còn chưa kế tục tước vị, hiện tại Thái Tử mất, bệ hạ tất nhiên cũng không kiên nhẫn xử lý những việc này, xem ra phải chờ một đoạn thời gian.

Tin tưởng chờ lần này phong ba qua đi, Quốc Công gia hẳn sẽ tiến cung thỉnh chỉ làm Thịnh Vân Hàm tập tước, trong cung có Thịnh Tư Nghiên, tập tước hẳn là không khó, chẳng qua chính là quá trình thôi.

“Công chúa, Bùi đại nhân không cùng ngài tới sao?”

“Hôm nay hắn còn lâm triều, buổi sáng lúc đi hắn có nói, chờ tan triều xong hẳn sẽ cùng Chu đại nhân cùng đến đây, Lục hầu gia hẳn cũng sẽ mang theo Hầu phu nhân tới chúc mừng, hiện tại đúng là quốc tang, tuy không thể làm lớn, nhưng có thể tụ lại uống chút rượu chúc mừng, còn về ca vũ linh tinh, về sau có rất nhiều thời gian có thể xem, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời.”

“Thế Tử gia cũng nói như vậy, tuy là con gái, nhưng phụ thân cũng phi thường thích, ban đầu muội còn thực lo lắng.”

“Hiện tại muội còn trẻ, cho dù là con gái, về sau lại không phải không sinh nữa, sợ cái gì, trước nở hoa sau kết quả cũng tốt.”

“Di nương cũng nói như vậy.” Vương thị nhấp môi cười nói, nhìn dáng vẻ nàng và Ôn di nương chung đụng cũng rất tốt.

Không biết nếu Ôn Nghi dưới suối vàng biết sẽ là tâm tình gì, đã từng nàng chơi tẫn thủ đoạn, hao tổn tâm cơ lấy thân phận thứ nữ được đến địa vị Quốc Công phu nhân, mà sau khi nàng chết, tất cả như cũ thuộc về muội muội nàng, nhưng nàng hưởng thụ địa vị chính thê hơn hai mươi năm, cũng coi như chết nhắm mắt, ít nhất cho dù nàng chết, Quốc Công gia không có lại cưới, Ôn Nhã cũng như cũ là di nương, còn về sau khi chết Quốc Công gia muốn hợp táng với ai, này căn bản không cần đoán.

Vương phu nhân đi ước chừng hai khắc mới trở về, nhìn sắc mặt không có gì biến hóa, nhưng vẻ mặt Phúc tẩu lại có chút đen.

Vương thị cũng biết, nhất định là mẹ kế nhìn thấy hài tử nói gì đó, thế nên làm Phúc tẩu nghe xong không vui.

Trước mặt các nàng, Vương thị cũng không cẩn thận hỏi, chỉ có thể chờ lén lút lại nói.

Nói thật, từ khi gả đến Quốc Công phủ, ban đầu nàng lo lắng đề phòng, sợ Thế Tử không thích nàng, rốt cuộc Thế Tử xinh đẹp như vậy, nữ tử đứng cùng hắn, đại khái cũng chỉ có tướng mạo cỡ Thần phi nương nương mới sẽ không cảm thấy tự ti, bộ dáng nàng nhiều nhất chính là thanh lệ, ngay cả nha hoàn hầu hạ hắn thay quần áo bút mực đều đẹp hơn nàng, nhưng thành thân đã hơn một năm nay, Thế Tử đối đãi nàng nhìn như nhàn nhạt, trên thực tế đã là phi thường tốt.

Trong phủ một ít hạ nhân đều hầu hạ chủ tử hai ba mươi năm, ban đầu rất không phục quản giáo, Thế Tử gia biết, trực tiếp trượng trách đối phương rồi bán đi, tạo thế cho nàng quản lý nội trợ, làm hạ nhân khác cũng không dám bằng mặt không bằng lòng.

Ngày nàng sinh con gái, Thế Tử ôm có gái càng là lộ ra tươi cười rất ít thấy, làm nàng cảm thấy cho dù chết vì người nam nhân này, cũng cam tâm tình nguyện.

“Mẫu thân, việc hôn nhân đại tỷ định ra chưa?” Vương thị nhìn Vương phu nhân hỏi.

Vẻ mặt Vương phu nhân tức khắc trở nên âm trầm.

Nàng tư tâm thực trọng, nghĩ nếu con gái chính mình gả lại đây, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, nhưng tất cả toàn bộ bị kế nữ làm hỏng, thậm chí còn làm hại con gái ruột chính mình đều tuổi như vậy vẫn không có ai tới cửa cầu cưới, lão gia đã rất có câu oán hận, cô nương lớn, nơi nào có thể lưu lại trong phủ.

Nữ lớn không thể lưu, lưu tới lưu đi lưu thành thù, mấy ngày nay trưởng nữ còn không phải là hận gả.

Vốn dĩ hôm nay không muốn mang theo trưởng nữ tới, rốt cuộc lớn tuổi như vậy còn chưa xuất giá, mang tới nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nói gì trưởng nữ cũng không đáp ứng ở nhà, rơi vào đường cùng chỉ có thể mang đến đây.

Ai ngờ trước mắt kế nữ lại mở miệng hỏi vấn đề này.

“Hiện giờ Thịnh Kinh nơi nào còn có nam tử vừa độ tuổi, hơn nữa cho dù là có, cũng không xứng với nhà chúng ta, hiện tại con là Quốc Công phủ Thiếu phu nhân, trưởng tỷ con không thể gả quá kém, nhà chồng phải môn đăng hộ đối mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Vương phu nhân lời này nói khách khí, còn không phải muốn Vương thị hỗ trợ, hơn nữa oán trách trong giọng nói ai nghe không hiểu, Vương phu nhân cũng quá không đàng hoàng.

“Cuộc sống này tốt xấu đều là chính mình dụng tâm, người khác giúp lại có thể giúp đỡ đến mức nào.” Vương thị liễm mi nhẹ giọng nói, xem vẻ mặt có chút mỏi mệt.

Phúc tẩu thấy thế, trong lòng cũng rất không kiên nhẫn với Vương phu nhân, vừa rồi ở trong phòng tiểu thư, nàng nhìn tiểu thư, lại dám nói là Thiếu phu nhân bôi nhọ Quốc Công phủ, Thế Tử gia tuấn dật tiêu sái như vậy, cưới Thiếu phu nhân, thế nên tư dung con gái đều rất bình thường.

Chẳng lẽ cưới trưởng nữ của nàng sinh con sẽ đẹp? Bộ dáng trưởng nữ kia rất giống Vương phu nhân, chỉ là công phu hồ mị lại không bằng mẫu thân, nếu không vợ cả tài nghệ song tuyệt của trưởng tử Vương Thái sư năm đó sao có thể không đấu lại vợ kế, cô nương gia đình đứng đắn ai sẽ làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy.

Nhìn như đương triều Thái Sư phủ, thử hỏi cả triều văn võ, ai để Thái Sư vào mắt, Phúc tẩu cũng chưa thấy qua, các đời lịch đại có Thái Sư phủ nào giống nhà thông gia.

Đường Mẫn đứng lên nói: “Muội muội nghỉ ngơi trước, tỷ đi tìm Ôn di nương trò chuyện.”

Phúc tẩu vội vàng hành lễ, sau đó tiếp đón nha hoàn đứng trước cửa phòng nói: “Ngươi mang theo công chúa đi hậu viện tìm Ôn di nương, công chúa ngài đi thong thả.”

“Được, bà dụng tâm chiếu cố Thiếu phu nhân, lúc này chính không thể gặp gió.”

“Tạ công chúa.” Phúc tẩu lên tiếng, sau đó nhìn về phía Vương phu nhân.

Vương phu nhân cũng có chút kiêng kị phúc tẩu, bị bà nhìn chằm chằm, cho dù muốn lưu lại nói hai câu với Vương thị, cũng bại trận trong tầm mắt bà, chỉ phải nghẹn đầy bụng lời nói, mang hai con gái theo nha hoàn đi chỗ Ôn Nhã.

“Nương, nàng nhăn dúm dó.” Đoàn Tử lôi kéo tay mẫu thân, ngửa đầu nói.

Đường Mẫn nhìn con trai cười nói: “Lúc con mới vừa sinh ra cũng là cái dạng này, chờ đến trăng tròn liền sẽ trở nên trắng trắng nộn nộn thật xinh đẹp.”

“A? Con cũng như vậy sao?” Đoàn Tử giật mình không nhỏ, không thể nào, hắn cảm thấy chính mình soái khí giống cha mà.



“Tất cả tiểu hài tử đều là cái dạng này, con lạnh hay không?” Hiện giờ đã là đầu thu, thời tiết trở nên có chút lạnh.

“Không lạnh, con chính là nam tử hán, hỏa khí vượng đâu.” Cha nói với hắn, nếu cha không có mặt, bảo hộ nương chính là trách nhiệm của tiểu nam tử hán hắn đây.

“Được, tiểu nam tử hán của nương, hôm nay giữa trưa con cần phải nhìn cha con, đừng làm cho hắn mê rượu biết không?”

“Yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, con chỉ cho cha uống ba ly thôi.” Đoàn Tử vươn một bàn tay khác, dựng thẳng lên ba ngón tay nhỏ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Đường Mẫn cong lưng một tay bế con trai lên, dán gương mặt hắn xoa xoa, cười nói: “Con trai quả nhiên giỏi nhất.”

“Ha ha ha, tất nhiên rồi.” Đoàn Tử cười đáng yêu làm người muốn tan ra.

“Nha a, hai mẹ con muốn làm gì vậy? Gặp được chuyện vui gì sao?” giọng Lục Thịnh hài hước, ở phía trước không xa truyền đến.

Đường Mẫn thấy Lục Thịnh, cùng với mỹ nhân Thịnh Vân Hàm bên cạnh hắn, cười nói: “Chúc mừng Thịnh công tử mừng được quý nữ, Lục hầu gia, Hầu phu nhân không cùng tới sao?”

Lục Thịnh gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Muội đừng kêu huynh như vậy, thật khách khí, Minh Ngọc ở trong phủ còn có chút việc yêu cầu xử lý, hơi trì hoãn trong chốc lát, huynh lại đây trước.”

“Công chúa muốn đi thăm Ôn di nương sao? Mời đi bên trong.”

Thịnh Vân Hàm tươi cười ôn hòa, thiếu một ít lạnh lẽo như lần đầu nhìn thấy hắn, xem ra quan hệ hắn và Vương thị không tệ, Ôn Nhã cũng có một loại sức quyến rũ và nhân cách độc đáo.

“Trước xin lỗi không tiếp được.” Nàng nhìn Lục Thịnh, sau đó đưa con trai trong lòng ngực cho hắn nói: “Dù sao hiện tại huynh cũng không có chuyện khác, mang theo Đoàn Tử đi, chờ biểu ca lại đây huynh lại bàn giao, muội đi nói chuyện với Ôn di nương một lát.”

Lục Thịnh tiếp nhận Đoàn Tử, ở trong ngực lắc tới lắc lui nói: “Không thành vấn đề, muội đi đi, Đoàn Tử, theo đại bá đi phía trước chơi.”

“Ca ca đâu?” Đoàn Tử ở trong lòng hắn hỏi.

“Hôm nay cũng lại đây, đừng gấp.”

Hai đứa con gái bên cạnh Vương phu nhân nhìn thấy Thịnh Vân Hàm, ánh mắt tức khắc sáng, nhưng thực đáng thương, ngay cả một ánh mắt Thịnh Vân Hàm cũng không cho các nàng, thái độ hắn đối đãi Vương phu nhân cũng thực tùy ý, Vương phu nhân lại không dám biểu lộ một chút cảm xúc nào, thực rõ ràng Vương phu nhân đã từng bị con rể giáo huấn không nhẹ.

“Công chúa, thông gia thái thái, mời bên này.”

Trong phòng, Ôn Nhã đang nói chuyện với một phu nhân, mà phu nhân này Đường Mẫn cũng quen biết, chính là Binh Bộ thượng thư Viên phu nhân.

“Viên phu nhân, không nghĩ tới ngài cũng ở đây nha?”

“Ai da, công chúa tới, mau ngồi đi.” Viên phu nhân nhìn thấy nàng, cười vẫy tay.

“Sao Hạ muội muội không cùng phu nhân đến đây?”

Viên phu nhân lắc đầu cười nói: “Nàng có thai, không theo ta lại đây, mẹ chồng nàng cũng không cho nàng đĩnh bụng to chạy nơi nơi, hơn nữa đã là cô nương gả chồng, làm sao còn có thể theo ta nơi nơi loạn la cà.”

Năm ngoái Viên Sơ Hạ gả cho con thứ của Định Viễn Hầu, hiện giờ qua cửa đã hơn một năm mới có thai, cũng là một việc vui.

Vương phu nhân giống như bị người quên đi, mang theo hai con gái ngồi xuống bên cạnh, nghe các nàng nói chuyện.

“Công chúa đã lâu không có tiến cung.” Viên phu nhân nói.

Đường Mẫn gật đầu, “Hiện tại trong cung việc nhiều, sức khỏe Thái Hậu và hoàng hậu đều không tốt, yêu cầu tĩnh dưỡng, nếu ta sinh bệnh cũng muốn lẳng lặng tu dưỡng, nếu Minh Ngọc tỷ các nàng liên tiếp đi thăm bệnh, ta chính là sẽ bực bội, tất cả đều chờ sau khi Thái Tử đại táng chấm dứt lại tiến cung.”

“Nói cũng đúng, nếu Thái Hậu nhớ ngài, tự nhiên sẽ sai nội giám truyền triệu.”

“Chính là ý này.”

Ước sao tới gần giữa trưa, Phùng Minh Ngọc mới cùng lão phu nhân, mang theo trưởng tôn Lục Hách đi tới Quốc Công phủ.

Các nàng vừa đến, Lục lão phu nhân đã bị Ôn di nương và Viên phu nhân lôi kéo đi nói chuyện, Đường Mẫn và Phùng Minh Ngọc ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm.

“Trung Nhi, Đoàn Tử ở phía trước chờ, con đi tìm tổ phụ đi.”

Lục Hách nghe nói, vội vàng hành lễ giống mô giống dạng với hai người, sau đó mới xoay người ra ngoài, đi tiền viện.

“Tới rất sớm? Nói gì với Vương phu nhân?”

Đường Mẫn oán trách trừng mắt nhìn nàng, cười nói: “Muội và Vương phu nhân có thể có nói cái gì, hiện tại thân phận công chúa của muội lúng túng cỡ nào, toàn bộ Thịnh Kinh đều biết, mấy ngày nay phàm là ra cửa, gặp được nhà ai thái thái, ánh mắt họ đánh giá lợi hại.”

“Trong lòng những nữ nhân này ai không có một cây cân, ngày thường lui tới cũng phải xem có thể mang đến ích lợi gì cho chính mình, nếu không các nàng cũng sẽ không tốn thời gian hư tình giả ý.”

“Muội nhưng thật ra không để bụng, nếu có thể hư tình giả ý cũng tốt, tốt hơn đấu võ mồm đấu tâm cơ, muội không muốn ứng phó người như vậy, quá mệt mỏi.”

“Vậy làm Bùi đại nhân cầu một cái cáo mệnh cho muội, nhị phẩm cáo mệnh không thấp, tỷ thấy muội đều phải hành lễ.”

Đường Mẫn che miệng cười nói: “Không có nhị phẩm cáo mệnh, hiện tại muội cũng là công chúa, chỉ cần bệ hạ một ngày không thu hồi phong hào, muội liền một ngày đều là công chúa, còn về Thái Hậu như thế nào, cũng không có ảnh hưởng gì.”

Nàng cũng không để ý thân phận nhẹ phiêu phiêu này, ít nhất biểu ca có thể bảo hộ nàng thực tốt, nếu không muốn lui tới cùng những phu nhân đó, không ra khỏi cửa là được.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nàng nhận được không có bao nhiêu thiệp mời, một là vì Thái Tử tạ thế, ai cũng sẽ không chạm vào vảy ngược làm bệ hạ tức giận, một phương diện khác là vì rất nhiều người đều không xem trọng nàng, bọn họ biết chỉ cần Thái Hậu vừa chết, thân phận công chúa của nàng chính là hữu danh vô thực, đến lúc đó một công chúa chỉ có danh hiệu có thể có ích lợi gì, không có bổng lộc không có đất phong, ai đều có thể đắn đo, hơn nữa bệ hạ còn sẽ không để trong lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv