Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Núi băng cực lớn sừng sững trong màn đêm, trong suốt như ngọc. Bên cạnh núi băng, Vô Trí trên lưng Mao Đà, một bàn tay vô lực rủ xuống.
Mật pháp mạnh mẽ có thể đóng băng Nguyên Anh, cái giá để thi triển ra cũng không nhỏ.
Lão hòa thượng thở phào một hơi dài, trên mặt già nua dần dần khôi phục dáng cười gió nhẹ mây trôi yếu ớt.
"Rốt cuộc cũng bắt được ngươi rồi, chủ nhân nhất định sẽ cao hứng..."
Rặc rặc, rặc rặc.
Vô Trí còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Lão vui mừng có hơi sớm. Từ Ngôn bị đóng băng quả thực không nhúc nhích, thế nhưng năng lực phòng ngự của Liệt Phong giáp đã giúp hắn chắn hết lực lượng cực hàn của núi băng bên ngoài cơ thể.
Nếu không có pháp bảo phòng ngự này, có lẽ Từ Ngôn đã bị đông cứng rồi.
Giao Nha biến ảo thành một cây châm nhỏ, không ngừng bay lượn chung quanh tay phải của Từ Ngôn, truyền ra một tràng tiếng rặc rặc nhỏ bé.
Đừng nhìn bản thể không lớn, thế nhưng lực lượng băng hàn quá mức đáng sợ này đã áp chế tất cả Linh lực của Từ Ngôn, pháp bảo Giao Nha chỉ có thể chậm rãi thanh trừ hàn băng trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Rất nhanh, tay phải hắn chậm rãi nắm lại. Không để Vô Trí thi pháp lần nữa, Linh lực của Từ Ngôn khẽ động, trực tiếp câu thông với Thiên Cơ phủ. Bộ Hổ cốt cực lớn được lưu giữ trong Thiên Cơ phủ bỗng chốc biến mất tung tích.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ rung trời, một bộ hài cốt cự hổ trực tiếp xuất hiện bên trong núi băng, chấn vỡ lòng núi băng ra. Trong hổ cốt màu vàng nhạt đó, Từ Ngôn bắt đầu hoạt động tay chân, đánh vỡ vụn băng vẫn còn bám trên người.
"Di cốt Yêu vương..."
Sắc mặt Vô Trí trở nên khó coi rồi.
Lão hao phí toàn lực thi triển đóng băng trời đất, vậy mà lại bị một bộ di cốt Yêu vương phá vỡ. Tuy rằng núi băng còn chưa sụp đổ, thế nhưng đã xuất hiện vặn vẹo, uy lực giảm nhiều.
"Lão hòa thượng, tới phiên ngươi!"
Từ Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như đao. Hắn không phá vỡ tiếp núi băng còn sót lại mà đưa tay đánh ra Linh lực về phía hổ cốt.
Mặc dù di cốt Đại yêu là tử vật nhưng trong đó vẫn ẩn chứa tinh hỏa Đại yêu đủ khiến người ta phải sợ hãi. Từ Ngôn không cách nào vận dụng cỗ lực lượng này nhưng vẫn có thể dẫn xuất ra ngoài được.
Theo Linh lực rót vào, hổ cốt nổi lên từng tầng kim quang, trong mơ hồ còn có tiếng hổ gầm. Rồi một cơn sóng nhiệt từ trên hổ cốt bốc lên.
Dẫn xuất lực lượng tinh hỏa trong di cốt Đại yêu ra, Từ Ngôn căn bản không cần ra tay nữa, chỉ cần chờ núi băng hòa tan đi là được.
Hắn ngồi xếp bằng bên trong, Liệt Phong giáp được dung hợp thêm bốn mảnh di cốt Yêu vương nên tinh hỏa Yêu vương mơ hồ bạo khởi không cách nào làm hắn bị thương. Cứ vậy hắn nhanh chóng khôi phục lại Linh lực, tay bóp nát từng khối linh thạch một.
Nhìn thấy núi băng đã có dấu hiệu hòa tan, Vô Trí không ra tay nữa mà nhảy xuống khỏi Mao Đà, cũng khoanh chân ngồi như thể đang nhập định.
Từ Ngôn đang đang khôi phục Linh lực, Vô Trí cũng đang thi triển một phần bí pháp mạnh nhất. Đồ đằng màu đen trên người lão càng lúc càng dày đặc, khí tức huyết sát quanh người mãnh liệt đến mức Mao Đà cũng không dám tới gần, không ngừng lùi về phía sau.
Trên đầu trọc Vô Trí xuất hiện nên một vệt như một cái vòng xoáy. Trung tâm vòng xoáy như có một hạt giống đang dần nảy mầm. Một cái sừng nhỏ từ đỉnh đầu lão chậm rãi nhô lên.
"Minh chủ!"
Mấy đạo ánh kiếm đi tới. Phí lão và thợ rèn đi tới gần núi băng, nhìn thấy Từ Ngôn xếp bằng ở trong lòng núi, hai người chuẩn bị ra tay đánh mở tầng băng cứu người.
"Các ngươi đối phó Mao Đà. Lão hòa thượng kia vô cùng quỷ dị, ta tới giết lão."
Hai đạo truyền âm đồng thời vang lên trong tai thợ rèn và Phí lão. Nghe thấy Từ Ngôn truyền âm, hai người lập tức ngầm hiểu, thúc giục pháp bảo tấn công về phía Đại yêu Mao Đà.
Núi băng càng ngày càng nhỏ, trên mặt đất xuất hiện từng vũng nước đọng. Hai vị Nguyên Anh ác chiến với Đại yêu Mao Đà cũng cố ý tránh xa khỏi Từ Ngôn và Vô Trí. Lúc này đám người Bình thúc cũng xuất hiện gần đó, giúp đỡ Minh chủ đối phó với đám Yêu linh Đà tộc.
Sau nửa canh giờ, núi băng hoàn toàn biến mất, Từ Ngôn cũng mở hai mắt ra.
Di cốt Yêu vương lập tức được thu hồi. Hắn đứng dậy, cả người ẩn vào trong hư vô. Lúc xuất hiện lại, hắn đã ở ngay trên đỉnh đầu Vô Trí.
Từ Ngôn cầm Giao Nha, đột ngột ra tay giữa không trung. Pháp bảo sáng bóng tản ra ánh sáng chói mắt, đao pháp kinh người được thúc giục ra.
"Hoành thiên!"
Rặc rặc!!!
Sấm sét giáng xuống, pháp bảo thi triển Đao quyết mang theo sát khí động trời, ầm ầm đánh xuống.
Đối mặt với ánh đao, Vô Trí chợt mở hai mắt ra. Sừng nhỏ trên đỉnh đầu chỉ mới nhô lên mũi nhọn. Xem ra lão không cách nào khiến cho sừng xuất hiện hoàn toàn trong thời gian ngắn được, cũng có lẽ lão căn bản không đạt đến mức để cho sừng mọc ra hoàn toàn được.
Vô Trí không tiếc hao phí sinh cơ bản thể để mọc ra một sừng. Khi lão mở mắt ra, một luồng uy áp Nguyên Anh đỉnh phong đồng thời xuất hiện, mơ hồ có xu thế vượt qua hẳn Nguyên Anh!
Lão nâng tay lên, yếu nhược đập tới pháp bảo trên đỉnh đầu. Từng đợt gợn sóng lập tức xuất hiện ở giữa bàn tay lão và pháp bảo.
Giữa không trung truyền đến một tiếng trầm đục quỷ dị như thể hư không bị đánh rách nát, tiếng xì xì nổi lên.
Không gian giữa bàn tay già nua và pháp bảo như bị vỡ vụn ra. Hư không lại lần nữa xuất hiện vết rạn chi chít, như thể mặt đất bị nứt toác ra, nhìn qua đầy kinh người.
Ầm!!!
Pháp bảo cuối cùng bị văng tung tóe, bay lên trăm trượng. Khóe miệng Từ Ngôn cũng trào ra một tia máu.
Hắn ngửa người, hai tay luân chuyển, cả người xoay tròn ở giữa không trung. Pháp bảo rơi xuống lại được chủ nhân nắm trong tay. Kiếm khí gào thét mãnh liệt rời đi, lao thẳng xuống mặt đất.
"Phách Nguyệt!"
Rặc rặc rặc!
Kiếm khí lại chém xuống mặt đất tạo thành một vết rạch sâu đến mấy trượng. Vô Trí nâng tay lên đỡ đã thấp xuống vài phần, sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Lão vung mạnh tay lên, đồng tử mắt lại xuất hiện bóng chồng, từng mũi băng cứng có kích thước bằng vòng tay người ngưng tụ quanh lão. Mũi băng sắc bén vô cùng, như thể mũi thương băng cực lớn, lại có đến mấy trăm thanh.
Nếu như từ không trung nhìn lại, chung quanh Vô Trí trải đầy những mũi thương bằng băng, như một bãi đá dựng người. Những mũi băng này được lão tăng thúc dục hợp lại thành một mảng lớn, ầm ầm từ dưới đất mọc lên!
Mũi băng mang theo sức mạnh băng hàn, tràn ra khí lạnh kinh khủng, khiến lông mi của Thợ rèn và Phí lão đang giao thủ với Đại yêu Mao Đà phải kết một tầng băng sương. Thậm chí toàn thân đám Bình thúc nơi xa như bị phủ trùm một tầng băng tuyết, nếu không toàn lực ngăn chặn lại, e là dưới lực lượng cực hàn này đến Hư Đan cũng bị đông cứng tại chỗ mất.
"Lực lượng cực hàn này đã vượt qua Nguyên Anh, gần tiếp cận tới thực lực Thần Văn rồi!" Phí lão kinh hô, mang theo sợ hãi không cách nào áp chế được.
"Chẳng lẽ lão hòa thượng kia là Yêu vương?" Thợ rèn cũng kinh ngạc không thôi.
"Tuyệt không phải Yêu vương. Nếu là Yêu vương thật sự, Từ Ngôn chắc chắn không phải là đối thủ. Rốt cuộc lão là ai?"
Phí lão mang đầy nghi hoặc, vội vàng thúc giục pháp bảo vọt tới chặn lấy Mao Đà. Hai người không dám phân tâm, tiếp tục toàn lực ác chiến với Đại yêu.
Xa xa, vô số mũi băng phóng lên trời như thể mưa băng diệt thế, chặn kín hoàn toàn đường lui của Từ Ngôn.
Đao quyết lại biến hóa, Từ Ngôn căn bản không muốn tránh né, mà tiếp tục thi triển ra một thức cuối cùng của Phách Đao quyết.
Nếu như đã được gọi là Phách Đao, tất nhiên là phải có được điên cuồng bá chủ vô song, chưa từng có từ trước đến này. Một khi nảy sinh nửa phần thoái ý, uy lực của thức Đao quyết này nhất định sẽ đại giảm.
Ánh mắt Từ Ngôn đầy kiên quyết, biểu thị sát ý đã đạt đến cực hạn. Hắn phất tay, ánh đao như trăng tròn ngang trời xuất hiện.
"Trảm Thương Khung!!!"
Ánh đao như nước, kiếm khí như cầu vồng, một kích toàn lực mang theo tất cả sát ý của Từ Ngôn đánh tới, tất cả mũi băng bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ. Lão tăng trên mặt đất cũng bị bao phủ cả trong ánh đao.